Bốn canh giờ sau, cuối cùng Yêu Vũ Mị và Mộc Ngư cũng ra khỏi sơn cốc. Hai người mệt mỏi, ngồi thẳng xuống đất, dựa vào gốc cây cổ thụ, rốt cuộc đi không nổi. Lúc này đã gần đến giờ Thân (tức là gần ba bốn giờ chiều), ánh mặt trời nóng rực thiêu đốt cả vùng đất. Hai người vừa mệt vừa khát lại đói. Còn chưa kịp thở một hơi thì đằng sau rừng cây đột nhiên truyền tới tiếng đao kiếm đánh nhau, còn có mùi máu tươi nồng nặc. Vũ Mị đã quá quen thuộc với cảnh tượng như vậy, lập tức nhíu mày chán ghét, chỉ ngửi mùi máu là đã biết nơi này đang diễn ra trận chiến kịch liệt.

Mộc Ngư đứng lên, nhìn về phía trước, chỉ thấy hơn mười hắc y nhân đang vây quanh một nam tử trung niên và hai nam tử trẻ tuổi. Từ vết máu còn trên khóe môi cho thấy ba người đều đang bị thương, mà quần áo của người nam tử trung niên trong số đó vô cùng quý giá, hiển nhiên là gia thế giàu có. Mộc Ngư quay đầu về phía Yêu Vũ Mị đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: “Tiểu thư, phía trước có mười lăm hắc y nhân đang vây quanh ba người. Đám hắc y nhân này có lẽ là sát thủ.”

“Không cần để ý tới.” Mắt Yêu Vũ Mị vẫn không nhấc lên nhắc nhở. Từ lúc ngửi thấy mùi máu tươi, cô đã biết đối phương là sát thủ. Sát thủ và phần tử khủng bố hiện đại có nhiều điểm giống nhau. Đối với thành viên đội Đặc Chiến chỉ vì quân địch như cô mà nói, độ nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.

“Dạ, tiểu thư.” Cho dù họ muốn cứu, cũng phải có bản lãnh chứ? Nhưng bây giờ, một hài nhi mười tuổi, một hài nhi mười hai tuổi, có thể làm được cái gì? Mộc Ngư dựa vào gốc cây cạnh Yêu Vũ Mị. Bây giờ đã ra khỏi sơn cốc, thành trấn chắc ở không xa, chi bằng nghỉ ngơi một chút.

Thấy tiếng dao kiếm đụng nhau ngày càng gần, Mộc Ngư khẩn trương nhìn Yêu Vũ Mị: “Tiểu thư, bọn họ đang đi về phía bên này.”

Vũ Mị lạnh lùng nhìn về phía một đám người đang chiến đấu cách đó không xa, hai nam thanh niên đã ngã xuống đất, người đàn ông trung niên cũng bị thương. Ông vừa chống đỡ kẻ địch, vừa che chở cho hai người phía dưới, nhìn có vẻ nhếch nhác, nhưng lại thuần thục: “Ông ta đối phó được, chúng ta đi thôi!”

Mộc Ngư bị Vũ Mị kéo đi, hai đứa bé vượt qua rừng cây có đánh nhau, đi về phía một bụi cỏ bên cạnh. Bỗng nhiên, còn chưa đi được mấy bước, đã chợt nghe tiếng quát lạnh vang lên bên tai: “Ai đó?” Hai người dừng lại một chút, liền cảm giác được một luồng gió lạnh đuổi theo bên cạnh, hàng mày Vũ Mị trở nên lạnh lùng, kéo Mộc Ngư lăn trên mặt đất một vòng, tránh thoát một chưởng đánh lén của đối phương. Hắc y nhân đánh hụt vào không khí, nhất thời ngây ngẩn cả người. Khi hắn nhìn thấy ở phía xa là hai nữ hài tử bộ dáng chật vật thì sát ý trong mắt lóe lên, ánh mắt nhìn về phía hai người không có ý tốt: “Các ngươi là ai? Sao có thể xuất hiện ở đây?”

Vũ Mị không ngẩng đầu, đứng dậy, liếc mắt nhìn Mộc Ngư: “Có chủy thủ không?”

Mộc Ngư hơi sửng sốt, nhưng kịp phản ứng rất nhanh, tỉnh bơ đưa chủy thủ đến tay Vũ Mị, cầm được chủy thủ, cô nháy mắt mấy cái với Mộc Ngư: “Đi nhanh đi.”

“Tiểu thư?” Sắc mặt Mộc Ngư trắng bệch nhìn Vũ Mị, tiểu thư đây là muốn cá chết lưới rách sao?

“Thất thần cái gì? Ta không sao. Đi mau đi.” Dứt lời, dùng sức đẩy Mộc Ngư ra ngoài, Mộc Ngư đờ ra, vừa định quay lại, lại bị giọng nói trầm thấp của Vũ Mị ngăn lại: “Làm gì? Định không nghe lời của ta sao?”

Từ trước giờ Mộc Ngư đều vâng lệnh của Vũ Mị, đau lòng nghe theo, khuôn mặt trắng bệch đi đến phía bụi cỏ.

“Lão tử hỏi các ngươi đấy? Câm rồi sao?” Hắc y nhân chậm rãi đi tới, do đứng ở góc không tiện, cho nên không thấy được Mộc Ngư, lúc hắn sắp tới gần Vũ Mị, không thấy được nụ cười lạnh lùng nơi khóe môi nàng.