Buổi chiều ngày hôm sau đã có 7 nhân viên đến thử việc, gồm 4 nam và 3 nữ, đa số đều ở độ tuổi từ 40-50, cộng thêm 3 người mà Diệp Hàm đã tuyển được, thì tổng cộng có 10 người.

Ngoài ra, Diệp Hàm còn nhận được sơ yếu lý lịch của những nhân viên toàn thời gian.

Vương Hồng Niên, nam, 47 tuổi, tốt nghiệp cao đẳng.

Với hơn 20 năm làm việc trong ngành, ông ấy đã từng tham gia nhiều dự án đô thị như cảnh quan quận XX,… kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Lý do thôi việc: Hết hạn hợp đồng, không có lý lịch xấu trong khoảng thời gian làm việc.

Thực trạng của nền kinh tế hiện giờ chính là như vậy, đa số công ty đều đang giảm biên chế, chẳng hạn như doanh nghiệp nhà nước không có hợp đồng lao động chính thức, hợp đồng đến kỳ không tiếp tục gia hạn cũng là chuyện bình thường.

Phần sơ yếu lý lịch này hoàn toàn phù hợp yêu cầu, thậm chí còn vượt ngoài mong đợi của Diệp Hàm.

Việc này cũng không nên chậm trễ, Diệp Hàm lập tức liên hệ với đối phương, hẹn buổi chiều sẽ đến vườn bách thảo Nam Sơn để thử việc.


Cứ như vậy, cô có thể bỏ qua bước đào tạo, dành nhiều thời gian hơn để xử lý những vấn đề khác.

“! Khi xới đất và dọn cỏ, bắt buộc phải cẩn thận tỉ mỉ, không được làm tổn thương đến bộ rễ, vỏ cây và các chồi non.

Cỏ dại phải được nhổ sạch, nhặt hết mấy viên đất cứng và sỏi đá, đồng thời cũng phải bổ sung thêm một lượng đất vừa đủ cho bộ rễ.

”“Đất nén chặt như thế này cần phải được xới tơi thật kỹ, ít nhất cũng phải đào sâu 10cm, tôi sẽ làm mẫu cho mọi người trước ——”Lúc Diệp Hàm mang theo nước khoáng tới đây, từ xa đã nghe thấy giọng nói của Vương Hồng Niên.

Đối phương sở hữu khuôn mặt chữ Điền, làn da ngăm đen vì thường xuyên phải làm việc ở bên ngoài trời.

Hôm nay Vương Hồng Niên mặc một bộ đồ công nhân màu xám, dáng người hơi gầy nhưng khá rắn chắc, trong sự giản dị chân chất lại có thêm một chút nghiêm túc, thoạt nhìn chính là dáng vẻ của một người nhân viên chăm chỉ.

Ông ấy đang giải thích các bước xới đất và dọn cỏ cho mọi người, những người khác cũng đều đang chăm chú lắng nghe.

Chờ đến khi Vương Hồng Niên nói xong, Diệp Hàm mới cầm bình nước khoáng đi tới chỗ mọi người.


“Chào quản lý.

”“Quản lý.

”Nhìn thấy Diệp Hàm đi tới, tuy rằng lúc trước những người này đã từng thấy mặt cô, nhưng lần này gặp lại, bọn họ vẫn cảm thấy chấn động không thôi.

Bởi vì đối phương còn quá trẻ và quá xinh đẹp, khó có thể tưởng tượng được cô chính là quản lý của vườn bách thảo này, đồng thời cũng là cô chủ của họ.

Hôm nay Diệp Hàm ăn vận hết sức bình thường, cô mặc áo phông trắng, quần tây đen, đi giày vải, tóc buộc ra sau búi thành búi nhỏ, cả người sạch sẽ gọn gàng khiến cho người khác nhìn một lần liền không thể rời mắt.

Cậu thực tập sinh năm ba đại học nhìn thấy cô liền đỏ mặt, vội vàng bỏ ống tay áo đang xắn lên xuống, lại vuốt thẳng những nếp gấp ở góc áo, vì sợ rằng sẽ để lại ấn tượng không tốt cho đối phương.

“Mọi người vất vả rồi, thời tiết có hơi nóng một chút, nước này đã được bỏ vào tủ đá, tôi để ở bên này, mọi người khát thì cứ lấy mà uống nhé.

“Đôi mắt hạnh của Diệp Hàm mang theo ý cười, sau đó nhìn về phía Vương Hồng Niên:“Làm phiền chú Vương hướng dẫn cho mọi người ạ.

”Vương Hồng Niên vội vàng xua tay nói:"Không phiền, không phiền gì cả.

".