Ads Dịch: Mon

***

La Phi ngủ suốt một ngày một đêm. Khi thức dậy, mở điện thoại trên đầu giường ra thì thấy ngoại trừ một tin nhắn của Ngô Thần, nhắc cô thứ hai đến sở tư pháp phải mang theo đủ các giấy tờ thì còn lại đều là những tin nhắn của tên tội phạm cưỡng bức kia nhắn tới.

Cô không biết có nên kể chuyện này với Ngô Thần hay không, nhưng cô biết vào lúc này, cô rất muốn được gặp anh. Cô thật sự không thể ngồi trong nhà một mình, chịu đựng sự giày vò kinh khủng này.

La Phi tắm rửa xong, thay quần áo, không gọi báo cho Ngô Thần trước mà bắt xe đến thẳng nhà trọ của anh luôn.

Bởi vì khoảng cách quá xa nên La Phi rất ít khi đến nhà trọ của Ngô Thần, bình thường đều là Ngô Thần đến chỗ cô, hai người hẹn hò ở khu vực gần nhà cô. Lần trước cô đến nhà Ngô Thần chắc cũng cách đây hơn nửa năm rồi.

Nhưng cô vẫn nhớ rõ địa chỉ.

Lúc này nhà nhà vừa lên đèn, khi La Phi đến chỗ của Ngô Thần thì đã gần 9 giờ. Dựa theo trí nhớ, cô tìm được căn phòng của Ngô Thần, chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nhấn chuông.

Cửa được mở ra, gương mặt Ngô Thần thình lình xuất hiện trước mặt cô.

Có điều… dường như gương mặt ấy đang rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô. Không, không đơn giản chỉ là ngạc nhiên. Nếu La Phi không gặp phải chuyện khủng khiếp kia thì sẽ phát hiện ra sự khác thường của Ngô Thần. Nhưng đầu óc La Phi vẫn luôn suy nghĩ xem có nên khóc lóc kể lể với Ngô Thần hay không nên không để ý quá nhiều.

Thấy Ngô Thần đứng ngoài cửa, không có ý để mình vào, rồi lại nghe thấy trong phòng có tiếng xào xào nho nhỏ nên La Phi tò mò hỏi: “Anh có bạn tới chơi à?”

“Đúng… đúng vậy… Phi Phi, tối thế này rồi mà sao… sao em còn đến đây?” Ngô Thần lắp ba lắp bắp. Dưới ánh đèn, mặt anh đã tái mét.

La Phi nghe Ngô Thần hỏi nhưng vẫn không nhìn sắc mặt anh ta, chỉ tủi thân cúi đầu, chuẩn bị kể cho anh nghe những gì mình vừa gặp phải. Nhưng vừa định mở miệng thì trong phòng đã vang lên tiếng một cô gái. “Chồng à, tối thế này rồi mà còn ai đến vậy?”

La Phi giật mình ra, lập tức ngẩng đầu lên, cả kinh nhìn Ngô Thần. Lúc này cô mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào mà trán Ngô Thần đã toát đầy mồ hôi hột. Sự phẫn nộ ùa tới, lấn át cả sự uất ức định thổ lộ lúc nãy. Cô lập tức đẩy người chắn trước mặt mình ra, xô cửa xông vào. Sau đó, cô liền nhìn thấy một cô gái trẻ mặc bộ đồ lót gợi cảm đang lau đầu tóc, rõ ràng là vừa từ trong phòng tắm bước ra.

Cô gái kia thấy La Phi, rõ ràng là cũng cả kinh. Cô ta nhìn Ngô Thần đứng ngoài cửa, hỏi: “Chồng à, cô ta là ai?”

Ngô Thần nhìn La Phi, vẻ mặt lúng túng, không biết làm thế nào, chỉ lắp ba lắp bắp nói. “Cô ấy… cô ấy là bạn gái của anh.”

Sự phẫn nộ, không dám tin, cộng thêm cơn uất ức từ tối qua… giống như là một ngọn núi lửa đang ngủ yên nay bỗng phun trào. La Phi thở hồng hộc, quay người lại, đi đến trước mặt Ngô Thần, tát cho anh ta một cái thật mạnh, hét lên. “Ngô Thần, anh đúng là lợi hại, người ta đã gọi anh là chồng rồi mà còn nói tôi là bạn gái của anh. May mà hôm nay tôi đến đây, nếu không ngày mai đi kết hôn với anh thì sẽ trở thành vợ bé mất rồi!”

Cô nói xong liền xông ra khỏi cửa.

Không ngờ, Ngô Thần bỗng hoàn hồn lại, chạy tới trước, kéo lấy tay cô.”Phi Phi, em nghe anh giải thích đã, không như em nghĩ đâu.”

La Phi càng thêm phẫn nộ. Sự thật đã bày ra sờ sờ trước mặt mà anh ta còn muốn ngụy biện. Cô vung tay anh ta ra, tức đến nỗi muốn cho thêm một bạt tai nữa. “Được, không phải như tôi nghĩ thì chính là như tôi thấy. Tôi mù rồi nên mới thích anh. Anh còn không mau về âu yếm vợ anh đi. Cút!”

Có lẽ là Ngô Thần không ngờ được người trước giờ tính tình rất ôn hòa như La Phi mà cũng có thể trở nên nóng nảy thế này, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải, chỉ có thể nhìn cô chạy đi, còn mình thì chạy theo sau.

Cuối cùng vẫn không có can đảm tiến lên, đành phải trơ mắt nhìn La Phi leo lên một chiếc taxi.

Nếu nói hôm qua bị cưỡng bức đã khiến cho thế giới của La Phi biến thành màu đen thì sự phản bội của Ngô Thần hôm nay đã làm cho cả thế giới của cô bỗng sụp đổ.

Thật ra cô nên sớm đoán được mới phải. Càng ngày càng ít gặp nhau, khi hẹn hò Ngô Thần hay ngắt điện thoại của ai đó một cách kỳ lạ. Là do cô quá ngây thơ, cứ tưởng rằng dù tất cả đàn ông trên thế giới này đều ngoại tình thì Ngô Thần cũng sẽ không.

Cũng có thể là do cô quá tự tin. Tuy chưa từng nói ra nhưng với Ngô Thần, ít nhiều gì trong lòng cô cũng cảm thấy mình hơn anh một chút.

Hôm qua, cô còn biết khóc, nhưng hôm nay muốn khóc cũng không khóc nổi.

Xui xẻo nhất trong đời người phụ nữ chắc cũng đến thế này là cùng. Bây giờ cô đã hiểu phần nào tâm lý của những kẻ phạm tội, bởi vì giờ phút này cô rất muốn GIẾT NGƯỜI!

Taxi chạy đến trước khu nhà của cô, cuối cùng La Phi cũng từ trong cơn mơ màng tỉnh táo lại. Nhưng khi lấy ví tiền ra thì cô mới phát hiện mình chỉ còn một hơn trăm đồng, còn thiếu mấy chục đồng nữa mới đủ trả tiền xe.

Tài xế taxi thấy cô rề rề rà rà thì hơi bực mình. “Cô à, cô nhanh lên một chút được không?”

La Phi hít sâu một hơi, đưa tất cả tiền qua, nói lí nhí: “Bác tài à, tôi chỉ còn bao nhiêu đây thôi, anh xem có thể lấy thế thôi được không?”

Tài xế taxi cầm lấy tiền trong tay cô, đếm đếm, giọng có vẻ không hài lòng. “Còn thiếu bốn chục đồng nữa lận, cô muốn ăn quỵt sao chứ?”

Vốn tâm trạng của La Phi đã rất tồi tệ rồi, nghe thấy những lời này thì nhảy xuống xe luôn. “Tôi chỉ còn có bao nhiêu đó, anh không lấy thì thôi!”

Tài xế taxi cũng không phải tay vừa, anh ta tức tối mở cửa xe ra, vòng qua trước mặt cô. “Con khốn, dám ăn quỵt tiền xe của ông mày sao, xem ông dạy dỗ mày thế nào.”

Nói xong, anh ta giơ tay lên định tát cô. Không ngờ tay còn chưa tới nơi thì đã bị một bàn tay khác giữ chặt lại.

Trịnh Thiên Dã cao to lực lưỡng, hung dữ nhìn gã tài xế taxi thấp hơn mình nửa cái đầu, vung tay anh ta ra. “Chẳng phải có mấy chục đồng sao, có cần phải ra tay với một cô gái không?”

Nói xong, anh lấy từ trong ví ra một tờ tiền màu đỏ, ném cho tài xế, dữ dằn nói: “Còn không mau cút đi!”

Tài xế taxi thấy người trước mặt cao to trẻ tuổi, quần áo đắt tiền, chắc là không phải người tầm thường nên đành phải hừ một tiếng rồi cầm tiền, lái xe đi mất.

Trịnh Thiên Dã là một trong những người La Phi không muốn gặp nhất hiện nay nên cô không thèm nhìn anh một cái mà đi thẳng về phía nhà mình.

Trịnh Thiên Dã ở phía sau thấy thế thì tức đến nghiến răng. Anh đuổi theo, kéo tay cô lại. “Em đi đâu vậy? Tại sao lại không mở điện thoại? Sao không trả lời tin nhắn của tôi?”

La Phi giãy một lát nhưng không có hiệu quả nên đành phải quay đầu lại, nhìn anh đầy căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao tôi phải trả lời tin nhắn của anh? Tội phạm cưỡng bức?”

Trịnh Thiên Dã thấy bộ dạng căm hận tới mức ước gì có thể ăn thịt anh của La Phi thì không khỏi chột dạ, nhưng nghĩ lại thì mình có sai gì đâu chứ. Thế là anh kéo lấy tay cô, hung hăng nói: “Em đủ rồi nha! Đừng có mở miệng ra là tội phạm cưỡng bức này nọ! Tôi chỉ thỏa mãn tâm nguyện của em thôi. Hơn nữa chúng ta đã thế này rồi, em đã là người của tôi, đừng thấy tôi nhún nhường thì làm tới!”

La Phi thiếu chút nữa là tức hộc máu mà chết! Nhưng bởi vì tay bị anh nắm lấy nên đành phải không giữ hình tượng mà nhổ vào mặt anh. “Mẹ nó, đầu óc anh có vấn đề hả? Có phải toàn bộ phụ nữ trên đời này đều muốn bò lên giường của anh mới là bình thường phải không? Bà nó, anh không đi soi gương lại mà xem, chẳng phải cũng chỉ có một cái ấy thôi sao, ai thèm anh chứ!”

Trước nay La Phi chưa từng nói thô tục như vậy, nhưng bị người ta cưỡng bức, bạn trai phản bội, thế giới của cô đã hoàn toàn sụp đổ rồi thì phải giữ hình tượng gì nữa chứ? Huống chi là trước mặt tên tội phạm cưỡng bức này!

Nhân lúc Trịnh Thiên Dã thả tay để lau mặt, La Phi đá cho anh một cái thật đau rồi nhanh chóng xoay người chạy vội về phía nhà mình.

Trịnh Thiên Dã lau mặt xong, nghiên răng nghiến lợi lầm bầm một mình. “Đúng thật là, con gái mà sao thô lỗ thế không biết? Chẳng phải thường ngày vẫn tốt lắm sao?”

Anh vừa nói vừa đuổi theo cô.

La Phi nghe tiếng bước chân sau lưng mà cứ như là nghe thấy ma âm nhập não, vội vàng tăng tốc độ.

Nhưng vì sức lực nam nữ khác nhau nên Trịnh Thiên Dã không cần tốn nhiều sức mà vẫn có thể đuổi kịp cô trước khi cô vào nhà đóng cửa lại, anh ỷ vào sức mình mạnh hơn nên lách mình chen vào được.

La Phi muốn phát điên lên được, hét vào mặt anh: “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”

Trịnh Thiên Dã xoa lỗ tai mình, nhìn ngó xung quanh một lát: “Chắc nơi này cách âm không tốt lắm đâu nhỉ?”

Ý bảo cô nhỏ tiếng một chút.

La Phi cười mấy tiếng, chán chường ngồi xuống sô pha, sức lực trên người giống như là bị rút hết, uể oải hỏi. “Rốt cuộc thì anh muốn gì đây?”

“Tôi… tôi…” Trịnh Thiên Dã lên tiếng, rồi lại phát hiện bản thân anh cũng không biết mình đuổi theo cô để làm gì.

La Phi cười lạnh với anh. “Lẽ nào lại muốn cưỡng bức tôi thêm lần nữa sao?”

Trịnh Thiên Dã nghe thế thì mặt lập tức biến sắc, sau đó không cam tâm tình nguyên nói: “Nếu em không thích thì sau này tôi sẽ không làm thế nữa là được.”

La Phi cười xùy một tiếng. Có lẽ trên thế giới này chỉ có anh là cưỡng bức con người ta xong mà vẫn cảm thấy chuyện đó là đương nhiên. Thấy anh vẫn còn đứng đấy, cô cố nén nỗi kích động muốn chạy vào bếp lấy dao giết anh, nhẫn nhịn nói thật nhỏ nhẹ. “Nếu bây giờ anh không muốn cưỡng bức tôi thêm lần nữa thì phiền anh ra khỏi nhà tôi, tôi muốn đi ngủ.”

Trịnh Thiên Dã nhìn đồng hồ đeo tay, cũng không còn sớm nữa. Thấy La Phi không có vẻ gì là mềm lòng thì anh cũng không biết nói gì thêm, bèn quay người rời khỏi đó.

Lúc vừa ra tới cửa, dường như anh bỗng nhớ ra điều gì đó bên quay trở lại, ném một hộp thuốc đến bên cạnh La Phi. “Hôm qua tôi thấy chỗ ấy của em sưng lên quá trời nên đã mua cho em một ống thuốc, nghe nói là rất tốt.”

La Phi liếc hộp thuốc trên sô pha, lửa giận lúc nãy lại bốc lên. cô nhặt một cái gối ôm lên ném về phía anh ở ngoài cửa. “Cút!”

Trịnh Thiên Dã né cái gối ôm, vội vàng chạy ra ngoài, hậm hực vuốt mũi. “Sao trước kia không thấy tính tình của cô ấy nóng nảy thế nhỉ? Không được, sau này phải bắt cô ấy sửa đổi!”