Trên có lệnh của Trầm Côn, dưới có nỗi lo về mạng sống của mình, A Phúc mấy ngày này cơ hồ đã dùng tất cả các phương pháp thất đức để tra tấn Công Thâu Lâm!
Ngày thứ nhất, hắn lôi kéo Dương Ngũ bắt đầu hát từ ba giờ sáng, mệt thì thay phiên nhau nghỉ, đảm bảo để hai mươi tư giờ đều có tiếng ca hát. Tới sáng sớm ngày thứ hai, hắn thực sự không thể hát được nữa rồi, dứt khoát đem toàn bộ các nhạc khí cỡ lớn từ trong thương khố của đội biểu diễn ra, chuông nhạc, trống trận, còn có 'phát minh' của Trầm Côn là đàn dương cầm, dù sao cũng có cái gì lớn thì lấy cái đó, sau đó đem tới đặt trước cửa phòng Công Thâu Lâm.
Tra tấn như vậy được hơn nửa ngày, A Phúc đến sức cầm dùi trống cũng không còn, bất quá hắn lại nghĩ ra một chủ ý mới
- Ngũ gia, hát hai ngày quân ca, các huynh đệ sớm đã nhiệt huyết sục sôi, chúng ta diễn quân đi!
Sau một lát, đám đào kép áo vằn đều mặc chiến giáp, cầm lấy binh khí, theo Dương Ngũ chạy qua cửa phòng Công Thâu Lâm.
Công Thâu Lâm bị tra tấn tới thời gian ăn uống cũng không còn, sáng sớm ngày thứ ba, nàng ta khóc lóc trốn vào phòng Lệ Thiên, cầu xin Lệ Thiên giúp mình cảnh giới, để mình ngủ một giấc, đi đại tiện một phát...
Muốn nghỉ ngơi sao?
A Phúc lập tức nghĩ ra chủ ý thứ hai.
- Ngũ gia, quân uy hiển hách, dũng sĩ mạnh mẽ, nhiệt huyết của các huynh đệ đã bùng cháy rồi, chúng ta thực chiến đi.
Sau vài phút, Dương Ngũ tay cầm trường thương điểm danh khiêu chiến Lệ Thiên, hắn còn nói, chỉ là luận bàn mà thôi, đảm bảo không gây sát thương cho ai, nếu như vậy mà Lệ Thiên còn không dám ra ứng chiến, đó chính là con cháu vạn năm của rùa rồi.
Đợi Lệ Thiên không tình nguyện đi ra, A Phúc lập tức lại ca hát, dọa Công Thâu Lâm vừa vào nhà xí giật mình kéo quần lên...
Thành thật mà nói, liên tiếp tra tấn mấy ngày, người sáng suốt đều nhìn ra A Phúc cố tình trị Công Thâu Lâm rồi, nhưng trị thì cứ trị đi, Hoàng Kim Huyết Tộc ngang tàng hống hách, bọn chúng không vui, rất nhiều người lại thấy vui.
Ôm theo tâm tư như vậy, Nguyên Quân chỉ mắt nhắm mắt mở coi như chưa có việc gì xảy ra, sáng nay lại đi diễn rồi, Dương Ngũ lại càng lôi kéo Lệ Thiên luận bàn tới hai ngày một đêm, làm Lệ Thiên mệt tới mức chửi loạn lên, Dương Ngũ ngươi không có việc gì, mệt thì đi ngủ là xong, nhưng Lệ Thiên ta thân mang trọng trách, không cùng các ngươi làm liều nữa!
Nói xong, Lệ Thiên cũng không thèm để ý trách nhiệm với nghĩa vụ mẹ gì nữa, điểm binh muốn quay về Đoạt Nhật Lâu.
- Khà khà, A Phúc không ngờ làm không tồi chút nào!
Từ miệng mấy tên diễn viên khác nghe được những việc xảy ra mấy ngày này, Trầm Côn cười hắc hắc một tiếng, cho A Phúc một ánh mắt tán thưởng.
A Phúc cũng lặng lẽ chăm chú nhìn Trầm Côn, ánh mắt dường như đang nói:
- Đại thiếu gia, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, Công Thâu Lâm cũng mệt lả rồi, người mau ra tay đi, nếu không A Phúc không còn mạng rồi hic!!!
- Đừng vội, không nghe Công Thâu Lâm nói viện binh của ả sắp tới rồi sao?
Đồng dạng là trao đổi ánh mắt, cặp mắt của Trầm Côn nháy nháy, dường như đang nói:
- Xem ra Công Thâu Lâm không ở lại được nữa rồi, ngươi nghĩ cách đuổi ả ta đi, nhớ, nhất định phải cướp trước khi viện binh của ả tới.
- Đại thiếu gia, A Phúc nhất định làm được!
Cho Trầm Côn một ánh mắt dứt khoát, A Phúc chạy đi gọi Dương Ngũ, lại mang tới rất nhiều phiền toái cho Công Thâu Lâm.
Mà Trầm Côn lấy địa đồ của Xuất Vân Hải Thành ra nhìn một cái - chính là bản địa đồ mà A Phúc lấy được ở chỗ Thiên Minh, từ nơi này tới Đoạt Nhật Lâu tổng cộng có hai con đường, một là đại lộ ven bờ hồ, một là ngồi thuyền từ hồ mà đi.
Hai con đường sao?
Trầm Côn lặng lẽ chui vào phòng A La, khẽ giọng cười một tiếng:
- Mỹ nữ, ta canh giữ ở đại lộ ven hồ, nàng dẫn Thanh Sơn mai phục trong hồ, thấy Công Thâu Lâm, lập tức ra tay!
- Tặc hòa thượng nhà ngươi, muốn bắt đầu tính kế với vũ hồn của Công Thâu Lâm sao?
A La đang lau kiếm cười một tiếng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trầm Côn cũng cười.
Mười mấy phút sau, A Phúc kéo Dương Ngũ hát quân ca, làm ra vẻ công kích, thấy chúng thật sự có ý muốn ra tay, Lệ Thiên dứt khoát bỏ Công Thâu Lâm ở lại xoay người đi mất, mà Công Thâu Lâm một thân một mình, chỉ đành khóc vài tiếng, không thể không rời khỏi nơi này.
- Đồ ngu, đồ ngu, hu hu hu.
Hoàng Kim Phong Kỵ ở trước mặt chạy như bay, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng, Công Thâu Lâm một mình đi trên đại lộ ven hồ, tức giận mà chửi.
- Lệ Thiên, ngươi không nói nghĩa khí, Nguyên Quân, ngươi cũng là đại hỗn đản hu hu hu...
Nàng ta cắn răng:
- Các ngươi đợi đấy, Lăng ca ca mời gia gia tới đây, Lâm Lâm nhất định rút gân các ngươi!
- Còn ngươi nữa, Đông Phong chết tiệt, ngươi cũng là thằng ngu, hu hu hu!
Chửi xong kẻ địch, Công Thâu Lâm lại cầm lấy cổ cầm, chửi vũ hồn của mình.
Nằm ngoài dự liệu của người ta, tên trẻ tuổi đó không có trả lời.
- Ê, ngươi tại sao không lên tiếng?
Công Thâu Lâm sợ nhảy dựng lên.
- Ngươi không phải là mệt qúa suy sụp rồi chứ, mau tỉnh lại, nói một câu cho ta hu hu!
- Việc tới nước này, còn có gì mà nói nữa?
Giọng nói yêu ớt và tê tê của tên trẻ tuồi từ trong cổ cầm truyền ra.
- Ngươi không nghe lời ngay, khăng khăng làm theo ý mình, đã đi vào mai phục của người khác, sinh tử chỉ còn là một sớm một chiều. Ôi, ta không có lời nào để nói, duy chỉ có tử chiến mà thôi!
- Mai phục gì?
Công Thâu Lâm ngẩn ra.
- Nơi này cách Đoạt Nhật Lâu chỉ có mấy chục dặm, Hoàng Kim cao thủ còn có rất nhiều cường giả Cửu Châu ở không xa, ai dám ám toán chúng ta ở nơi này? Đừng có nói nhảm nữa, Lâm Lâm không tin ngươi đâu!
- Công Thâu Lâm!
Tên trẻ tuổi đã không còn cách nào để mà nhịn nhục sự ngu xuẩn của Công Thâu Lâm rồi, hét lớn:
- Ngươi còn không tin lời của ta sao? Ta bất luận ngươi tin hay không, ngươi lập tức nhìn cho rõ địa hình nơi này cho ta, ngay lập tức!
- Vì sao hả? Đường này ta đã đi qua mười mấy lần...
Công Thâu Lâm mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhìn xung quanh, đây là một phiến rừng rậm, tên trẻ tuổi suy tư nói:
- Đường sông rộng rãi, địch nhân không thể nào để lọt con đường sống này. Nếu như ta đoán không nhầm, nhất định có kẻ địch mai phục trong hồ. Ba mặt rừng rậm, hung thủ gan có bao lớn cũng không dám từ phía Đông gần Đoạt Nhật Lâu mà tới, cũng không thể ra khỏi mặt phía Tây của chúng ta. Như vậy, chỉ còn lại phía Bắc.
Nói xong, hắn để Công Thâu Lâm mặt hướng về phía Bắc, tự mình cao giọng quát:
- Ra đi, ngươi nhất định ở chỗ này!
Ba, ba, ba!
Trầm Côn vỗ tay đi ra, sau đó chắp tay:
- Lão huynh, ngươi lợi hại, nếu Công Thâu Lâm chịu nghe nửa câu của ngươi, kẻ chết hôm nay chính là ta!
Hắn đã biến thành bộ dạng người sói, Bất Sắc cũng biến thành Bá Vương Long giáp bảo hộ toàn thân, móng vuốt dài chừng hơn một mét.
Mặc dù thành công ngăn chặn đối thủ, nhưng Trầm Côn không thể không nói, tên trẻ tuổi này đầu ốc tuyệt đối không thể xem thường, nếu không phải Công Thâu Lâm không nghe lời ngay, mười tên Trầm Côn cũng không thể tính kế với một tên Tiếu Đông Phong!
- Lão huynh, có cần suy nghĩ một chút, làm vũ hồn của ta không?
Trầm Côn cười tủm tỉm nói:
- Công Thâu Lâm không thể cho ngươi, ta đều có thể cho. Tín nhiệm, tôn kính, ỷ lại, những thứ này ngươi đều có thẩy lấy được ở chỗ ta!
- Ngươi đang mời ta?
Tên trẻ tuổi đột nhiên cười lớn:
- Không, ngươi đang làm ta mất cảnh giác. Từ lúc ngươi nhìn thấy phong ấn trên người ta, ta đã từ ánh mắt của ngươi thấy rõ rồi, mục tiêu của ngươi chính là hài cốt phong ấn trên người ta, còn ta...
Cười khổ một tiếng
- Trong lòng ngươi rất rõ, không phải bá chủ không thể điều khiển ta, ngươi không phải bá chủ, không có khả năng khiến ta chân chính khuất phục, lựa chọn tốt nhất của ngươi là giết ta, cắt đứt hậu hoạn!
Giết ta đi!
Trán Trầm Côn lấm tấm mồ hôi, không sai, hắn chính là dự tính như vậy, trước tiên lấy được tàn hài của Thủy Nhi, sau đó dùng "Hồn kinh" giết Nhất Khúc Thanh Âm Tiếu Đông Phong. Tên này thực sự lợi hại, một câu nói liền phá tan tâm tư của Trầm Côn.
- Ê, các ngươi rốt cục là đang nói gì? Cái gì phong ấn, cái gì bá chủ?
Công Thâu Lâm cũng nghe không hiểu, bất mãn hét lớn.
- Lão huynh!
Trầm Côn hơi có chút đồng tình nhìn chắm chắm cổ cầm.
- Ta và ngươi từng nói chuyện trong linh hồn, việc này ngươi không nói cho Công Thâu Lâm biết ư?
- Nói cho cô ta thì có tác dụng gì?
Tên trẻ tuổi cười khổ nói:
- Nếu cô ta là chân mệnh hùng chủ của ta, ta không nói, cô ta cũng sẽ toàn lực ủng hộ quyết định của ta, đáng tiếc cô ta không phải, ta nói rồi, cô ta cũng không tin. Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, Công Thâu Lâm đã viết thư xin viện binh, ngươi đang giành giật thời gian, không phải sao?
- Thế thì tới đi, tử chiến mà thôi!
Tên trẻ tuổi lớn tiếng cười!
Trầm Côn gật gật đầu.
- Lão huynh, ta sẽ cho ngươi con đường về vẻ vang nhất.
Vừa nói, hắn chân đạp hư không, vút lên trời cao bay tới trên đỉnh đầu Công Thâu Lâm, vướt sói sắc bén bổ tới!
- Đáng chết, các ngươi đều là hỗn đản!
Công Thâu Lâm mắt thấy không né được, vỗ một cái lên hòm công cụ máy móc trên người, mấy con nhện máy nhỏ từ trong rương xông ra.
Chiêu này vốn là một trong những chiêu mạnh nhất của Công Thâu gia, nhện mặc dù bé, nhưng hành động quỷ dị, lại còn mang theo kịch độc, chỉ cần để cho chúng triển khai, liền có thể phun ra độc võng bao phủ cả khu rừng, Trầm Côn chạy có nhanh cũng bị trói, sau đó bị nhện cắn xé mà chết. Thế nhưng, Công Thâu Lâm mấy ngày nay bị tra tấn, linh khí yếu ớt, khí lực đại giảm, uy lực của chiêu thức cũng chỉ còn lại hai thành!
Trầm Côn bĩu môi, giơ ngón cái trên lang trảo, khẽ điểm một cái lên người những con nhện đang bay tới, cạch, cạch, cạch, nhện máy liền tan thành linh kiện.
Đây chính là cơ sở cơ quan thuật mà mấy ngày gần đây hắn học được, mặc dù không được gọi là cao thủ, nhưng cũng đủ để phá giải nhện máy đã suy yếu!
- Ngươi, ngươi học lén cơ quan thuật của nhà ta!
Công Thâu Lâm giật mình, lòng biết trạng thái của mình, cơ quan thuật tuyệt đối khó mà ngăn kẻ địch, vỗ mạnh lên cổ cầm:
- Đông Phong chết tiệt, mau xuất chiêu, linh hồn chùy kích!
Lại chiêu này sao?
Trong khi ả ta đang phát động Nhất Khúc Thanh Âm Tiếu Đông Phong, Trầm Côn cũng giao thân thể cho Lý Mục kiểm soát, mà tự hắn tiến vào thế giới linh hồn.
Vù!
Hỏa diễm hừng hực tràn ngập thế giới linh hồn, Trầm Côn chân đạp nhất phẩm liên đài, như một pho tượng Phật Đà bay vào trong đám lửa, dễ dàng đi vào phạm vi linh hồn của Công Thâu Lâm, sau đó hắn ném cà sa lên, cà sa màu đỏ che phủ toàn bộ bầu trời trong thế giới linh hồn.