Căn phòng nhỏ hẹp chỉ có hai cái giường, một cái giường không có bệnh nhân nằm. Lúc này trong phòng bệnh chỉ có một mình Đoàn Gia Hứa, trong phòng an tĩnh quá mức lộ ra sự vắng vẻ, tịch mịch. Anh an bình nằm trên giường, hầu kết chuyển động lên xuống, không nói gì.

Khóe môi mím nhẹ thành một đường thẳng, mặt không có biểu tình. Nhìn không ra đang suy nghĩ gì.

Không nghe thấy anh đáp lại, Tang trĩ cũng không dám tiến vào, chỉ có thể kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: “Được không?”

Đoàn Gia Hứa lúc này mới mở miệng, nhẹ giọng hỏi: “Em đã ăn gì chưa?”

“Em mới xuống dưới cửa hàng tiện lợi mua bánh mì rồi.” Tang Trĩ hơi chớp mắt, chần chờ đi đến bên cạnh anh, đưa cho anh cái túi, “Còn mua cả trà ô long.”

“Ăn cái này sao có thể no bụng được.” Đoàn Gia Hứa quét mắt, “Gọi người ta giao thức ăn đến đi.”

Tang Trĩ lắc đầu, “Em không đói.”

Đoàn Gia Hứa: “Cả ngày còn chưa ăn gì, làm sao lại không đói bụng được.”

“Không đói chính là không đói.” Tang Trĩ đem cái túi để lên trên mặt bàn, rồi lại quay xuống cuối giường dời ghế đến bên cạnh giường, động tác chậm rãi, “Em đói sẽ ăn, sẽ không khiến bản thân bị đói.”

Đoàn Gia Hứa nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cười, không nói gì thêm.

Tang Trĩ ngồi trên ghế, lấy bánh mì ra, nhỏ giọng nói: “Em vừa hỏi y tá, chị ấy dặn anh phải nằm thẳng 6 tiếng, sau 12 tiếng mới có thể xuống giường.”

“Ừ.”

Tang Trĩ cắn một miếng bánh mì, làu bàu nói: “Bây giờ, anh không thể ăn gì được, 1 tuần sau phẫu thuật chỉ được ăn thức ăn lỏng.”

Đoàn Gia Hứa hững hờ nghe, sau đó đáp lại một tiếng “Đã rõ.”

Về sau phòng an tĩnh trở lại. Chỉ còn tiếng gặm bánh mì nho nhỏ của Tang Trĩ. Trong phòng bệnh khá ấm, Tang Trĩ ngồi một lúc thì cảm thấy nóng. Cô đứng lên cởi áo khoác, gấp gọn đặt lên ghế.

Chú ý đến động tĩnh của cô, Đoàn Gia Hứa liếc mắt nhìn người cô một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Giữa mùa đông mà mặc cái váy mỏng thế này, em không thấy lạnh à?”

Tang Trĩ lúng ta lúng túng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt anh.

Giọng điệu này so với mẹ cô mỗi lần bắt cô mặc quần áo thu đông giày cộp nào có kém chỉ có hơn.

Cái người này ở một khía cạnh nào đó chính là bản hợp nhất của Ba cô, mẹ cô và ông anh trai nóng nảy của cô. Hồi còn ở nhà bị trông coi, quản lý việc ăn mặc đã đành, Tang Trĩ không ngờ đến khi lên đại học, sang thành phố khác rồi mà vẫn còn bị quản.

“Đây là váy dài.” Tang Trĩ cúi đầu xuống, tiếp tục gặm bánh mì, “Muốn lạnh cũng không thể lạnh dễ vậy được đâu.”

“...”

Đoàn Gia Hứa quay đầu nhìn cô.

Dáng vẻ khi ăn của cô vẫn giống hệt trước kia, quai hàm phồng lên rất lớn, hệt như một chú chuột hamster. Anh có chút buồn cười, lại sợ đụng đến vết thương, bèn nhẹ nhàng nói: “Ở đây lạnh hơn Nam Vu, bản thân em chú ý chiếu cố chính mình, nếu ngã bệnh chỉ có em vất vả thôi.”

Nghe nói thế, Tang Trĩ không khỏi nhớ đến cái ngày cô lần đầu bay đến Nghi Hà. Đồ ăn trong miệng bỗng chốc trở nên khô cứng, khó nuốt, cô không nhìn anh, cầm lấy trà Ô Long uống một ngụm nhẹ nhàng gật đầu.

Miễn cưỡng ăn xong cái bánh mì, Tang Trĩ nhìn đồng hồ: “Gia Hứa ca, anh đã muốn đi ngủ chưa?”

“Mấy giờ rồi?”

“11h rồi.”

Đoàn Gia Hứa: “Em ngủ kiểu gì?”

Tang Trĩ nghĩ nghĩ: “Em thuê một cái ghế dựa, không đáng mấy tiền.”

“Ghế dựa cho thuê rất khó ngủ,”Đoàn Gia Hứa nhíu mày, rõ ràng không đồng ý, “Giường bên cạnh không có người, thuê thêm một giường của bệnh viện mà nằm.”

“Không cần đâu,” Tang Trĩ nói thầm, “Em cũng không phải đến để hưởng thụ, nghỉ dưỡng.”

“...”

Cũng không đợi anh nói tiếp, Tang Trĩ liền đứng dậy đi ra ngoài, “Gia Hứa ca, anh cứ ngủ trước đi. Em đi ra ngoài hỏi thăm một lát.”

Thuê một bộ ghế dựa một ngày hết mười mấy đồng. Tiền nộp sau. Tranh thủ ra ngoài, Tang Trĩ tiện thể đi ra cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua luôn đồ sinh hoạt của cô và Đoàn Gia Hứa. Thời điểm trở về bệnh viện thấy Đoàn Gia Hứa đang dùng điện thoại, hình như là nhắn tin cho cấp trên, xin nghỉ.

Tang Trĩ nhìn thấy, không nói gì.

“Sao đi lâu như vậy.” Đoàn Gia Hứa buông di động xuống, nói “Mua cái gì thế.”

“Kem đánh răng, bàn chải, còn có khăn mặt.” Tang Trĩ để đồ vật sắp lên mặt bàn và cho gọn vào hộc tủ, “em đi rửa mặt một chút.”

Đoàn Gia Hứa: “Ừ.”

Đi được hai bước, Tang Trĩ đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, do dự quay đầu, “Gia Hứa ca, giờ anh lau rửa mặt còn khó nữa là đánh răng.”

Đồ vật không ít, Tang Trĩ dứt khoát đem toàn bộ cái túi cầm lên.

Trong nhà vệ sinh không có người nào, cô đem đồ vật đặt trên bàn, hít một hơi thật sâu, bắt đầu rửa mặt, trong đầu cân nhắc một hồi, không biết phải làm sao.

Nhất thời não cô nóng lên.

Bởi vì cảm thấy nếu như cô không chủ động hỏi, anh cũng sẽ không chủ động yêu cầu. Bất quá cũng không có gì. Trước kia cô tham gia hội thao bị thương, anh cũng giúp cô xử lý vết thương. Cũng không chê cô bẩn, giúp cô rửa mặt mũi, sát trùng chỗ bị thương, bôi thuốc. Mà hiện tại anh là bệnh nhân,mọi việc đều không thể tự mình làm.

Lúc đầu cô cố ý lưu lại đây cũng là để chiếu cố anh. Vậy mà chuyện đơn giản như vậy cũng không thể tự mình đề nghị, hối hận nửa ngày, cô cảm thấy bản hành động này của bản thân cũng không phải là quá không phóng khoáng đi.

Tang Trĩ không lề mề, trì hoãn nữa, lấy khăn trong túi ra, giặt qua nước ấm. Sau đó liền trở lại phòng bệnh. Mở hộc tủ, cất gọn gàng đồ dùng vào, rồi đi đến chỗ Đoàn Gia Hứa, bình tĩnh nói: “Gia Hứa ca ca, em lau mặt cho anh nhé.”

“Không cần.” Đoàn Gia Hứa tựa hồ cũng không có ý định để cho cô tiến đến, hơi vươn tay, “Cứ đưa khăn đây, để anh tự lau.”

“Anh tự lau làm sao được.” Tang Trĩ vốn là không có chút ý tứ gì đặc biệt cả, nhưng lúc này bị anh cự tuyệt, không khỏi có chút giận. Cô nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh giường, giọng điệu vừa cứng nhắc, vừa lạnh lùng: “Đợi chút rách vết thương, anh lại phải ở viện thêm mấy ngày nữa.”

Đoàn Gia Hứa ngừng lại, không hiểu sao bỗng bật cười: “Em hôm nay tại sao cứ cáu gắt với anh hoài.”

“...” Tang trĩ không nhìn anh, đem khăn rửa mặt gấp gọn lại, lau từ trán xuống, vừa nhẹ nhàng lau, vừa nói: “Em nào có phát cáu với anh, em chỉ nói những lời đúng đắn thôi.”

Cô không do dự nữa, tiếp tục lau. Khăn mặt đi từ trán xuống khóe mắt. Đoàn Gia Hứa vô thức nhắm mắt lại.

Cô không dựa vào anh quá gần, động tác cẩn thận, nhẹ nhàng, cũng hạn chế đụng tay đụng chân với anh.

Đoàn Gia Hứa cơ bản chưa từng được người khác chiếu cố như này bao giờ. Cũng không nghĩ tới, anh có ngày được người khác cứ vậy chiếu cố. Anh không thích làm phiền người khác, huống hồ, người này, dù đã trưởng thành, nhưng với anh, vẫn mãi là một cô bé chưa bao giờ lớn lên, mãi mãi là một đứa nhỏ thuần khiết, vô tư, có chút ngang bướng, luôn cần người lớn chiếu cố, bảo hộ.

Sau đó, khăn mắt nhẹ nhàng, ấm áp áp lên sống mũi, cùng cằm. Đoàn Gia Hứa mở mắt. Ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt Tang Trĩ.

Một đôi mắt hạnh to, tròn, long lanh, hai mí mắt rõ ràng, lông mi dài, cong cong xếp ngay ngắn phía trên như hai chiếc lược nhỏ. Khóe mắt trời xinh khẽ rủ xuống, ngây thơm thuần khiết như một chú cún con. Nhìn vừa sạch sẽ lại thuần túy.

Anh dừng lại vài giây. Đoàn Gia Hứa ánh mắt thoáng động, miễn cưỡng nói: “Đã sạch?”

“Đã sạch.” Tang Trĩ thu hồi tầm mắt, tay cũng theo đó thu hồi. Rất nhanh, cô đứng lên, “Em đi giặt lại khăn.”

Sau đó, Tang Trĩ ra khỏi phòng bệnh. Bộ dáng giả bộ trấn định lập tức sụp đổ, sống lưng trong nháy mắt buông lỏng. Cô chầm chậm phục hồi hô hấp, ức chế tốc độ đập thình thịch của nhịp tim.

Không phải.

Sao tự nhiên lại mở mắt, đang nhắm mắt yên lành tại sao lại mở mắt. Không thể báo trước một tiếng được sao.

“Anh muốn mở mắt. Em chuẩn bị một chút.”

Không thể sao.

Không thể sao.

Hù chết người ta.

Dọa chết người rồi.

Tang Trĩ nhớ lại phản ứng vừa rồi của mình.

Hẳn là rất bình tĩnh, lý trí đi.

Giống như không có quá nhiều kích động, hoàn toàn chỉ là một phản ứng bình thường.

Thái độ không kiêu ngạo, không tự ti.

Tang Trĩ dần dần buông lỏng.

Đến cuối cùng, trong đầu chỉ còn lại một cái ý nghĩ.

Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong cuộc đời cô lau mặt cho anh.

Trở lại phòng bệnh, Tang Trĩ mở bộ ghế dựa ra, ngồi lên. Cô nghĩ nghĩ, định dùng áo khoác làm chăn, vừa vặn ấm áp ngủ một đêm.

Đoàn Gia Hứa còn chưa ngủ. Thấy thế, anh kêu lên: “Tang Trĩ.”

Tang Trĩ ngẩng đầu: “Sao vậy?”

Đoàn Gia Hứa: “Cầm áo khoác của anh mà đắp.”

Tang Trĩ ngừng lại: “Vâng.”

Hôm nay anh mặc một chiếc áo dạ trùng, mở ra so với cô quả thật rộng như một cái chăn. Tang Trĩ trải ra ghế dựa, thu thập một chút, sau đó đứng lên tắt đèn. Đoàn Gia Hứa không nói thêm gì nữa.

Tang Trĩ lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh độ sáng màn hình đến thấp nhất, lại thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Ninh Vi. Cô sửng sốt một chút, bỗng nhớ chưa báo cho bạn cùng phòng hôm nay không về.

Cô lập tức mở We chat, trong group kí túc xá báo cả phòng hôm nay không trở về, vì ca ca... Tang Trĩ nghĩ nghĩ sau đó sửa “ca ca” thành “tỷ tỷ” quen biết ngã bệnh, hiện tại đang ở bệnh viện chăm sóc người đó nên không về.

Vừa gửi tin nhắn, Ninh Vi lập tức nhắn lại: “Không có việc gì là được rồi. Thấy cậu muộn như vậy chưa trở về, còn không nghe máy, dọa cả đám lo lắng.”

Ninh Vi còn nói: “Giang Minh giống như là tìm cậu có việc. Cậu ta nói cậu không online we chat, mình nói là cậu ra ngoài với bạn, còn chưa trở lại.”

Trang Trĩ: “Cám ơn cậu.”

Tang Trĩ rời khỏi ghế, đi ra cửa sổ nói chuyện phiếm.

Từ sau lần sinh nhật Ninh Vi, Tang Trĩ rất ít khi gặp qua người con trai này. Cậu ta cũng không hẹn cô ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng tìm cô nói chuyện phiếm, số lần cũng không nhiều.

Cô ấn vào cửa sổ chat của Giang Minh. Chỉ thấy cậu ta gửi cho cô mấy clip khôi hài, kéo xuống dưới một chút là tin nhắn âm thanh, cô nghĩ muốn đổi thành chữ, nhưng tay run một cái, trực tiếp mở vào tin nhắn. Thanh âm trong trẻo của nam sinh nháy mắt vang lên, quẩn quanh trong căn phòng nhỏ hẹp.

“Tang Trĩ, cậu có rảnh không?” Tang Trĩ giật nảy mình, lập tức tắt nguồn điện thoại. Lời này cũng bị cưỡng chế, đánh gãy.

Tang Trĩ không tự chủ được nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, hô hấp vô thức ngưng lại. Nhưng bởi vì ánh mắt anh quá mức lờ đờ nên cô không chắc có phải anh đã ngủ hay không.

Đợi nửa ngày, Tang Trĩ cũng không thấy anh nói gì. Cô nhẹ nhàng thở ra, rón rén quay trở lại chỗ.

Lại bật điện thoại lên. Tang Trĩ không có ý định mở tin nhắn âm thanh kia ra nữa, định mai về kí túc xá sẽ xem sau. Cô nhìn xuống thời khóa biểu ngày mai, ngày mai ca 1 học, cô nghĩ chắc mình không về kịp, đành nhắn Ninh Vi chống đỡ, điểm danh hộ.

Ninh Vi: “Okie.”

Tang Trĩ tắt màn hình, cất điện thoại sang bên cạnh, thân thể co thành một vòng nằm gọn trong áo khoác. Cô hít hà một cái, bên dưới là áo khoác của Đoàn Gia Hứa. Quanh thân như bị khí tức của anh chiếm cứ. Đó là mùi thuốc lá nhàn nhàn, cùng thứ mùi hương thanh tịnh, ấm áp. Mùi hương của một người con trai thành thục, lại ôn nhu, không hiểu sao khiến cảm thấy thật an tâm.

Có lẽ lạ chỗ ngủ, vì vậy Tang Trĩ có chút khó ngủ, nhắm mắt hồi lâu mà vẫn không vào giấc được. Cô nhịn không được trở mình, với lấy điện thoại.

Tang Trĩ cẩn thận từng li từng tí, đưa tay với điện thoại trên mặt bàn.

Đúng lúc này, Đoàn Gia Hứa đột nhiên lên tiếng: “Không ngủ được à?”

Tang Trĩ: “Vâng.”

“Bởi vì chủ nhân giọng nói vừa rồi à?”

“...” Tang Trĩ nhìn anh, lập tức cảm thấy hành động nãy giờ của mình như trở thành một câu chuyện tiếu lâm. Cô có chút biệt khuất nói: “Anh nghe thấy còn giả vờ ngủ.”

“Cái gì mà giả vờ ngủ.” Anh cười, “Anh chính là không nói chuyện.”

“Đó chính là giả vờ ngủ.” Tang Trĩ phiền muộn nói: “Anh tại sao lại thích nghe lén như vậy.”

“Ân.” Âm cuối giương lên, Đoàn Gia Hứa nói: “Chính em bật voice chat nha, tiếng động vang khắp phòng anh không muốn nghe được sao?”

“...” Tang Trĩ không nói lại anh, đem áo khoác trùm kín đầu “Em không thèm nghe anh nói nữa, em muốn ngủ.”

Đoàn Gia Hứa: “Không phải không ngủ được à?”

Tang Trĩ: “Ngủ không được cũng phải ngủ.”

Đoàn Gia Hứa: “Đừng ngủ, đến trò chuyện với ca ca một chút.”

Tang Trì lộ đôi mắt sáng ra khỏi áo choàng, nhìn sang: “Nói chuyện gì?”

“Em có muốn mở tin nhắn thoại kia ra nghe hết không?” Thanh âm anh mang vài phần nghiền ngẫm, “Để ca ca nghe một chút, là ai muốn hẹn Tiểu Tang Trĩ nhà chúng ta đi.”

Tang Trĩ không vui: “Anh không biết đâu.”

Đoàn Gia Hứa: “Em nói ra, chẳng phải anh sẽ biết sao. Em miêu tả chút đi, ca ca sẽ giúp em kiểm định cậu ta.”

Phục rồi. Vừa phê bình cô mùa đông còn mặc váy giống Lê Bình, hiện tại lại quan tâm đến các mối quan hệ xung quanh cô không khác gì Tang Vinh.

Tang Trĩ: “Cậu ấy chỉ muốn hẹn em ăn cơm, anh cũng muốn kiểm định?”

Đoàn Gia Hứa: “Đây chẳng phải là sợ em còn nhỏ tuổi bị lang sói lừa đi sao?”

Tang Trĩ trả lời qua loa: “Há, được rồi.”

Không đợi Đoàn Gia Hứa lên tiếng, cô dụi dụi con mắt, lại bổ sung: “Hơi nhiều, em nói một đêm cũng không hết.”

“...”

“Anh cầm vở ghi lại đi.”