“Cầm nghệ của Vân tiểu thư đúng là thiên hạ vô song. Vừa rồi bổn cung nhất thời lỗ mãng nghi ngờ ngươi. Vân tiểu thư sẽ không để bụng chứ?”

Phượng Thiên Tường đột nhiên lên tiếng nhận lỗi khiến Vân Khinh ngạc nhiên, trong lòng dấy lên nghi ngờ. Tuyên vương này dáng vẻ nho nhã hữu lễ, luôn mỉm cười hiền hòa nhưng ý cười lại không đạt đến ánh mắt. Những người tâm tư thâm trầm như vậy, không thể không đề phòng.

“Vân Khinh không dám.”

Phượng Thiên Tường cầm ly rượu của mình lên hướng nàng nói “Vân tiểu thư đừng khách sáo. Nào, ly rượu này coi như bổn vương bồi lỗi với ngươi.”

Ngay lập tức, một tên hầu nhanh nhẹn đi đến rót đầy rượu vào chén của nàng.

Vân Khinh vẻ mặt điềm nhiên, không chút do dự toan cầm lên, thì bất ngờ ống tay áo dưới gầm bàn bị giữ lại ngăn cản. Khẽ liếc sang bên cạnh nhận ra vẻ nhíu mày lo lắng của Phượng Thanh La.

Thấy nàng không tiếp nhận ly rượu, Phượng Thiên Tường cười đến vô hại, nói “Thế nào, Vân tiểu thư không muốn tha lỗi cho bổn vương sao?”

Đường đường là Vương gia lại hạ mình hướng nàng tạ lỗi, nàng thân chỉ là một dân thường nho nhỏ nếu còn không nhận ly rượu này chính là không cấp cho người ta một cái thang, ném hết uy quyền thể diện của Hoàng tộc. Hơn nữa hiện tại nàng còn gắn mác là người của Thái nữ, sẽ bị nhiều kẻ nhân cơ hội chỉ gà mắng chó, chỉ trích Thái nữ lòng dạ hẹp hòi, không biết bao dung tỷ muội trong nhà.

Nàng không được lựa chọn, chỉ có thể uống ly rượu này thôi. Mặc dù không biết ly rượu này có vấn đề gì hay không. Nhưng nàng tin Tuyên vương sẽ không ngu ngốc như vậy hạ độc nàng ngay trước mặt nữ hoàng cùng bao nhiêu người khác ở đây.

Nghĩ rồi, Vân Khinh khẽ nắm tay Phượng Thanh La trấn an.

Sau đó hướng Phượng Thiên Tường nói “Vương gia đã có lòng như thế, Vân Khinh không dám không nhận.”

Nàng nâng ly rượu hướng Phượng Thiên Tường “Vương gia, mời.”

Phượng Thiên Tường mỉm cười, cũng nâng chén lên.

Cả hai cùng ngửa đầu uống cạn một hơi.

Chuyện đã xong, nhạc lại nổi lên, một nhóm vũ cơ tiến vào chính sảnh bắt đầu biểu diễn.

“Muội sao rồi? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Phượng Thanh La lo lắng xem xét sắc mặt Vân Khinh.

Phượng Hy Quâncũng một bộ dạng khẩn trương ngó đầu sang.

Vân Khinh trấn an “Không sao. Lúc nào ta cũng mang theo giải dược đan phòng thân. Cái này có thể giải được đại đa số các loại độc, bất kể phát tác mau hay chậm.”

Vừa nói nàng vừa móc từ tay áo ra một lọ sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc rồi nuốt vào.

Thấy vậy Phượng Thanh La có chút thả lỏng, nhưng vẫn không coi thường nói “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Lát nữa muội vẫn phải để người khám lại xem có gì bất thường không.”

Vân Khinh gật đầu cười “Được, tỷ đừng lo.”

Sau đó nàng tiếp tục dùng bữa, xem biểu diễn ca múa.

Qua một nén nhang sau.

Vân Khinh chợt cảm thấy có chút chóng mặt, đưa tay lên sờ thì thấy hai gò má nóng ran. Lẽ nào nàng say rồi sao? Mới uống có một hai ly rượu thôi mà? Chắc rượu trong cungcó nồng độ cồn cao hơn bình thường…

Nhận ra Vân Khinh không được bình thường, Phượng Thanh La quay sang hỏi “Có sao không? Mặt mũi muội đỏ hết lên rồi kìa.”

“ Trong này ngột ngạt quá, ta ra ngoài tản bộ cho tỉnh đây. Tỷ cứ ngồi tiếp đi, lát nữa ta quay lại ngay.”

“Ừ, cẩn thẩn một chút.”

Vì bình thường tửu lượng Vân Khinh không được tốt, uống chút rượu đã bắt đầu mặt đỏ tưng bừng ngà ngà say, nên Phượng Thanh La cũng không chút nghi ngờ.

Dựng thẳng tai nghe được cuộc đối thoại, Vân Chi Duẫn vội đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng lại bị Vân Tuyết Cảnh nhanh tay kéo lại.

“Đệ định đi đâu?”

Mắt thấy dáng ảnh Vân Khinh đã rời khỏi đại điện, Vân Chi Duẫn cố giằng thoát ra “Đệ có việc gấp phải ra ngoài một lát, rồi sẽ quay lại nhanh thôi mà.”

Vân Tuyết Cảnh vẫn nắm chặt lấy cánh tay hắn không chút buông lỏng, nghiêm mặt nói “Không được, đệ thành thực ngoan ngoãn ngồi yên cho ta.” Nàng mà rời mắt ra thì hắn thể nào cũng đi tìm chuyện gây rối.

Lo sợ mất dấu Vân Khinh, Vân Chi Duẫn nóng nảy nói “Tỷ mau buông ra, thực sự gấp lắm rồi.”

“Không là không, có việc gì để sau đi.”

“Đệ muốn đi nhà xí!”

Vân Chi Duẫn không khống chế được nóng nảy nên có chút lớn tiếng, kéo theo ánh mắt tò mò của hai bàn kế bên.

Vân Tuyết Cảnh xấu hổ, chỉ biết gật đầu cười trừ đáp lại. Trong lòng thầm mắng, tiểu tứ thối này thật là một chút cũng không có vẻ giáo dưỡng của một hoàng tử nên có.

“Đi đi, sau đó lập tức trở lại ngay cho ta.” Vân Tuyết Cảnh đành thỏa hiệp buông tay ra.

“Đệ biết rồi.”

Chỉ chờ có thế, Vân Chi Duẫn liền chạy nhanh ra ngoài. Nợ mới nợ cũ này hắn sẽ tính sổ hết lên hái hoa tặc kia!