Editor: Đẹ

Beta: An Hiên

Mưa to như trút nước, hai ngày tới Trần Hi không phải đến trường quay, cô sung sướng nằm ở nhà ôm điện thoại. Đỗ Hân ân cần hỏi thăm tình hình của cô, cũng giới thiệu cô với vài nhà làm phim nhưng có vẻ như không có tiến triển gì lắm. Nhiều đạo diễn và nhà sản xuất đã từng hợp tác trước kia đều tỏ ý từ chối hợp tác. Đỗ Hân đang khá lo lắng, lại không tìm được cách nào hợp lý để tẩy trắng cho Trần Hi, chỉ có thể không ngừng phỉ nhổ rồi dùng ngôn ngữ để công kích cô, bảo rằng hãy nhanh chóng tìm người đàn ông nào đó để tạo scandal đi.

Sự việc đã phát triển đến mức này, Trần Hi cũng coi như nhìn rõ bản chất của đám cư dân mạng. Một khi bị bôi đen, trăm năm vẫn sẽ mang tiếng xấu. Cho dù bạn làm gì, đến cuối cùng người không may vẫn sẽ là bạn, còn không bằng yên phận đóng phim. Cô cũng không tin nếu mình chỉ thành thật sống mà vẫn có chuyện tìm đến mình.

Kết quả là thật sự không nên nói trước điều gì. Khi Trần Hi đến trường quay, không thể không tin rằng vận mệnh khó nói. Có một câu nói rất hay thế này, vào thời điểm con người không may, không chỉ những lúc uống nước mắc kẽ răng mà khi nằm không uống gió còn có thể khiến cho bạn nghẹn chết.

Đó là một ngày nắng bắt đầu ló ra khỏi những đám mây sau cơn mưa, thời điểm mặt trời rực rỡ lên đến đỉnh.

Nhân dịp thời tiết đang đẹp, đoàn làm phim đặc biệt sắp xếp cho ba nhân vật chính quay xong cảnh của mình trước, sau đó sắp xếp lịch trình cho Đường U Lạc và Tô Cẩm.

Trần Hi tỏ ý cuộc trò chuyện này không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ là trong lòng không tránh khỏi cảm thấy phiền muộn. Mọi người không thể để ý đến người không có lịch trình như tôi một chút à, nhiều thêm một cái tên cũng sẽ không lãng phí bao nhiêu nước bọt đâu. o(╯□╰)o

Tuy nhiên cũng may trong đoàn phim còn có bạn học Liễu Khê non nớt, cậu ta đem lại cho Trần Hi cảm giác an ủi vô cùng lớn.

Bạn học Liễu Khê là một đứa bé rất tốt. Định nghĩa của Trần Hi về cậu ta như sau: vẻ ngoài điển trai, làn da mềm mại, giọng nói êm ái còn cực kỳ hồn nhiên. Không nghi ngờ gì đã khiến cho tình mẫu tử tràn lan của Trần Hi phát huy đầy hiệu quả.

Nhưng không, Trần Hi vô cùng buồn bực ngẩn người trước kịch bản, bạn nhỏ Liễu Khê cũng rất biết săn sóc mang một hộp hoa quả chạy tới, miệng liến thoắng, “Chị Hi, chị có đói bụng không? Em mang hoa quả đến này, chị có muốn dùng thử không?”

Trần Hi cực kỳ cảm động nhìn cậu ta, trong mắt lấp lánh ánh nước gật đầu.

Sau đó cô ăn hết đĩa hoa quả được bày biện đẹp đẽ một cách ngon lành, còn liên tục khen tay nghề cao siêu.

Bạn học Lạc Khê ngượng ngùng gãi đầu, “Nếu chị thích, sau này em cũng mang cho chị nhé.”

Trần Hi càng thêm cảm động, vội vàng kéo cậu ta ngồi xuống, bảo cùng ăn với mình.


Liễu Khê ngồi xuống, nhìn cô ăn ngon lành, lại hỏi, “Chị Hi, em có thể hỏi chị một chuyện không?”

Miệng Trần Hi đầy hoa quả, phóng khoáng nói, “Có vấn đề gì thì cứ yên tâm hỏi.”

Liễu Khê yên lòng lớn mật mở miệng.

“Chị Hi, có phải chị đang qua lại với tiền bối Tô không?”

“Phụt…” Trần Hi phun hoa quả trong miệng ra, cho điểm tuyệt đối về nghệ thuật.

Liễu Khê hết hồn trước hành động của cô, không chút do dự cầm khăn đưa cho cô, có điều không khéo là trên bàn lại không có cái khăn nào, cũng không biết bạn học Liễu Khê nghĩ thế nào mà lại đưa tay áo của mình về phía cô.

Trần Hi đang bị đả kích còn chưa lấy lại được tinh thần, cũng thuận tay cầm lấy lau không chút đắn đo. Bốn phía bỗng trở nên yên tĩnh, thậm chí Trần Hi còn có thể nghe thấy tiếng xì xào ngạc nhiên trên đỉnh đầu.

Cô vội vàng điều chỉnh lại tư thế, đoan trang ngồi yên, tiện thể đè cánh tay đang bất động của Liễu Khê xuống. Nhân viên công tác xung quanh đang bàn tán chợt tản đi, Trần Hi giả vờ xem kịch bản, hỏi, “Sao lại hỏi như vậy?”

Bạn học Liễu Khê đau khổ, “Mọi người trong đoàn đều đồn như thế, còn nói rất khó nghe. Quan trọng nhất là đêm hôm đó em cảm thấy tiền bối Tô đối xử với chị cứ là lạ thế nào đó.”

Trần Hi nhích lại gần, ngồi lê đôi mách hỏi, “Người trong đoàn phim nói gì?”

Liễu Khê nhìn ánh mắt không chút lo lắng mà còn đầy chờ mong của Trần Hi, càng cảm thấy đau lòng hơn, nói, “Nói, chị là… chị là… chị là…”

Trần Hi, “Nói tiếng người.”

“Bọn họ nói rằng công phu trên giường của chị tốt, rất biết quyến rũ người khác, khiến tiền bối Tô cũng có thái độ đặc biệt hơn với chị, còn biết rõ mười mươi địa chỉ nhà chị.”

Nói xong, vành tai của bạn học Liễu Khê cũng đỏ bừng cả lên.

Trần Hi ngồi bất động, thái độ bình tĩnh.

Khỏi phải đoán cũng biết người nói được ra những lời này nhất định là người ngồi cùng xe trong buổi tối mưa tầm tã kia. Trừ Liễu Khê đang kể lại chuyện này cho cô và Tô Cẩm - người không thể nào khiến bản thân bị liên lụy thì người nói ra được chỉ có thể là Đường U Lạc rảnh rỗi không có chuyện gì làm kia thôi.

“Cậu có tin không?”

“Em không tin.” Liễu Khê quả quyết gật đầu, thay đổi giọng điệu.

“Chẳng qua không tin cũng không được, đúng là tiền bối Tô đối xử với chị hơi khác biệt. Nếu là nữ minh tinh khác bị bôi đen như thế, đừng nói là đóng phim cùng, cơ hội làm người giúp việc cũng không có luôn.”

Trần Hi vỗ bả vai cậu ta.

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tiền bối Tô đối xử với ai cũng như nhau cả thôi. Cậu nghĩ lại mà xem, hôm đó anh ấy còn tự mình tiễn cậu lên tận nhà cơ mà, là người ta tốt bụng.”

Liễu Khê cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là như vậy, nửa tin nửa ngờ hỏi, “Là thật ạ?”

Trần Hi khẳng định gật đầu như chứng minh cho sự trong sạch của mình.

Bỗng ánh sáng trước mặt bị người ta che khuất, Trần Hi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Mạnh Thành Đức.

Vẻ mặt của Mạnh Thành Đức hơi quái lạ, nhìn Liễu Khê bên cạnh rồi lại nhìn cô.

Sau đấy anh ta đưa thứ đồ trong tay cho cô.

Cũng ngay lập tức như đưa một quả bom cho cô.

“Đây là đồ mà fans của Tô Cẩm tặng, Tô Cẩm không thích ăn mấy thứ linh tinh này nên bảo tôi đưa cho cô.”

Trần Hi: “…”


Hay rồi, lần này mới đúng là công đức viên mãn. Cô chỉ có thể ngơ ngác nhận lấy rồi lại ngơ ngác nhìn bóng lưng Liễu Khê cắn mu bàn tay, hai mắt rưng rưng như bị lừa đi ra xa cùng với bốn nhân viên, ngoài mặt thì nhìn có vẻ chăm chỉ nhưng thực chất là đang không ngừng liếc qua liếc lại về phía này.

Trước lúc đi Mạnh Thành Đức còn giơ ngón cái về phía Trần Hi tỏ vẻ sùng bái.

“Hóa ra cô thích dạng con trai ít tuổi như vậy, Trần Hi, cô thật lợi hại.”

Trần Hi: “…”

Thứ Tô Cẩm đưa cho cô chính là mấy hộp kẹo nhập khẩu, còn có bánh ngọt. Tuy vậy Trần Hi cũng không có cách nào ăn thử được, dù trong lòng thật sự rất muốn ăn.

Nhưng dù sao đi chăng nữa lúc này cô có muốn thì cũng không ăn nổi. Đối mặt với những tia X-quang từ bốn phương tám hướng, Trần Hi anh dũng quay người đi về phía xe bảo mẫu của mình.

Ra đến xe, cô thấy Tiểu Lâm và Tiểu Cổ đang co đầu rụt cổ bên cạnh xe. Trần Hi lại gần nhìn cùng, nhưng liếc đi liếc lại, ngoại trừ xe thì cũng chỉ có xe.

Cô nhỏ giọng khẽ hỏi sau lưng bọn họ, “Nhìn gì thế?”

Tiểu Lâm và Tiểu Cổ đồng thời giật mình, cùng nhau mở cửa xe, hoảng sợ nhìn Trần Hi như thấy ma.

Tiểu Lâm sợ hãi, “Chị Hi, sao chị lại làm thế, chị không thể quang minh chính đại gọi to lên à? Chị cứ thế kiểu gì cũng có ngày bọn em bị dọa chết.”

Tiểu Cổ đứng bên cạnh vuốt ngực tỏ vẻ đồng ý.

Trần Hi cũng không rảnh mà hùa theo bọn họ, cô hỏi, “Nhìn gì thế? Bọn em định đổi sang nghề trộm xe à?”

Tiểu Cổ lén lút thậm thụt cun cút lại gần, “Chị Hi, em nói cho chị biết một bí mật kinh thiên động địa. Nghe nói hôm nay Tần Kha đến đoàn làm phim đấy.”

Trần Hi nhìn ra phía sau bọn họ, nghi ngờ hỏi, “Em… chắc không?”

Tiểu Cổ với Tiểu Lâm thề thốt, “Tuyệt đối là từ nguồn đáng tin cậy. Hôm qua trên báo nói rằng Tần Kha đã chụp bìa tạp chí nước ngoài xong rồi. Rạng sáng hôm nay sẽ hạ cánh về nước.”

Trần Hi tiếp tục nhìn về phía sau bọn họ, “Tần Kha về thì chị biết rồi. Nhưng các em chắc chắn là chỉ có Tần Kha thôi à? Không còn ai nữa chứ?”

Trần Hi hỏi như vậy nhất định là có nguyên nhân khác. Tiểu Lâm với Tiểu Cổ đồng loạt quay đầu. Không nhìn cũng chẳng làm sao, vừa nhìn lập tức giật nảy mình. Cả hai kinh ngạc ôm miệng, nhìn theo Thẩm Điềm và nguồn gốc của vụ tai tiếng - Nghiêm Hoài An đang từ trên xe bước xuống.

Nghiêm Hoài An lịch thiệp đỡ Thẩm Điềm đi ra, hai người cười nói với nhau, nhìn như thể sắp lên bìa tạp chí đến nơi vậy.

Trần Hi khó hiểu hỏi, “Bọn họ đến đây làm gì vậy? Khoe khoang tình cảm à?”

Tiểu Lâm chê bai nhìn cô, “Cho dù là khoe khoang thì cũng khoe khoang cho người nào đó xem. Chị Hi, chị không thể giành giật chút khí thế cho bọn em sao? Chúng ta thua thảm đến mức còn không bằng một cọng lông gà nữa này.”

Trần Hi nhướng mày, tỏ vẻ cân nhắc nói, “Có muốn chị bảo bố chị đến chống lưng để chúng ta có thể tăng điểm oai phong không?”

Tiểu Lâm kích động hỏi, “Bố chị là ai vậy?”

Trần Hi thuận miệng trả lời, “Ông chủ công ty giải trí của chúng ta.”

Tiểu Lâm và Tiểu Cố đứng thẳng tắp, “Cắt!”

Sau đó người thì cầm một cái điện thoại, người thì bận rộn thu xếp đồ đạc.

Trần Hi bất đắc dĩ buông tay, “Xem đi, là mấy em không muốn đấy, đến lúc bị thua thì đừng trách chị.”

Tiểu Lâm cũng lười ngẩng đầu, mở miệng châm chọc cô, “Chị Hi, không phải bọn em nói chị, nhưng chị muốn lăn lộn trong ngành giải trí này thì phải có người chống lưng. Cho dù không có thì chị cũng phải hiểu thế nào là trắng đen lẫn lộn. Chị nhìn Đường U Lạc xem, bây giờ cô ta muốn oai phong có oai phong, ngay cả Thẩm Điềm cũng là lá chắn của cô ta, chúng ta không phải đối thủ của cô ta.”

Trần Hi vươn vai, tỏ vẻ không quan tâm lắm, “Trắng đen lẫn lộn, bây giờ chẳng phải mình chị một đường à? Bật TV lên là có thể nhìn thấy chị rồi, ngầu biết bao.”

Tiểu Lâm và Tiểu Cổ không muốn tranh cãi với cô nữa.


Trần Hi đứng bên cạnh chiếc xe, được một lúc thì khóe miệng giật giật phán một câu, “Ặc, hôm nay là ngày bạn bè tới thăm hỏi à?”

Tiểu Lâm và Tiểu Cổ ngó ra bên ngoài, nhìn bộ ngực đung đưa của cô gái kia thì cùng nhau gật đầu, “Hình như là như vậy.”

Người phụ nữ có dáng người nóng bỏng, tràn ngập tinh thần xuống khỏi xe bảo mẫu màu trắng, cô ấy lập tức đeo kính râm vào, rất có khí chất của nữ minh tinh nước ngoài. Trần Hi nhìn khuôn mặt kia, khóe miệng giật giật lập tức vào trong trường quay, vừa đi vừa dặn dò Tiểu Lâm và Tiểu Cổ, “Coi như chị chết rồi đi, bọn em cũng chưa từng thấy chị.”

Hai người nhanh chóng đóng cửa sổ xe, động tác nhanh chóng mạnh mẽ không lề mề.

Chẳng qua rõ ràng là Trần Hi đã đánh giá thấp độ tinh mắt của người nào đó.

Thi Dĩ đang hài lòng với bản thân thì thấy cô ở phía xa. Sau đó hai ba bước đi qua đám cỏ đến trước mặt Trần Hi, ôm lấy cổ cô, mở lời, “Cô bé, có nhớ tớ không? Tớ ra nước ngoài hai tháng, vừa về đã đến thăm cậu, có cảm động không?”

Trần Hi không chút biểu cảm giơ tay kéo tay cô ấy xuống, “Thế mà cô nàng Thi Dĩ của chúng ta có thể bình thường ra đường sao? Đã đến Trung Quốc rồi, đổi style quần áo thì chết à?”

Thi Dĩ đáp, “Thế thì ác quá, đừng nói nữa, người nước ngoài còn tinh mắt hơn người trong nước nữa. Cậu không biết là ở bên đó tớ nổi tiếng thế nào đâu. Ai nhìn thấy cũng muốn được kí tên đấy.”

Trần Hi nói: “Bởi vì ngực cậu là tiêu chuẩn của người nước ngoài. Được hoan nghênh là điều bình thường.”

Thi Dĩ hỏi: “Bởi vậy nên cậu mới đố kị với tớ chứ gì?”

Trần Hi lên tiếng: “Tớ mà đố kị với cậu thì sẽ chết không được yên.”

Thi Dĩ: “Trần Hi, thật là quá gay gắt, nếu cậu mà nói những lời như vậy với mấy cô minh tinh độc ác kia thì tớ đã không mách lẻo cho bố cậu biết rồi."

Trần Hi hỏi: “Nói đi, bố tớ lại cho cậu thứ gì tốt?”

Thi Dĩ đáp: “Ha ha, ba hợp đồng quảng cáo, một hợp đồng phim.”

Trần Hi: “Cầm thú.”

Thi Dĩ cãi lại: “Cậu mới là cầm thú, cấu kết với Tô Cẩm cũng không nói. Mau khai nhanh, phát triển đến bước kia rồi hả? Nước chảy thành sông rồi à?”

Trần Hi thanh minh: “Không có gì cả, bọn tớ rất thuần khiết.”

Thi Dĩ không tin: “Không đúng, cậu đẹp như vậy, dáng người chẳng kém, bản lĩnh cũng có, còn ai có thể làm đối thủ của cậu nữa đây?”

Trần Hi: “… Tần Kha.”

Thi Dĩ: “Nói đi, muốn kiểu đàn ông thế nào, chị đây tìm cho. Nghe tớ nói một câu, đừng để Tần Kha vào trong mắt, cô ta quá mạnh mẽ.”

Trần Hi ngẩng mặt nhìn trời, thở dài, “Đợi một thời gian cậu sẽ thấy được khả năng của đối thủ. Hơn nữa ngoài cô ta ra còn có Thẩm Điềm với Nghiêm Hoài An, đương nhiên có cả Đường U Lạc nữa. Cậu có muốn gọi đám bạn xã hội đen của cậu đến không? Chúng ta thảo luận một chút về đường chạy trốn.”

Thi Dĩ: “…”