Khi tiếng khóc thét truyền tới, người đầu tiên kinh ngạc không phải là Trầm Côn, mà là Y Y đang chuẩn bị gảy đàn!
- Công Thâu Lâm cũng tới sao?
Hai tay đè chặt dây đàn, Y Y hơi nghiêng đầu, một nụ cười nhạt khẽ hiện trên khóe miệng, không ai có thể hiểu được nụ cười đó.
Trầm Côn nhướng mày, động thân chuẩn bị xông ra!
- Đừng xúc động! – Nhẹ nhàng giữ chặt tay Trầm Côn, A La gặp biến không loạn, thấp giọng nói:
- Lệ Thiên cùng Công Thâu Lâm đều ở đây, ta và ngươi đánh không lại Lệ Thiên, võ hồn cũng không làm gì được công kích thần bí của Công Thâu Lâm, ra để chịu chết à!?
- Nhưng A Phúc... Nguồn: http://truyenfull.vn
- Ta cũng đang lo cho A Phúc, nhưng nếu như ngươi muốn cứu A Phúc, trước tiên phải tự bảo vệ mình đã!
Hai người thầm tranh luận, mà Cổ Nguyệt Hà đang ngủ gà ngủ gật trong U Minh Quát phủ đột nhiên mở mắt, cười hì hì, nhấc tay nói như xin phép:
- Lão đại, ngươi cùng A La tiểu thư đều không tiện ra mặt, vậy giao cho ta đi! – Để lộ ra cái miệng với hàm răng vàng khè, hắn tiếp:
- Lấy hàm răng trắng noãn hoàn hảo của ta mà đảm bảo, nhất định có thể giữ tính mạng cho A Phúc, tạo cơ hội cho ngài cứu hắn.
- Ngươi?
Trầm Côn tiến vào U Minh Hồn Phúc, hồ nghi liếc mắt quan sát Cổ Nguyệt Hà.
- Cổ lão huynh có lẽ muốn phát ra Thiên Khiển, sau đó thừa dịp loạn mà cứu người chứ? – Nghĩ vậy, Trầm Côn cũng thoáng yên tâm, hai vai rung lên:
- Cẩn thận một chút, chớ có gây tổn thương cho dân thường ở gần đây!
- Ngộ thương dân thường? Lão đại, không phải ngươi nghĩ là ta muốn phát ra Thiên Khiển chứ?
- Sao lại không?
- Tình huống nhỏ nhặt này cần gì phải dùng Thiên Khiển sao!? Cao nhân tự có phương pháp của cao nhân, chỉ cần lão nhân gia ta trổ tài mồm mép tý, tính mạng của A Phúc cũng sẽ không cần phải lo nữa!
Cổ Nguyệt Hà nhanh chóng chui vào một rừng cây nhỏ, lúc đi ra toàn thân đã được bao phủ bởi một bộ hắc bào, lén lút tiến vào đường chính, tiếng nói khe khẽ giống với bọn giang hồ bịp bợm....
- Đại thiếu gia, cứu mạng với!
Lúc này A Phúc đang kêu gào phía trước, cũng không biết Trầm Côn đang ở gần đó, thuần túy là không còn biện pháp nữa, cho nên mới cuống họng gầm loạn vài tiếng.
Có câu nói như thế này: lúc con ngựa gần chết nó sẽ nhớ tới lúc khoái hoạt nhất!
Sau khi chia tay Trầm Côn, A Phúc giống như rơi vào cơn ác mộng, mà còn giống như vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại!
Ngay hoàng hôn ngày đầu tiên, A Phúc đã không có năng lực sinh tồn, lúc Trầm Côn thăng cấp, tiến vào Tiểu Ngư Thôn tìm hiểu tin tức, thế nhưng không bao lâu sau Lệ Thiên liền mang theo hoàng kim phong kỵ giết tới đây!
Lúc đó A Phúc đang ẩn núp tại hậu viện của một hộ ngư dân, mắt thấy sẽ bị phong kỵ phát hiện, may mắm hoàng kim phong kỵ đốt cướp khắp nơi khiến ngư dân căm phẫn, vài ngư dân đã từng đi lính dẫn người phản kháng, mà A Phúc quyết đoán lao tới hỗ trợ, lặng lẽ tiến tới đánh lén. Sau cuộc chiến, A Phúc chẳng những đã trở thành bằng hữu của ngư dân, còn thu được một bộ khôi giáp, cùng một cặp đại thiết chùy thích hợp với bộ võ công của hắn... Nhưng giết hoàng kim phong kỵ sẽ không thể ở lại Xuất Vân Hải Thành, bọn họ thương lượng cùng đi đầu nhập vào quân khởi nghĩa Thiên Minh. A Phúc đã thất lạc với Trầm Côn, cho nên đành phải đi theo ngư dân trốn ở trong phía thành Tây Tạng, để tìm quân khởi nghĩa Thiên Minh. Đến sáng hôm qua, thừa lúc Trầm Côn biểu diễn bên ngoài thành, phòng hộ trong thành cũng lơi lỏng, bọn họ liền chui vào một cái hầm trú ẩn tăm tối.
Trong hầm có một lão nhân cụt tay đang ngồi, bên cạnh còn có một thanh quỷ đầu đao!
Lão nhân kia sau khi đã tra tra khảo suốt cả buổi, xác nhận đám người A Phúc đúng là địch nhân của hoàng kim phong kỵ, mới vui vẻ lấy ra mấy bát rượu, vài thanh tiểu đao, còn có một tờ danh sách nữa.
- Uống máu ăn thề, ký thêm vào văn kiện sinh tử này nữa, các ngươi chính là thành viên của khởi nghĩa quân Thiên Minh.
- Thề diệt hoàng kim, khôi phục Viêm Hoàng chính thống!
Một ngư dân tự cắt ngón tay mình, một hơi uống cạn bát liệt tửu, rồi điểm mạnh huyết thủ ấn lên tờ danh sách, cuối cùng hung hăng ném vỡ bát rượu, quát to:
- Ta, Hiên Viên Thiên, thề gia nhập Thiên Minh nghĩa quân! Hoàng kim không diệt, thánh chiến không ngừng!
Một vị bằng hữu mới của A Phúc tên Hiên Viên Thiên vừa lên tiếng.
- Thề diệt hoàng kim, khôi phục Viêm Hoàng chính thống! Chư Cát Huyền Hồ ta cũng thề gia nhập Thiên Minh khởi nghĩa quân, hoàng kim không diệt, thánh chiến không ngừng!
Một ngư dẫn khác cũng cắt ngón tay, để máu tươi nhỏ xuống chưởng ấn!
- Thề diệt hoàng kim... Ta, Bạch Chi Ngữ cũng thề gia nhập Thiên Minh khởi nghĩa quân....
- Ta, Long Kiệt thề...
- Ta, Ma La Tất Đạt Đa thề...
Cái gì? Hồ nhân cũng có họ La Ma, chẳng lẽ đồng hương của mình sao? A Phúc lén nhìn thoáng qua bằng hữu mới bên cạnh, sau đó cảm thấy đao quang chợt lóe lên trước mắt, một thanh chủy thủ đã được đưa tới tay mình.
- Bằng hữu, đến phiên ngươi! – Hiên Viên Thiên nói, sau đó nở nụ cười chung chí hướng.
- Ta, ta...
Đại thiếu gia, A Phúc nhà ngươi không phải chui vào đám tà ma ngoại đạo gì chứ?
A Phúc há miệng run rẩy tiếp nhận tiểu đao, cũng không dám phản kháng, nhắm mắt lại cứa vào ngón tay, nhấn xuống một cái huyết thủ ấn đầy mỡ
- Thề diệt hoàng kim, khôi phục chính thống Viêm Hoàng! Ta...
Cảm thấy mấy cái tên của đám bằng hữu đều có phong cách, cái tên Vương Đại Phúc này thật khó mở miệng, A Phúc nhắm mắt lại rống to:
- Ta, Quang Minh Hoàng Đại Nhân thề gia nhập Thiên Minh khởi nghĩa quân, hoàng kim không diệt, thánh chiến không ngừng!
- Quang Minh Hoàng?
Mọi người ngơ ngác nhìn thoáng qua A Phúc, lão nhân cụt một tay lại cười nghiêng ngả:
- Tên hay, tên hay, chỉ dựa vào cái tên này, ngươi tạm thời đảm nhiệm đầu lĩnh của năm người này đi.
Hắn nghiêm mặt lại:
- Từ hôm nay, các ngươi chính là chiến sĩ bí mật của Thiên Minh tại chiến tuyến Cửu Châu, Quang Minh Hoàng tạm thời làm đội trưởng...
Nói xong, hắn lấy ra một tấm địa đồ Xuất Vân không trọn vẹn:
- Hiện tại ta sẽ giao cho các ngươi một nhiệm vụ khảo nhiệm, đi dò xét hết Xuất Vân Hải Thành, bổ xung hoàn thiện tấm bản đồ này!
- Nhất định hoàn thành nhiệm vụ! – A Phúc buồn rười rượi hô to, sau đó dẫn thủ hạ của mình ra ngoài.
- Chờ chút, ta còn phải nhắc các ngươi một chuyện cuối nữa!
Lão nhân cụt một tay đang cười, đột nhiên sắc mặt trở nên âm trầm:
- Trong rượu các ngươi uống có bỏ độc, chớ manh động, dù sao các ngươi cũng mới tới, ta vốn chỉ dùng chút thủ đoạn đảm bảo lòng trung của các ngươi mà thôi, nhắc nhở các ngươi nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ! – Thanh âm lạnh như băng lại vang lên:
- Trong vòng năm ngày, bổ sung đầy đủ địa đồ cho ta, bằng không sẽ bị độc phát thân vong.
Cứ như vậy A Phúc mặc bộ áo giáp vàng thu được vào, cầm theo cặp đại thiết chùy, suất lĩnh năm bộ hạ mang theo sứ mạng thần bí của tổ chức tà giáo nào đó rời khỏi hầm trú.
Chuyện về sau cũng không cần phải nhiều lời, vừa nghĩ tới bản thân trúng độc, A Phúc trên đường đi như kẻ vô tri vô giác, hồn phi phách lạc, cứ như đang ở trên mây. Hắn sai năm thuộc hạ đi bổ sung bức địa đồ, còn bản thân lại chán nản đi trên con đường chính phía tây thành Xuất Vân. Chợt nghe thấy phía sau có người hô to:
- Chính là hắn, hắn chính là một trong những hung thủ giết Công Thâu Thiên?
Con đường lớn phía tây thành Xuất Vân!
Tòa nhà hai bên được Công Thâu gia cho hoàng kim công binh sơ tán, trong phạm vi năm trăm bước đều vắng vẻ, có tám tên hoàng kim phong kỵ vây thành một vòng, còn có ba tên hoàng kim lại công binh đang bên ngoài híp mắt cười xem náo nhiệt, chỉ chờ mệnh lệnh kế tiếp.
Mà A Phúc còn không kịp đái ra quần, tay giơ cao đại thiết chùy lên, đang ngây ngốc nhìn hai người đối diện.
Một người bốn chân dài hơn ba thước lắc lư đi tới, người còn lại cưỡi Tri Chu làm vũ khí vui vẻ ca xướng, "à á a", thanh âm lay động bay đi rất xa. Chính là hai đại sát tinh Lệ Thiên cùng Công Thâu Lâm!
- Này, ta, ta chính là Quang Minh Hoàng đại nhân đấy! – A Phúc khóc lóc hô to, nước mắt nước mũi phun ra hơn mười thước...
- Các ngươi mau nhường đường, bằng không chùy của bổn đại nhân sẽ không hạ thủ lưu tình đâu nha...
Lệ Thiên tòng quân nhiều năm, đã sớm dưỡng thành tính cách lạnh lùng ít nói ít cười, thế nhưng khi nhìn thấy A Phúc cũng nhịn không được mà ôm bụng cười ha hả:
- Tiểu Lâm tỷ, tên ngốc này mà là hung thủ sao?
- A a, a, a a a.... – Công Thâu Lâm vỗ tay kêu to:
- Lâm Lâm cũng đang thắc mắc đây, tên gia hỏa này rõ ràng không có võ công, sao có thể xử lý Nhị bá chứ? A a a.
- Hừ, ai nói bổn đại gia không có võ công chứ?
A Phúc bị dọa, nước mắt nước mũi tèm lem, ô ô nói:
- Chùy pháp của bổn đại nhân kinh thiên động địa, Đại Phong thần chùy có thể khiến quỷ thần sợ hãi, giết hai người các ngươi cũng dễ dàng giống như giết một con gà con mà thôi!
- Ài! – Lệ Thiên bất đắc dĩ vuốt vuốt trán, động thủ với một tên phế vật như vậy, hắn cảm thấy sẽ làm nhục uy danh của hoàng kim phong kỵ, nên chỉ nói:
- Tiểu Lâm tỷ, hắn chính là hung thủ giết Nhị bá, vậy mời ngài đích thân xuất thủ đi!
- Thôi, không cần nữa!
Công Thâu Lâm kinh hoàng chỉ vào A Phúc nói:
- Ngươi xem, hắn đái ra quần rồi kìa, nước mắt nước mũi lại tèm hem, Lâm Lâm không muốn đi đối phó với một tên bẩn như quỷ đâu...
- Ngài không muốn, chẳng lẽ ta nguyện ý đi bắt một tên quỷ bẩn như vậy sao? – Lệ Thiên cười nói:
- Tiểu Lâm tỷ, thù giết người thân không đội trời chung, nếu như ngài không xuất thủ, cha và ông nội ngài sẽ tức giận đó!
- Ông nội? A a!
Công Thâu Lâm tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt có vẻ chần chờ, Lệ Thiên lại thấp giọng cười nói:
- Nếu như ngài không muốn tự tay bắt hắn, vậy hãy dùng vũ hồn của ngài đi, bằng vào vũ hồn của ngài....
- Đúng, vũ hồn!
Công Thâu Lâm vỗ bàn tay nhỏ bé, khanh khách nở nụ cười, gởi tới A Phúc một nụ hôn gió:
- Quỷ bẩn, tỷ tỷ cần phải dùng chiêu thức lợi hại để đối phó với ngươi mới được!
- Mẹ, cha, ông nội, ông ngoại, bà ngoại... – A Phúc biết hai đại vũ hồn của Công Thâu Lâm có năng lực giết người trong chớp mắt, sợ tới mức không biết bản thân đang kêu những gì, hắn giơ cao song chùy, khóc lớn:
- Các người nếu hiển linh, hãy ban cho ta sức mạnh, ta là Quang Minh Hoàng...
Lúc này, Công Thâu Lâm đã ở trên lưng nhện máy dẫn ra vũ điệu uyển chuyển, trong miệng nàng không ngừng ca hát, âm thanh cũng trở nên nỉ non trầm thấp...
- A, a a a a, a...
Từng chuỗi sóng âm vô hình từ trong không khí lan ra, cho dù mạnh mẽ như Lệ Thiên cũng nhịn không được mà phải bịt kín lỗ tai, thỉnh cầu Công Thâu Lâm không nên làm tổn thương một vạn hai ngàn binh lính hoàng kim ở đây...
Chiêu này gọi là Linh Hồn Chuy Kích, trong tiếng ca ẩn chứa sức mạnh hủy diệt linh hồn, thông sát võ hồn!
Uy lực như thế nào, Vương Kiêu cùng Huyền Si đã tự mình thể nghiệm qua, tới bây giờ mà bọn họ vẫn còn chưa tỉnh lại...
Trong chớp mắt, sóng âm lan tới gần A Phúc!
Lúc này A Phúc đã khóc thành ngu, trong lòng chỉ còn lại ý niệm cầu cha cầu mẹ, Vương Kiêu cùng Huyền Si cũng không đỡ nổi sát chiêu này, bản thân hắn có thể sao?
- Xong rồi, xong rồi, hôm nay chính là ngày Vương Đại Phúc ta quy thiên đoàn tụ tổ tông...
- Tiểu tử ngốc, không phải ngươi đã luyện qua võ công sao, xuất chiêu đi!
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn, nghe như là Cổ Nguyệt Hà. A Phúc thoáng giật mình
- Đúng vậy, mình đã luyện qua võ công, là Đại Phong chùy rất lợi hại a!
Tiếp theo, A Phúc theo bản năng dùng chùy tay trái bảo vệ đũng quần, chùy tay phải lại hung hăng gõ lên chùy tay trái vài cái...
Đông!
Đông!
Đông!
Tiếng chùy nặng nề vang lên, nguyên vốn là thanh âm gõ bình thường, thế nhưng lúc tiếng chùy vang lên, đan xen cùng tiếng ca của Công Thâu Lâm, sau đó tiến chùy thay đổi, trở nên mênh mông phóng khoáng, khí trùng cửu thiên, hùng hồn như thiết kỵ Hán quân quét ngang Mạc Bắc, lại như mĩ nhân múa chưởng tạo ra hoa âm...
- Đại Phong Khởi...
Tiếng ca của A Phúc tại thời khắc này cũng vang lên, phong vân lập tức biến sắc, vạn đạo linh khí từ trên bàn tay bay lên, hội tụ tại bên cạnh hắn, chậm rãi uốn lượn!