Chuyển ngữ: Pussycat

***

Trương Cẩm Hoa hoàn toàn không ngờ được chuyện sẽ như thế này. Bà hít sâu một hơi, nhíu mày, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ý của cháu là, cháu không phải giống như Thiên Dã nói, đã yêu thầm nó hai năm, nó bị cháu làm cho cảm động nên mới tiếp nhận cháu?”

La Phi gật đầu: “Cháu cũng không biết tại sao anh ta lại hiểu lầm cháu thích anh ta, cháu tự thấy mình chưa từng có một hành động ám muội nào cả. Hơn nữa, cháu cũng đang có bạn trai, thậm chí đã sắp kết hôn.”

Trương Cẩm Hoa nhíu mày: “Bởi vì Thiên Dã đã làm ra chuyện này cho nên cháu mới chia tay với bạn trai?

“Vậy thì không phải vậy, là giữa cháu và Ngô Thần xảy ra vấn đề.” La Phi lúc này mới phát hiện đã lạc đề, vội vàng trả lời vấn đề Ngô Thần: “Viện trưởng, mặc cho cháu và tổng giám đốc có quan hệ gì, cháu cũng cầu xin viện trưởng cứu Ngô Thần.”

Trương Cẩm Hoa nhìn chằm chằm gương mặt vô cùng lo lắng của cô, thoáng biểu lộ cảm xúc: “La Phi, tôi có thể cố gắng hết sức để cứu Ngô Thần, nhưng mà tôi cũng muốn cháu phải giúp tôi một việc.”

“Việc gì?” Há chỉ là một việc, mười việc đều có thể. Cô oán giận Ngô Thần, nhưng mà không thể phủ nhận mấy năm nay, anh đối với cô vô cùng tốt, cô không thể nào nhìn anh gặp chuyện không may.

Trương Cẩm Hoa thản nhiên nhìn cô, mở miệng nói rõ từng tiếng: “Ở bên cạnh Thiên Dã, làm bạn gái của nó.”

“Hả?” La Phi nhất thời không phản ứng kịp.

Viện trưởng Trương nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, nhẹ nhàng cười: “Nói thẳng ra, tôi cũng không chắc là Thiên Dã có thật sự thích cháu hay không. Nhưng mà tôi biết trong thời gian nó tuyên bố quen với cháu thì rất vui vẻ. Tôi là mẹ của nó, tuy rằng không phải là mẹ ruột, quan hệ của nó với tôi vẫn không được tốt lắm nhưng tôi vẫn luôn hy vọng nó được vui vẻ.”

La Phi rốt cuộc biết bà ta đang nói cái gì, cô hít sâu một hơi: “Viện trưởng Trương, cháu có thể đồng ý với cô. Nhưng đây là lừa gạt, tổng giám đốc không phải là người đần độn, cuối cùng sẽ biết ra. Nếu anh ta biết là cô kêu cháu kết giao với anh ta, cháu nghĩ quan hệ của anh ta và cô chắc hẳn sẽ càng tệ hơn!”

Trương Cẩm Hoa cười cười: “Trước hết cháu hãy nghe tôi nói hết đã. La Phi, cháu không cảm thấy rằng khi Thiên Dã ở cùng cháu, ý tưởng và hành vi của nó thật sự rất kỳ lạ, thậm chí không giống với một người bình thường?”

La Phi gật đầu, cô quả thật đã nghĩ như vậy. Có hơn một lần cô cảm thấy được Trịnh Thiên Dã đúng là một người bệnh thần kinh.

“Tôi có thể nói cho cháu biết, đây có thể là bởi vì nó đã mắc chứng suy diễn viễn vông rất nặng, cũng chính là triệu chứng của bệnh hoang tưởng.” Trương Cẩm Hoa nhìn thấy trên mặt La Phi lộ ra vẻ khiếp sợ, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Năm Thiên Dã chín tuổi, nó và mẹ mình bị người ta bắt cóc. Sau đó, trong quá trình tìm cách giải cứu thì mẹ nó bị bọn bắt cóc giết ngay trước mặt nó. Tuy rằng nó sống sót nhưng lại bị kích thích quá độ, nảy sinh trở ngại tâm lý. Thời điểm tệ nhất, nó không nói chuyện với ai cả, không bước ra khỏi phòng mình, tay luôn nắm một con dao, khi ngủ cũng như vậy. Nó đã tiếp nhận tâm lý trị liệu trong khoảng thời gian rất dài mới sống như bình thường, nhưng sau đó tính tình lại thay đổi lớn, tính khí nóng nảy, âm trầm khó đoán, không tin tưởng bất cứ ai. Trước khi kết hôn với ba nó, tôi là hàng xóm của bọn họ, coi như là đã chứng kiến nó từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy một cậu bé sáng sủa hoạt bát biến thành như bây giờ, tôi rất đau lòng.”

Lúc này La Phi không nói nổi một lời. Bệnh thần kinh là những lời cô hay mắng Trịnh Thiên Dã khi tức giận không chịu nổi, không ngờ lại nói trúng như vậy. Cô không cách nào ngờ được thường ngày thấy Trịnh Thiên Dã cao quý lạnh lùng, xa với không tới, vậy mà thần kinh thật sự có vấn đề.

Cho nên… những hành vi của anh ta từng khiến cho người ta khó hiểu, ví dụ như thường xuyên rửa tay, ngẩn người thật lâu, hoặc là lẩm bẩm một mình… tất cả đều trở nên “hợp tình hợp lý”. Cũng ví dụ như, sự kỳ lạ trong chuyện anh ta bắt ép cô.

Chỉ cần tưởng tượng đến mình đã làm việc cho một người bị bệnh tâm thần lâu như vậy, còn tự nhiên bị anh ta quấn lấy, La Phi liền cảm thấy lạnh cả sống lưng, sởn tóc gáy.

Trương Cẩm Hoa đại khái là nhận ra sự lo lắng của cô, thong thả nói: “Cháu đừng sợ. Sau khi mẹ của Thiên Dã vừa qua đời thì quả thật vấn đề của nó rất nghiêm trọng. Nhưng từ từ thì tốt lên rồi. Người lớn chúng tôi thấy ngoại trừ tính tính của nó có chút nóng nảy thì học hành, công tác và giao tiếp với người khác đều rất bình thường, thậm chí cũng có thể gọi là nổi bật, chắc là nó thật sự không còn vấn đề gì nữa. Huống chi nó lại bài xích tâm lý trị liệu nên chúng tôi không tiếp tục cho nó gặp bác sĩ tâm lý. Nếu cháu không nói ra, tôi cũng sẽ không nghĩ đến nó còn có thể xảy ra vấn đề. Tôi muốn cháu qua lại với nó cũng vì hy vọng nó có thề thoát khỏi tự kỷ.” Bà ta cười cười: “Không phải người ta thường nói sức mạnh tình yêu là lớn nhất sao?”

Mặt La Phi hơi đỏ lên: “Nhưng mà…”

“Cháu chỉ cần đóng tốt vai bạn gái là được, nếu ngày nào đó nó không muốn quen cháu nữa, cháu có thể ra đi không cần gánh vác, và chắc chắn cũng sẽ nhận được bồi thường đủ để cháu không cần phải lo toan nữa. Còn nếu như nó thật sự yêu cháu, tôi nghĩ cháu cũng nên thử xem. Thiên Dã cũng không phải là bị bệnh tâm thần bẩm sinh, bỏ qua một chút vấn đề trước mắt này, không phải nó là một đối tượng tuyệt hảo sao? Ba nó và bà nội đều là người văn minh tiến bộ, bao nhiêu năm nay chỉ hy vọng nó có thể vui vẻ hạnh phúc, xuất thân từ gia đình như thế nào cũng không quan trọng.” Trương Cẩm Hoa thấy cô mím chặt môi thì cười khẽ: “Nói thẳng ra, cuộc sống cá nhân trước đây của Thiên Dã có chút phóng túng, nhưng chúng chỉ là tin vịt, cho tới bây giờ tôi chưa thấy hay nghe chính nó nói đến. Cháu là người con gái đầu tiên nó muốn giới thiệu với gia đình, cho nên tôi mới có nguyện vọng này. Và tôi có thể bảo đảm với cháu, mặc dù thần kinh của Thiên Dã có vấn đề, nhưng nó tuyệt đối sẽ không bao giờ sử dụng bạo lực với phụ nữ.”

La Phỉ quả thật là lo lắng ở điểm này, cô có nghe nói người thần kinh có vấn đề, đa số sẽ có khuynh hướng bạo lực nhất định. Huống chi, cả ngày Trịnh Thiên Dã kia đều giống như con rồng phun lửa, làm việc dưới tay anh ta đã hơn một năm, thật nhiều lần rất lo sợ có khi nào lúc anh ta tức giận sẽ tán cô một cái xiểng niểng hay không?

Hơn nữa, chuyện mà anh ta đã làm đối với cô còn không phải gọi là bạo lực sao?

Nhưng mà nếu Trương Cẩm Hoa nói như vậy thì cô cũng sẽ không nghi ngờ chất vấn cái gì nữa.

Trương Cẩm Hoa thấy cô còn do dự thì nói: “Tuy rằng nói như vậy có chút không biết xấu hổ, nhưng mà chỉ cần cháu đồng ý với tôi ngay thì tôi bảo đảm sẽ tận sức chữa trị cho anh Ngô. Tôi biết rằng làm một bác sĩ mà đưa ra điều kiện trao đổi thì rất không có đạo đức nghề nghiệp. Thật ra, cho dù cháu không đồng ý, bệnh viện của chúng tôi cũng sẽ nhất định cố gắng hết sức chữa trị cho anh Ngô. Nhưng mà về phần vị chuyên gia nước ngoài kia thì tôi nghĩ là tôi không có nghĩa vụ gì phải giúp đỡ các người cả. Mỗi ngày bệnh viện đều có rất nhiều người bị bệnh nặng, năng lực của chúng tôi thật sự có hạn.”

Bà ta nói rất khéo léo, cũng không tính là uy hiếp hay dụ dỗ, chỉ nói sự thật mà thôi. Bác sĩ cũng chỉ là bác sĩ, không phải là thượng đế. La Phỉ suy nghĩ một lát, nghĩ đến Ngô Thần. Dù sao cô cũng đã bị ăn mất rồi, nên sẽ không quan tâm đến bị ăn nhiều hay ít, chỉ cần Trịnh Thiên Dã đừng phát tác bệnh thần kinh bạo lực với cô là được.

Vì thế cô rốt cuộc cắn cắn môi: “Cháu đồng ý với cô.”