Đưa đầu ra thì mất đầu, rụt đầu vào thì cũng bị chém, xem ra nàng nhất định phải ở lại rồi.

Thế nhưng hắn lại túm chặt những bao thuốc mà nàng coi như là bảo bối, tiện tay ném ra một khối phỉ thúy bằng ngọc trong suốt óng ánh, khàn khàn nói: “Cầm lấy nó, trước khi mặt trời mọc phải mang đến Ly Vương phủ, nếu không. . . . . .”

Hắn túm lấy cái bọc nhỏ của nàng, bàn tay siết chặt, truyền đến một tiếng rắc rắc, những thứ bên trong vỡ tan thành bột phấn, mơ hồ mang theo sự uy hiếp.

Hắn nhắm đúng vào những thứ quan trọng nhất đối với nàng.

Sắc mặt của Hạ Thiên trở nên rất khó coi, trong bao nhỏ này có ba hộp thuốc vẫn chưa bán, nếu bán thì ít nhất cũng phải được mấy chục lượng, vậy mà hắn lại phá nát. . . . . . . .

“Đại thúc thúi, tốt nhất ngươi cũng phải giúp ta bảo quản những thứ này cho thật tốt, nếu không thì khối ngọc này của ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa! Hừ!”

Nàng cũng nhìn ra được khối ngọc trên tay mình có giá trị không nhỏ, chỉ sợ giống như cổ nhân thường nói, là cái tín vật gì gì đấy, hắn dám uy hiếp nàng, chẳng lẽ nàng không dám uy hiếp hắn sao?

Dứt lời, hung hăng quẳng thêm một cái liếc mắt khinh thường, Hạ Thiên đành phải dựa theo lời hắn phân phó, đi đến cái nơi gọi là Ly Vương phủ.

“. . . . . . .” Hắn sửng sốt, thật không ngờ chính mình vừa bị người khác uy hiếp, đợi đến lúc định thần lại thì Hạ Thiên đã đi mất rồi.

Ánh mắt đăm chiêu liếc nhìn những cái bao này, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên sự tò mò, bên trong kia chắc chắn là có thứ gì đó, nghĩ vậy, hắn liền vươn tay, chậm rãi mở ra. . . . .

*

Ly Vương phủ, Ly Vương phủ ở đâu a.

Đường phố yên tĩnh, bóng người tiêu điều, nửa đêm canh ba mà để cho nàng đi tìm cái Ly Vương phủ gì đó, trời mới biết nàng vừa xuyên qua được mấy ngày, làm sao mà biết được Ly Vương phủ ở đâu.

Có điều, nếu là vương phủ, chắc sẽ nằm ở trên đường cái phải không? Chẳng lẽ đại thúc này là người của Vương gia sao?

Ánh trăng khi mờ khi tỏ hắt hiu rọi xuống, phố xá yên ắng và tĩnh mịch đến lạnh lùng, Hạ Thiên rảo bước xung quanh vài vòng quan sát, tìm kiếm Ly Vương phủ.

Bởi vì ban đêm, nàng đang chuẩn bị ngủ nên không mặc nam trang, cũng không đeo mặt nạ, bây giờ lại có người lạ ở đó, đương nhiên nàng cũng không thể nào ở trước mặt vị đại thúc này mà đổi nam trang được.

Ban đêm, lác đác một vài người qua đường đều đưa mắt nhìn về phía nàng, đêm khuya như vậy mà chỉ có một nữ tử đơn độc ở bên ngoài, nhìn ánh mắt nàng không hề có một tia lo lắng, chỉ có chút kinh ngạc, lại có chút nóng bỏng.

“Xú nha đầu, ngươi đang đợi tình lang sao?” Một tên nam nhân cường tráng, vẻ mặt bỉ ổi xuất hiện, hắn liếm môi, đưa tay kéo Hạ Thiên, ép nàng vào góc tường, thở hổn hển nói: “Đừng để ông đây phải lớn tiếng, nếu không thì ngươi sẽ đẹp mặt đấy!”

Hạ Thiên sửng sốt, nheo mắt lại, miệng hơi mở ra, lập tức quát to một tràng kinh thiên động địa: “A —— có sắc lang a!”

“Quỷ tha ma bắt, ngươi không được kêu nữa có nghe hay không!” Gã nam nhân giận dữ, một phen bịt miệng của Hạ Thiên, bộ dáng gấp gáp, vội vàng hé mở đôi môi dày, lộ ra hàm răng vàng khè, hắn nặng nề cúi xuống chiếc cổ trắng tinh nõn nà của nàng mà gặm cắn.

“Ưm ưm ưm. . . . . .” Hạ Thiên vội vàng giãy giụa, cảm thấy ghê tởm muốn chết nhưng lại không kêu ra được thành tiếng, chỉ có thể tay đấm chân đá, liều mạng vùng vẫy.

“Ha ha, quả nhiên là một món ăn ngon! Bảo bối, để cho ta yêu thương ngươi thật tốt. . . . .” Vội vàng vén quần áo trên người Hạ Thiên, gã nam nhân cường tráng bắt đầu dán chặt cả cơ thể vào sát người nàng.