9

Tôi mất một tháng để giảm được 10 kg.

Không còn cổ trùng quấy phá, con đường tự hoàn thiện bản thân của tôi cũng suôn sẻ hơn hẳn.

Nhưng mà, tôi lại làm liên lụy đến Hứa Nguyệt Oánh.

Đêm hôm đó, lúc Hứa Nguyệt Oánh đến thăm, lần đầu tiên tôi phát hiện ra những vết thương trên cánh tay cô ấy.

Cô ấy cười nói không có chuyện gì.

Tôi im lặng, những vết thương đó căn bản không phải do t a i n ạ n mà ra.

Bao nhiêu năm bị Giang Hách bắt nạt, có tổn thương gì mà tôi chưa chịu qua?

“Cậu bị bắt nạt ở trường phải không?”

“Là Giang Hách?”

Hứa Nguyệt Oánh cũng biết không lừa được tôi nên không phủ nhận nữa.

Cô ấy vỗ nhẹ vào tay tôi: “Gần đây thành tích của Giang Hách sa sút đi rất nhiều, mặt thì bắt đầu nổi mụn, dáng người không còn đẹp như trước, nên nóng nảy lên tí mà thôi.”

"Hắn ta chỉ hơi cáu gắt, không có làm gì tớ đâu.”

Tôi lặng im, đưa tay ôm lấy cô ấy.

Mãi đến giờ phút này, tôi mới nhận ra mình chưa từng có được tự do chân chính.

Chỉ cần nhà họ Giang còn tồn tại, tôi sẽ vẫn phải trốn chui trốn lủi như một con chuột cống, vĩnh viễn không thể bước ra ngoài ánh sáng.

Ngay cả Hứa Nguyệt Oánh cũng không thể yên tâm học tập được.

Nhưng tại sao?

Rõ ràng người sai là bọn họ kia mà.



Cuộc sống cứ thế tiếp tục, một tháng sau, tôi gặp được bước ngoặt của đời mình.

Bây giờ trông tôi hoàn toàn khác so với trước đây, chỉ cần không nhìn kĩ thì sẽ không có ai liên tưởng tôi với cô con dâu nuôi từ bé béo ú và xấu xí của nhà họ Giang. Cũng nhờ vậy mà tôi mới dám dần dần nhận những công việc có mức lương cao hơn trong thành phố.

Trước đây Giang Hách thường mời gia sư tiếng Anh về nhà dạy, tôi ở cạnh cũng học lỏm được kha khá, thời gian qua lấy ra ôn lại cũng miễn cưỡng giao tiếp được vài câu phổ thông.

Sau một tháng tìm việc ở thành phố, tôi được nhận vào làm ở một nhà hàng Tây.

Môi trường ở đây rất tốt, lương bổng cũng cao.

Những người tới đây ăn cơm đều là những người có điều kiện không hề kém.

Hôm đó là ca trực của tôi, tầm chạng vạng tối có mấy cô gái ghé vào tiệm.

Họ ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, trang điểm tinh xảo, trên tay đeo một chiếc túi sang trọng, vừa nhìn chính là đại tiểu thư con nhà có tiền.

Mấy người ngồi xuống gọi món xong thì quay sang bắt đầu nói chuyện:

"Thanh Thanh, từ khi cậu đính hôn chẳng còn đi chơi với bọn tớ nữa, tối nay phải xuyên đêm đấy!”

Cô gái tên Thanh Thanh có vẻ không vui lắm, cứ nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt:

"Đừng nói nữa, cứ nhắc đến đính hôn là bực mình."

Mấy cô gái nhìn nhau, có người hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Có phải tên Giang Hách kia chọc giận cậu không?"

Lời vừa dứt, cái ly trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống.

Tôi bình tĩnh nhìn qua.

"Không phải mọi người đều nói tên Giang Hách kia vừa đẹp trai vừa ưu tú sao?"

“Nhà hắn tuy kém hơn nhà cậu, nhưng ít nhất cũng có thể coi là tầng lớp thượng lưu của thành phố A.”

Thanh Thanh bực bội “Suỵt” một tiếng.

Cô ấy nói: “Không hiểu sao tớ cứ có cảm giác nhà họ Giang đó mờ ám kiểu gì. Tên Giang Hách kia nhìn qua thì cũng ra người ra ngợm, nhưng nhìn kỹ chút cứ cảm thấy hắn cứ có gì đó sai sai, giống như hắn vốn dĩ không phải trông như thế này.”

Tôi ngạc nhiên nhìn cô gái kia.

Trực giác của cô ấy thực sự nhạy bén đến đáng sợ.

Mấy người bạn nghe vậy cũng có chút sợ hãi, song vẫn cố gắng nở nụ cười ngượng nghịu: "Làm gì có mờ ám ở đậy? Chắc do cậu mới đính hôn nên lo lắng quá thôi, haha.”

Thanh Thanh cong môi: "Chắc là vậy."

Nói rồi cô ấy lại sờ sờ mặt mình: “Từ sau khi đính hôn, mặt mũi tớ cứ trở nên thô ráp thế nào ấy…”

Đám bạn cô ấy lại được một phen cười vang: "Thanh Thanh, cậu lại nghĩ nhiều rồi đấy!"

Không ai tin lời cô ấy cả.

Nhưng tôi biết, tất cả trực giác của cô ấy đều là sự thật, Thanh Thanh đã bị nhà họ Giang gieo cổ trấn mệnh.

10

Lúc tôi kể mấy chuyện này với Hứa Nguyệt Oánh, cô ấy cũng bất ngờ:

"Nhà họ Giang điên rồi à? Đó chính là tập đoàn Hàn thị, là xí nghiệp đứng đầu thành phố A đó, mà Hàn Thanh Thanh còn là con gái một của người ta nữa"

"Giang gia liên hôn được với họ là phúc ba đời đấy, thế mà họ còn dám gieo con trùng kia vào người Hàn Thanh Thanh sao?"

Tôi im lặng một lát, trầm giọng nói: “Nhà họ Giang không hề điên, hơn nữa dã tâm còn rất lớn.”

Những năm gần đây kinh doanh của nhà họ Giang càng ngày càng phát triển, thế lực của họ càng lớn, hôn sự của Giang Hách sẽ càng trở thành lợi thế để họ có thể hợp tác với thế lực khác.

Đương nhiên nhà họ Giang sẽ không tìm một người phụ nữ tầm thường làm vợ Giang Hách, cho dù chỉ là để chắn họa cho hắn.

Sau vô số lựa chọn, bọn họ đã chọn Hàn Thanh Thanh.

Nhà cô ấy có quyền có thế, họ Giang miễn cưỡng có thể với được.

Nhưng quan trọng hơn, Hàn Thanh Thanh là con một.

Sau này khi cô ấy trở nên xấu xí và mập mạp, Giang Hách chỉ cần tỏ ra kiên nhẫn và quan tâm một chút, sau đó thể hiện lòng thủy chung không lay chuyển với cô ấy, Hàn Thanh Thanh chắc chắn sẽ trở nên dựa dẫm vào hắn.

Lỡ như Hàn Thanh Thanh bị xui xẻo mà xảy ra chuyện gì...

Thì nhà họ Giang càng bội thu.

Chuyện gieo cổ trấn mệnh quá khó tin, dù cho bên kia có nghi ngờ thì cũng không có bằng chứng.

Chỉ có thể trách Hàn Thanh Thanh hồng nhan bạc mệnh mà thôi.

Nghe tôi nói xong, Hứa Nguyệt Oánh im lặng một lát, buồn bã nói: “Nhà họ Giang đúng là thiếu đạo đức.”

Tôi nói tiếp: "Chúng ta đến giúp cô ấy."

Hứa Nguyệt Oánh khó hiểu: "Tiểu Nhan, bây giờ cậu chỉ được coi là miễn cưỡng bảo vệ được mình, cậu giúp cô ấy thế nào chứ?”

Hứa Nguyệt Ánh chỉ là lo lắng cho tôi, sợ tôi không những không giúp được Hàn Thanh Thanh, ngược lại còn liên lụy đến mình.

Tôi nắm tay Hứa Nguyệt Oánh, yên lặng nhìn cô ấy: “Nhưng mà, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”

“Tớ muốn có hộ khẩu, muốn có học bạ, Hàn đại tiểu thư có thể giúp được tớ.”

"Có cô ấy, cậu cũng sẽ không bị bắt nạt nữa."

“Quan trọng nhất là…” Tôi dừng lại, cúi đầu nhìn xuống đất, “Tớ không muốn sống mà chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ được bản thân, tớ muốn thay đổi.”

Hứa Nguyệt Oánh ngơ ngác nhìn tôi, sau đó mỉm cười:

"Từ nhỏ cậu đã dũng cảm hơn tớ, không ngờ lớn như vầy rồi, tớ vẫn không thể bằng cậu.”

"Nếu cậu đã quyết định thì cứ làm thôi, tớ sẽ luôn ở sau lưng cậu, làm tiểu đệ trung thành nhất của cậu!”

11

Ngày nhà họ Hàn tuyển người giúp việc, tôi xin nghỉ việc ở nhà hàng, chạy đến ứng tuyển.

Cho dù chỉ là người giúp việc, nhưng mức lương họ đưa ra vẫn rất cao, người tới ứng tuyển cũng không ít.

Trong số đó có cả sinh viên đại học, kém nhất cũng là người đã tốt nghiệp cấp ba.

Cho nên, đứa mới tốt nghiệp cấp 2 như tôi chắc chắn không có đất cạnh tranh.

Quản gia đi đến trước mặt tôi lắc đầu ngao ngán.

Sau khi đánh giá tổng quát về trình độ học vấn, ngoại hình và hiệu quả làm việc, ông ta dẫn mười mấy người chúng tôi vào biệt thự:

"Các cô sau này sẽ phục vụ cho đại tiểu thư, cho nên bây giờ có được nhận hay không hoàn toàn do đại tiểu thư quyết định."

Thật ra chỉ làm cho có hình thức thôi.

Khả năng cao, Hàn Thanh Thanh sẽ trực tiếp lấy năm người đứng đầu mà quản gia đã chọn.

Chúng tôi đi qua hành lang dài, đi tới căn phòng cuối cùng.

Hàn Thanh Thanh đang đắp mặt nạ, thông qua gương liếc nhìn chúng tôi.

Hẳn tâm trạng cô ấy đang không tệ: "Các cô tự giới thiệu đi."

Từ trái sang phải, hầu hết các cô gái ứng tuyển đều thanh lịch, nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

Đến lượt tôi.

Tôi nhẹ giọng nói: “Tôi lớn lên trong trại trẻ m ồ c ô i…”

Cô gái bên cạnh khẽ nhếch mép cười nhạo.

Có lẽ cô ta nghĩ tôi đang xin xỏ sự thương hại.

Tôi bình tĩnh kể lại cuộc đời của mình, cuối cùng chốt lại một câu: “Sau khi đính hôn, không hiểu sao tôi cứ cảm thấy bản thân có gì đó không ổn. Tôi bắt đầu tăng cân, khuôn mặt cũng trở nên xấu xí; thậm chí còn luôn bị xui xẻo quấn lấy. Cho đến khi gặp được một vị đại sư, ông ấy nói..."

Còn chưa dứt lời thì đã bị quản gia đứng bên cạnh ngắt lời:

"Đang kể chuyện xưa đấy à? Toàn là mê tín dị đoan. Cô! Đi ra ngoài ngay!"

Tuy tôi chưa nói xong, nhưng như vậy là đủ rồi.

Người nhạy bén như cô ấy, chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó không ổn.

Quả nhiên, sắc mặt Hàn Thanh Thanh thay đổi.

Mấy người xung quanh nhìn tôi như trò hề.

Tôi không quan tâm, chỉ lớn tiếng hỏi: “Cô Hàn, cô nghĩ, tôi có thể ở lại được không?”

Lúc này quản gia đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, gọi vệ sĩ đuổi tôi ra ngoài.

Ngay lúc vệ sĩ chuẩn bị lao tới, Hàn Thanh Thanh lên tiếng:

"Từ đã, tôi cảm thấy cô ấy rất thích hợp.”

Chỉ một câu nói của Hàn Thanh Thanh đã thành công giúp tôi được nhận vào làm người giúp việc của nhà họ Hàn.



Đêm đó sau khi cho mọi người ra ngoài, Hàn Thanh Thanh một mình gọi tôi vào phòng:

"Tốt nhất là cô nên nói thứ tôi cảm thấy hứng thú."

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo áp bức và uy hiếp.

Tôi cung kính bước tới bên cạnh cô ấy:

"Hàn tiểu thư đã bao giờ nghe nói đến cổ trấn mệnh chưa?"

"Cổ trấn mệnh?" Hàn Thanh Thanh sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn tôi: "Đó là cái gì?"

"Là một thứ bẩn thỉu có thể thỏa mãn lòng tham của những kẻ đáy xã hội."

Hàn Thanh Thanh ngây người, nhất thời không kịp phản ứng lại với lời nói của tôi.

Tôi hơi cúi người, bước thêm một bước nữa đến gần cô ấy.

Đến khi bị tôi nắm lấy tay, cô ấy mới bừng tỉnh lại.

Hàn Thanh Thanh vô thức muốn rút tay ra, nhưng tôi nắm rất chặt, cô ấy không thể làm gì được.

Đại tiểu thư có chút tức giận, đang định mở miệng trách mắng tôi.

Tôi nắm lấy tay phải của đại tiểu thư rồi đặt lên xương quai xanh phía bên trái của cô ấy:

"Hàn tiểu thư, chỗ này của cô đang bị người ta giấu một con cổ trấn mệnh.”