Mạnh Dịch Vân cười cười, không nói tiếp, trực tiếp hành động, sức Hàn Nguyệt Nguyệt không lớn, y phục bị Mạnh Dịch Vân kéo hai ba cái đã rách hết, ném ra ngoài chăn.

“Nghiêm túc một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt tránh đi, Mạnh Dịch Vân mấy lần không tìm được đường vào, vỗ vỗ cặp mng khng thnh thật của nng, bt ly eo nhỏ khng cho nhích ti nhích lui.

“Ư~ nhẹ một chút, đau”, Hn Nguyệt Nguyệt bt mãn ni, đột nhin bị tiến vo lm nng kh tiếp thu, nam nhn ny lun vội vng nh vậy, cha chuẩn bị g hết, cứ thế vọt vo, đau chết nng.

Mạnh Dịch Vn cn nhẹ vnh tai Hn Nguyệt Nguyệt, “Nghim túc một chút lin hết đau”. Di sự nửa dụ dỗ nửa lừa gạt của Mạnh Dịch Vn, mỗi lần Hn Nguyệt Nguyệt đu chỉ c th bung vũ khí đầu hng.

Trời bt đầu sng dần, trong phòng hai ngời vẫn còn đang đại chiến, khng ai quy rầy, Mạnh Dịch Vn cng vui sng. Hn Nguyệt Nguyệt chỉ c th mặc ngời bi b, lúc sau ngay cả sức đ n n a a cũng khng còn, nng nhm mt lại, chẳng biết qua bao lu, chỉ cảm thy ton thn v lực, miễn cỡng mở mt ra. Thy Mạnh Dịch Vn đang m mnh, giật giật mun thot ra nhng tay Mạnh Dịch Vn cng m chặt, cả ngời rơi vo một lồng ngực m p. Hn nguyệt Nguyệt bt mãn hừ my tiếng, ngời ny bnh thờng nhn rt nghim túc, ln giờng th khc hon ton, ngời ta ni quả khng sai, nam nhn đu l si đội lt cừu.

Lúc hai người tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trữa, Hàn Nguyệt Nguyệt đá người bên cạnh một phát, Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ đứng dậy, mang nước tới cho hai người rửa mặt.

“Chúng ta đi đâu?” Hàn Nguyệt nguyệt hỏi. Có thể hôm nay Đông Phương Trí tới, nhưng đại quân Trình Anh thì phải ngày kia mới đến.

Mạnh Dịch Vân đưa khăn cho Hàn Nguyệt nguyệt, “Không đi đâu hết, chờ tin”. Đợi Đông Phương Trí ra tay, sau đó sẽ thêm dầu vào lửa, đại quân Trình Anh tiến vào thành, cộng thêm 10 vạn quân của Tần Minh, bao vây kinh thành, đến lúc đó, trưởng công chúa và Thái Uyên có chắp cánh cũng khó thoát.

“Vậy tối nay chúng ta vào cung đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, nàng muốn đi xem, hiện tại Mạnh Dịch Hiên bị giam chỗ nào, còn cả hoàng hậu giả kia. Nghĩ đến Tăng Nhu, nàng hỏi “Hoàng hậu sao rồi? Tìm được Tăng Nhu chưa?”

“Người đã bị đưa đi, không tra được, mấy năm nay chúng ta âm thầm điều tra nhưng không có kết quả” nữ nhân kia lòng dạ quá sâu, không tìm được chỗ nhốt Tăng Nhu.

“Thì ra hai người đã sớm biết” còn tưởng hắn chưa biết.

Đến tối, hai người vào hoàng cung, không biết Mạnh Dịch Hiên đang bị giam lỏng ở đâu, Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo sau lưng Mạnh Dịch Vân.

Mạnh Dịch Vân rất quen thuộc hoàng cung, chỉ chốc lát sau đến một chỗ vòng, hai người dừng lại, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn gian phòng tối thui: Mạnh Dịch Hiên ở đây?

Mạnh Dịch Vân nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt, đẩy cửa vào. Trong đêm tối, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn không rõ bằng Mạnh Dịch Vân chỉ có thể theo sau. Vừa tới giữa phòng, Mạnh Dịch Vân kéo Hàn nguyệt Nguyệt chạy nhanh ra ngoài.

“Sao vậy?” ra khỏi phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, nàng không cảm giác được nguy hiểm gì cả? Chẳng lẽ do võ công đối phương quá cao.

“Đi thôi, người bên trong không phải hoàng huynh”, nếu hắn không nhanh, hai người đã bị phát hiện rồi.

Rẽ bảy tám lần, rốt cuộc hai người dừng lại trước một căn phòng, “Ai?” Bên trong truyền ra giọng nam. “Hoàng huynh?” Mạnh Dịch Vân hỏi thử.

“Sao đệ lại tới đây?” Cửa phòng mở ra, người bên trong đúng là Mạnh Dịch Hiên. Hàn Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, thật may Mạnh Dịch Hiên không có việc gì.

“Vào trong hẵng nói”, ba người đi vào phòng, không dám đốt đèn, xung quanh có không ít người canh giữ. Mãi không thấy hai người kia nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt giật nhẹ vạt áo Mạnh Dịch Vân.

“Nam Tĩnh lui binh rồi?” Mạnh Dịch Hiên hỏi. Mạnh Dịch Vân trả lời “Vâng”.

“Hoàng đệ vất vả rồi”, Mạnh Dịch Hiên nói. Hàn Nguyệt Nguyệt đứng một bên gấp thay, hiện tại không phải là lúc nói chuyện trên trời dưới đất, “Chúng ta đi thôi, nếu không bị phát hiện thì nguy”, trưởng công chúa mà biết Mạnh Dịch Vân đã về kinh, nhất định tăng cường đề phòng, tấn công kinh thành sẽ khó hơn.

“Hai người đi đi” Mạnh Dịch Hiên nói. Không nhìn rõ mặt nhưng nghe giọng của hắn, Hàn nguyệt Nguyệt phát hiện Hạnh Dịch Hiên tiều tụy hơn rất nhiều.

“Hoàng thượng ở lại đây rất nguy hiểm”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, đến lúc mấu chốt, nếu bọn Thái Uyên lấy Mạnh Dịch Hiên làm bia đỡ đạn thì sao? Mạnh Dịch Vân nhất định sẽ không trơ mắt nhìn.

“Đi”, Mạnh Dịch Vân kéo Hàn Nguyệt Nguyệt ra ngoài, nàng rất khó hiểu, sao lại để Mạnh Dịch Hiên lại trong cung.

“Sao không cứu hoàng thượng ra?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Mạnh Dịch Vân đáp “Không tìm được hoàng hậu, hoàng huynh sẽ không đi”. Võ công Mạnh Dịch Hiên không kém hắn, muốn đi rất dễ dàng, chỉ là hoàng hậu chưa biết sống chết, không có được tin tức cuả nàng, hoàng huynh sẽ không từ bỏ.

“Hoàng thượng quả thật rất si tình”, nàng còn tưởng là mạnh Dịch Hiên đã sớm quên Tăng Nhu chứ.

Ngày hôm sau, Đông Phương Trí dẫn hơn 2000 người đến kinh thành. Trưởng công chúa không hề biết, chỉ trong một đêm đại quân xung quanh kinh thành đã bị tiêu diệt, lòng quân tan rã, đến lúc trưởng công chúa nhận được tin, 10 vạn đại quân của Trình Anh cũng đã đến.

Hai bên đánh nhau, quân của trưởng công chúa không có kinh nghiệm chiến đấu làm sao địch nổi đại quân đến từ biên cương. Quân trưởng công chúa bị dọa, Trình Anh bày kế nhỏ, trong vòng hai ngày, binh lính đầu hàng có hơn 3 vạn.

Trưởng công chúa tức hộc máu, không phải Thái Uyên đã nói Nam Tĩnh sẽ giúp giữ chân quân Vân vương sao? Hiện tại 100 vạn đại quân từ Từ Châu đến sao kịp? Thời khắc quan trọng Nam Tĩnh lại lui binh, không chiếm được kinh thành, kế hoạch mưu tính nhiều năm của trưởng công chúa liền thất bại rồi.

Thủ hạ của Thái Uyên cũng có người trong võ lâm, do Lục Phi Hổ cầm đầu, giữ ở kinh thành, đáng tiếc yếu không địch nổi mạnh, lại nói những bang phái lớn trên giang hồ đều giúp đỡ Vân vương, nếu đắc tội họ, về sau khó mà đi lại trên giang hồ. Sau khi Lục Phi Hổ chết nhóm người kia cũng tan rã.

Mạnh Dịch Vân ra thành lĩnh quân, Hàn Nguyệt Nguyệt ở lại Trúc Viên, mặc kệ bên ngoài thế nào, dù sao cũng sẽ không đánh tới đây. Hàng ngày ngắm hoa, tính ngày Mạnh Dịch Vân trở về, hai người cách nhau không xa, nhưng vẫn nhẫn nại không gặp mặt.

Gần cuối năm, tuyết rơi càng lớn, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của hai nhi tử, không biết giờ chúng thế nào.

Hàn Nguyệt Nguyệt đang ngẩn người thì xuất hiện một vị khách không ngờ. Thấy Mạnh Dịch Hiên, nàng sợ hết hồn, vội vàng mời vào cửa, phía sau Mạnh Dịch Hiên có một nữ tử, cúi đầu, không thấy được mặt.

“Đây là?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Mạnh Dịch Hiên nhìn nàng kia, “Đây là Vân vương phi”.

Nàng kia ngẩng đầu lên, Hàn Nguyệt Nguyệt trợn to hai mắt, “Hoàng, hoàng hậu nương nương”, đây chẳng phải là hoàng hậu sao? Sao trên mặt lại có thêm hai vết đao.

Nàng kia thấy vẻ kinh ngạc của Hàn Nguyệt Nguyệt, lấy tay che kín vết sẹo trên má. Mạnh Dịch Hiên nói, “Hôm nay tới đây là muốn vương phi nhìn thử, xem vết sẹo trên mặt hoàng hậu có thể xóa được không?”

Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang bận nghĩ, đây là hoàng hậu thật hay giả?

Thấy hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì, hoàng hậu cúi đầu, “Thật ra ta đã quen, không chữa được cũng không sao”, dù sao cũng đã nhiều năm.

Khi Mạnh Dịch Hiên tìm thấy nàng, lòng nàng rất vui mừng, đáng tiếc mặt mình đã bị hủy, không xứng với hắn nữa, nếu hắn ghét bỏ mặt nàng, nàng cũng nhận.

“Phải thử mới biết, không dám chắc”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, chắc đây chính là Tăng Nhu thật, không ngờ Mạnh Dịch Hiên có thể tìm được nàng.

Hàn Nguyệt Nguyệt dẫn Tăng Nhu vào phòng, lấy hòm thuốc ra, nhíu mày nhìn vết sẹo, đã quá lâu, không biết có hiệu quả không.

“Có phải sẽ không trị hết?” Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, hoàng hậu hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêm túc nói, “Trên vết thương có độc, vết sẹo mới sâu như vậy, trước hết ta giúp hoàng hậu giải độc trước, muốn vết sẹo biến mất hoàn toàn là không thể nào, chẳng qua ta sẽ tận lực giúp hoàng hậu làm vết sẹo nhạt bớt”, trừ phi là đổi mặt, còn lại không thể xóa hết được.

Mạnh Dịch Hiên và Tăng Nhu ở lại Trúc Viên mấy ngày, vết sẹo trên mặt Tăng Nhu đã tróc ra bớt, hai người nói phải đi, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không cản. Trước khi đi, Mạnh Dịch Hiên đưa cho nàng một thánh chỉ, không nói gì. Bất quá nàng biết, Mạnh Dịch Hiên sẽ không trở lại hoàng cung nữa.

Quân trưởng công chúa xem như đã bại, Mạnh Dịch Vân dẫn quân tiến vào thành, chiếm lĩnh hoàng cung, thế lực Thái Uyên cũng bị lật đổ.

Trước tết, Hàn Nguyệt Nguyệt đến Dược Cốc, Hắc Ưng chạy về kinh giúp Mạnh Dịch Vân. Lục Tư Tư và Tống Thanh, Như Song còn ở Tứ Phương Thành, chỉ có Như Họa và Như Tuyết theo Trương Tiểu Tinh đến Dược Cốc.

Đoàn Đoàn và Viên Viên đã hơn 1 tuổi, bước đi lảo đảo, miệng bi bô nói gì đó, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, hai tiểu tử đều quay mặt nhìn nơi khác.

“Dỗi à?” Hàn Nguyệt Nguyệt ôm lấy Đoàn Đoàn, hung hăng hôn một cái, Đoàn Đoàn vẫn không xoay mặt lại, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế, cố ý nói “Đoàn Đoàn không cần mẫu thân nữa sao? Vậy mẫu thân đi nha?” nói xong, liền đặt Đoàn Đoàn xuống.

Đoàn Đoàn thấy thế, “Oa~” một tiếng khóc lên, hai tay ôm chặt bắp chân Hàn Nguyệt Nguyệt, Viên Viên nghe thấy cũng òa khóc, đưa tay hướng Hàn Nguyệt Nguyệt.

Thẩm Thục Kiều nghe tiếng khóc, vội vàng vào, “Vừa trở lại đã chọc hai đứa khóc, thật là, Đoàn Đoàn, tới ma ma ôm nào”.