Nơi Triệu Lạc Trần mời khách là một trang viện vô cùng hẻo lánh. Lúc Trầm Côn tiến vào, một bàn tiệc rượu xa hoa đã được bố trí xong xuôi. Ba người ngồi quanh chiếc bàn thiếp vàng, mỉm cười nhìn Trầm Côn tiến vào.Trong ba người này, Triệu Lạc Trần là người quen cũ. Cho nên Trầm Côn đặc biệt chú ý đến hai người còn lại.
Người thứ nhất là một võ tướng trung niên, mặc chiếc áo giáp giản dị màu vàng nhạt. Thoạt nhìn giống như một người bình thường. Nhưng khi bị tròng mắt màu xanh của hắn quét qua, Trầm Côn không tự giác được cúi đầu, thầm kêu một tiếng, áp lực thật mạnh.
-Vị này chính là đại thống lĩnh đế quốc thú quân(người đảm nhiệm ngăn chặn yêu thú), chính là tộc thúc của ta. Triệu Hồng, Triệu nguyên soái.
Triệu Lạc Trần ở một bên giới thiệu.
Người thứ hai là một lão già có khuôn mặt đen, toàn thân mặc Bát Quái đạo bào, tạo cho người ta cảm giác như đối diện với lang sói, một loại cảm giác tàn nhẫn âm trầm.
-Vị này chính là đại trưởng lão cung phụng viện của đế quốc. Lô Trần, Lô đạo trường.
-Xin ra mắt hai vịđại nhân!
Trầm Côn cười hì hì hành lễ, thầm nói thật đúng đều là đại nhân vật.
Triệu Hồng không nhiều lời. Thân là thành viên hoàng thất, thống lĩnh hơn mười vạn đại quân, có quyền lớn trong quân đội. Thân phận của Lô đạo trường càng làm cho người ta sợ hãi. Hồng Nguyên Vũ tông, là một trong ba đại cường còn sót lại của Triệu đại vương triều.
-Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, oai hùng anh tuấn, ngồi đi.
Đánh giá Trầm Côn một hồi, Triệu hồng gật đầu cười, xem ra rất hài lòng với biểu hiện của Trầm Côn.
Ngồi? Nhìn nhìn cách bày bố bàn rượu, Trầm Côn còn có điểm không rõ. Cửu Châu đại lục cùng Trung Quốc cổ đại có phần tương tự, chỗ ngồi cũng rất được coi trọng, chẳng hạn như vị trí mặt nam lưng bắc được xưng là vị trí "Tôn vị", chỉ có đại vị cao quý mới có thể được ngồi. Dưới tình huống này, nếu Trầm Côn tùy tiện ngồi, có thể đắc tội với hai đại nhân vật ở đây.
-Bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi, không cần phải giữ lễ.
Sau lưng đột nhiên có một bàn tay lớn, đặt lên trên bả vai hắn, ấn hắn ngồi lên trên ghế.
-Tiểu quận chúa, lão quỷ này…À, vị lão tiên sinh đây là?
Trầm Côn vừa quay đầu nhìn, suýt nữa bị dọa nôn cả mật ra.
Trong phong vẫn còn có người thứ năm, người này giống như một lão quỷ từ trong Địa ngục đi ra, toàn thân hắn hoàn toàn được bao bọc bởi chiếc áo choàng đen, ngay cả trên đâu cũng được quấn bởi chiếc vải đen thật dày. Hơn nữa, người này rất gầy, chỉ có da bọc xương, dung mạo thì giống như đầu khô lâu, chẳng những đôi mắt dài màu xám không có con người, còn chi chít mụn thủy đậu đang chảy mủ. Hắn mỉm cười, trên mặt đều chảy ra nước mủ màu vàng.
Triệu Lạc Trần cũng không vội giới thiệu, nàng thăm dò nhìn vào mắt lão quỷ.
-Lão hủ họ Kha, Kha Tây.
Lão quỷ cười cười, so với khóc còn khó coi hơn.
-Nguyên lai là Kha lão tiên sinh, ngưỡng mỗ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu…
Trầm Côn chưa từng nghe qua tên Kha Tây, tùy tiện nói vài câu khách sáo. Chính là biểu cảm của hắn rơi vào trong mắt Triệu Lạc Trần, khiến cho nàng nhíu mày.Đáng chết, Trâm Côn này sao lại không có chút biểu lộ cảm xúc gì thế? Hắn chưa từng nghe đến tên Kha Tây sao? Đối với thân phận Kha Tây mà nói, nghe được cái tên này không có biểu hiện khiếp sợ thì chính là một loại nhục nhã a.
-Khụ!
Triệu Lạc Trần kho khan một tiếng, ám chỉ Trầm Côn nói:
-Trầm tướng quân, Kha lão tiền bối đến từ Trung Châu Đường Quốc, chính là đại môn chủ Thiên Cơ môn…
Trầm Côn trong đầu "Ong" một tiếng, không tự chủ được cái miệng há to ra. Chứng kiến biểu cảm này của hắn, Triệu Lạc Trần bằng lòng nở ra nụ cười, đây chỉ là biểu cảm khi nghe đến cái tên Kha Tây thôi.
Thực tế là Trầm Côn khiếp sợ không phải là hai chữ Kha Tây, mà là Thiên Cơ môn.
-Tại Lan Vân Sơn, Nguyệt Nhi vì sao lại chết?... Cũng là bởi vì ta gặp Thiên Cơ môn chủ.
-Trầm Côn, ngươi nhớ cho kỹ, phong thủy bí thuật của Thiên Cơ môn là bí pháp khác tinh bùa chú của người. Gặp được phong thủy bí thuật này, người phải trốn càng xa càng tốt.
Lời nói của Vương Kiêu quanh quẩn bên tai hắn, Trầm Côn cảm thấy miệng khô khan.
Nguyên lai lão quỷ này chính là truyền nhân của Cổ Nguyệt Hà, chính là trời sinh khắc tinh với bần tăng.
-Ha ha, Kha lão uy danh vang dội, làm tiểu hài tử sợ tới mức không nói nổi.
Triệu Hồng còn tưởng Trầm Côn còn khiếp sợ uy danh của Kha Tây, nâng chén xoa dịu:
-Trầm tướng quân, uống chén rượu rượu này đi. Chuyện khác để sau hãy nói.
-Đâu có, đâu có.
Trầm Côn nhìn nhìn Kha Tây lão quỷ, uống cạn chén khổ rượu, mùi rượu thực sự rất khó uống.Qua ba lần uống, ba đại nhân vật cũng không nói đến ý đồ của bọn họ. Trầm Côn cũng không dám hỏi nhiều, đợi cho đến khi ăn gần xong, Triệu Hồng chậm rãi mở miệng.
-Trầm tướng quân, lần này mời ngươi, có hai chuyện. Chuyện thứ nhất chính là truyền đạt theo thánh chỉ, đích thân ta ban tước cho ngươi.
Triệu Hồng đưa cho Trầm Côn Nam tước ấn tín. Sau nghi thức đơn giản đó, tiếp tục nói:
Đây là chuyện thứ hai, chính muốn nhờ ngươi về chuyện mấy ngày trước, chính là chuyện về hắc kỵ sĩ.
Thì ra là vấn đề này. Từ lúc bị mời vào trong phủ thành, Trâm Côn đã dự liệu được. Ba đại nhân vật này đột nhiên giá lâm, khẳng định có quan hệ với hắc kỵ sĩ. Hắn mờ mịt nói:
-Hắc kỵ sĩ? Nga, ngươi nói là cái tên hỗn đản mấy ngày trước đả thương phụ thân của ta. Tại sao hắn lại có quan hệ cùng với ta?
-Ngươi nói Hắc kỵ sĩ nào vậy?
Triệu Hồng cười thần bí:
-Trầm tướng quân, chuyện cho tới bước này, ngươi đừng có giả bộ hồ đồ. Đừng tưởng ngươi mắng Hắc kỵ sĩ một câu, có thể phủ định được quan hệ "thân mật" giữa ngươi và hắn." Hai chữ "thân mật" được hắn nhấn mạnh làm tăng thêm ngữ khí.
-Triệu nguyên soái, ta không rõ ngài đang nói cái gì, ta chưa từng gặp qua Hắc kỵ sĩ a.
Rầm!
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Trầm Côn, Lô đạo trưởng vỗ bàn nói:
Trầm Côn, ngươi còn dám nói dối à? Nếu như không có chứng có xác thực, chúng ta lại có thể đến đây tìm người sao? Nói xong, ánh mắt hắn cung kính nhìn Kha Tây. Lúc này có thể nhìn ra thân phận cùng địa vị của Kha Tây. Nói chuyện với hắn, một Hồng nguyên cường giả như Lô đạo trường cũng có thái độ cung kính, đứng lên bái:
-Kha lão, nếu như Trầm Côn giả ngu, xin mời ngài thi triển một chút bí pháp Thiên Cơ môn.
Đúng rồi, trong thời gian uống rượu, Kha Tây vẫn đứng, Trầm Côn cũng không dám hỏi nguyên nhân.
-Lô đạo trường, Trầm Côn vẫn là con nít, cần gì phải bức hắn đây?
Kha Tây cười cười,
-Trầm Côn, ngươi không nhớ một chút gì sao, ngươi cùng với hắc kỵ sĩ không có chút quan hệ nào à?
-Ta thật sự chưa từng thấy qua Hắc kỵ sị a.
Trong lòng Trầm Côn nảy sinh một chút tức giận. Mẹ nó chứ, bần tăng giả ngu đấy để xem các ngươi làm gì được bần tăng.
-Được rồi!.
Kha Tây bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
-Một khi đã như vậy, ta sẽ giúp ngươi nhớ ra. Ngày mười chin tháng giêng, lúc hoàng hôn, cách thành đông một trăm năm mươi dặm ở giữa Độc Giác Sơn, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Trầm Côn lại lần nữa khiếp sợ. Thời gian và địa điểm lão quỷ này nói chính là lúc bần tăng gặp Hắc kỵ sĩ.
-Liệt tổ liệt tông Thiên Cơ môn, Kha Tây tạ lỗi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kha Tây hướng về phía Bắc gật đầu. Hắn cầm bầu rượu trên bàn lên, lắc mạnh làm cho rượu văng ra ngoài. Trên mặt bàn vẽ ra một ký hiệu vô cùng cổ quái. Sau đó, ký hiệu này dung hợp thành mảng nước nhỏ, trong suốt như một mặt gương.
-Trầm Côn, ngươi tự mình xem đi.
Kha Tây lắc mình lui sang một bên.
Theo động tác của hắn, cảnh sắc bên trong "Cái gương nhỏ" bắt đầu biến hóa. Núi tuyết, rừng rậm, cảnh Trầm Côn cùng A La trốn trên một tàng cây. Bên trong thấy Công Tôn ba người đang trở về. Dĩ nhiên đây là trước lúc Trầm Côn gặp được Hắc kỵ sĩ…