Tây Lương tấn công Nam Tĩnh, khiến vua Nam Tĩnh không thể không lui binh ở Đại Khánh về ngăn cản Tây Lương xâm lấn. Binh lính Tây Lương cực kỳ dũng mãnh, chỉ trong nửa tháng đã chiếm 1/3 lãnh thổ Nam Tĩnh. Lúc đánh với Đại Khánh, Nam Tĩnh đã tổn thất một phần binh lực, hiện lại đối chiến với Tây Lương, rơi vào thế bt lợi.

Vơng Dũng nhận đợc tin, vui vẻ dẫn 10 vạn đại qun hợp vi Ty Lơng tiu diệt Nam Tĩnh. Trởng cng chúa tự vận, ngi vị hong đế lại trở v tay Mạnh gia, đng tiếc hong đế tin nhiệm Mạnh Dịch Hiện hiện khng rõ tung tích, cc đại thần ri rít đ cử Vn vơng xng đế.

Thời đim đại qun vo kinh, Hn Nguyệt Nguyệt đã đến Dợc Cc, Mạnh Dịch Vn khng phn thn ra đợc, đnh ở lại, nhng kin quyết khng xng đế. Chỉ ly danh Nhiếp Chính Vơng đ xử lý mọi chuyện.

Nam Tĩnh bị diệt, Ty Lơng v Đại Khnh phn chia. Lãnh thổ Đại Khnh mở rộng. Trnh Anh v Vơng Dũng đợc phi đến trn giữ bin cơng.

Trong trận chiến ny, Lý Mậu by mu tính kế, Vn vơng rt tn thởng, sau khi kết thúc, đợc phong Tả Thừa Tng, Hn Diệu Văn l Hữu Thừa Tng, lơng bổng thăng lin 3 cp, tc Thi Ph.

Hn Bc Nhn gia nhập phe trởng cng chúa, bị Hn lão tng gia trục xut khỏi tộc phổ. Hn Thanh T v Vơng Đo vo tù. Qun của Vơng gia do Hong Dận tiếp quản. Đại phu nhn bị thi, lão phu nhn bị đa vo từ đờng tĩnh tu.

“Liễu thiếu chủ c việc?” Thấy Liễu Thiếu Ly cứ đi tới đi lui trước cửa, Như Song bước ra hỏi.

“Phiền cô nương chuyển lời, tại hạ muốn chào tạm biệt vương phi”, dưỡng bệnh mấy ngày, phụ thân đã tốt hơn nhiều, giờ đã có thể nhận biết xung quanh muốn về nhà, dù sao ở nhà người khác có nhiều bất tiện, hơn nữa còn làm phiền người ta.

Như Song cười một tiếng, “Thiếu thành chủ muốn về? Tiểu thư của chúng tôi đã lên đường về kinh rồi, Liễu thành chủ còn cần tĩnh tĩnh dưỡng, tiểu thư nhắn lại, để Liễu thành chủ khỏi hẳn là được”.

“Vương phi về kinh rồi sao?” Liễu Thiếu Ly hỏi. Như Song gật đầu, “Thiếu thành chủ không cần gấp, cứ an tâm ở lại dưỡng bệnh” nói xong, Như Song rời đi.

“Tiểu thư, có một nhóm thị vệ tiến đến”, Như Họa nói. Hàn Nguyệt Nguyệt vén rèm lên, “Mặc kệ, chúng ta cứ đi đường mình”. Nghe vậy, Như Họa tiếp tục đánh xe tới trước.

“Tham kiến vương phi nương nương, thuộc hạ nhận lệnh tướng quân, tới đón vương phi”. Như Họa vung roi về phía người đó, giữa chừng bị chặn lại, “Cô nương đừng nóng, tướng quân nhà ta không có ác ý”. Như Họa giật roi về.

“Ta chẳng quan tâm tướng quân nhà ngươi có ý gì, vương phi phải về kinh gấp, mau tránh đường, nếu không đừng trách bản cô nương không khách khí”, tới đón người mà phách lối như vậy, chẳng biết tướng quân nhà hắn lớn đến mức nào, mà nhìn thấy vương phi cũng không hành lễ.

“Cô nương đừng làm khó tại hạ, vương phi nên đi theo thuộc hạ một chuyến”. Như Họa không thèm để ý, vung roi, xe ngựa lập tức chạy tới trước. Những thị vệ kia thấy thế, hô “Vương phi, đắc tội” nhao nhao tiến lên.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy ngựa hoảng sợ, liền hô, “Như Họa, mau dừng lại”, ôm Đoàn Đoàn vào lòng. “Tiểu thư, bọn họ khinh người quá đáng”, mặc dù rất tức giận, nhưng Như Họa vẫn dừng xe lại.

“Các người là thủ hạ của Tào tướng quân?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Thị vệ kia đáp “Vâng”.

Hàn Nguyệt Nguyệt vừa dỗ nhi tử vừa nói, “Lớn mật, năm trước Tào tướng quân đã hi sinh vì nước, còn Tào tướng quân mời gì nữa?” làm nhi tử nàng sợ, nàng cũng không khách khí. “Tào tướng quân hiện tại là đại thiếu gia, thuộc hạ chỉ là phụng mệnh làm việc.”

Tào Diễn? “Vì sao tướng quân nhà ngươi không tự mình tới mà chỉ phái ngươi?” Như Họa hỏi, chỉ là một tiểu tướng mà cũng dám cản đường.

“Tướng quân đang luyện binh, nên phái thuộc hạ đến, xin vương phi thứ lỗi”. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy trời sắp tối, bèn nói: “Vậy làm phiền, Như Họa, theo họ đi”.

Vào trong thành, bị đưa thẳng đến Tào phủ, Như Họa xuống xe, nhận lấy đứa bé trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt. “Đây là quản gia,vương phi nghỉ ngơi trước, thuộc hạ sẽ mời tướng quân đến ngay”, nói xong, dẫn đám thị vệ kia đi. Mấy người đi theo quản gia vào viện.

“Quản gia, ai đây?” Một nữ tử chừng 17 18 đi tới, mang theo hai nha hoàn phía sau, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thì hỏi quản gia.

“Tiểu thư, đây là vương phi nương nương. Vương phi đừng trách, tính tiểu thư vốn hồn nhiên” câu trước là nói với nàng kia, câu sau là nói với Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Vân vương phi? Quả nhiên là mỹ nhân”, biết thân phận của Hàn Nguyệt Nguyệt không hành lễ mà còn dò xét một phen. Quản gia thấy thế, đổ mồ hôi, “Tiểu thư, lão nô dẫn vương phi tới phòng khách trước.”

“Nghe nói vương phi là đệ tử của thần y?” không để ý tới lời quản gia, nàng kia tiến lên vài bước hỏi. Như Họa cản trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, “Thấy vương phi còn không hành lễ, gia giáo của Tào gia quả nhiên còn thiếu sót”.

Nàng kia nghe thấy lời Như Họa sắc mặt trầm xuống, “Chỉ là một tiểu nha hoàn, cũng dám nói chuyện với bản tiểu thư như vậy, tránh ra!”. Quản gia thấy không ổn, vội nói “Tiểu thư, vương phi là khách quý của thiếu gia” cứ cho là không phải khách quý của thiếu gia đi nữa, người ta đường đường là vương phi, một tiểu thư nho nhỏ nhà tướng quân sao có thể khiêu chiến với người ta.

“Quản gia, ca ta hiện đang bận, ta cũng là chủ ở Tào gia, không thể tiếp đón khách sao?” Quản gia đổ mồ hôi hột, vị tiểu thư này bình thường chua ngoa cũng thôi đi, giờ trước mặt Vân vương phi mà cũng giở thói.

“Tiểu thư, việc này.......” quản gia có chút khó xử.

“Khỏi nói gì hết, quản gia đi làm việc đi” nàng kia trừng mắt nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt rất khó hiểu, nữ nhân này bị sao vậy? Vừa thấy mặt đã kiếm chuyện, thẳng lẽ lại là một người ái mộ Mạnh Dịch Vân? Nên xem mình là tình địch?

“Hôm nay mới biết đạo đãi khách của Tào gia, nếu Tào thiếu gia đã không có thời gian, vậy ngày khác chúng ta trở lại, cáo từ”, Như Họa xoay người. Hàn Nguyệt Nguyệt chẳng sao cả, đi thì đi, ở nhà trọ càng thoải mái.

“Đứng lại, ta cho phép các ngươi đi chưa?” nàng kia nói. Quản gia vội vàng cho người đi báo tin. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý, nàng kia vung roi lên, mấy người nhanh chóng tránh ra. Nàng kia vô lý như vậy, nhất thời Hàn Nguyệt Nguyệt nổi trận lôi đình.

“Như Họa, dạy dỗ nàng ta một phen đi!” nể Tào tướng quân vì nước quên thân nàng mới nhường, vậy mà còn dám ra tay.

“Vâng, tiểu thư” Như Họa chuyển đứa bé cho Hàn Nguyệt Nguyệt bay lên đánh nhau với nàng kia. Hàn Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh hô “Như Họa, đánh nhanh thắng nhanh, tay ta mỏi quá.” Hai nhóc đã hơn 1 tuổi, thật nặng.

Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới hành lang, buông Viên Viên ra vẫy vẫy tay, nặng quá, tay nàng tê cứng rồi.

“A, a, nương nương” Đoàn Đoàn và Viên Viên rất hưng phấn, kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ vào hai người đang đánh nhau, huơ tay múa chân, muốn tiến lên xem.

“Vui lắm à!” Hàn Nguyệt Nguyệt bẹo má nhi tử. Hai đứa giờ đã biết nói một vài từ, lâu lâu sẽ nói, đặc biệt biết làm nũng, không biết là học từ ai.

“Tiểu vương gia, đừng qua, nguy hiểm”, nghe thấy lời Như Tuyết, Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy Đoàn Đoàn đang lạch bạch chạy đến giữa sân, Như Tuyết lập tức đuổi theo.

Như Tuyết ngồi xổm xuống chuẩn bị ôm Đoàn Đoàn thì một cây roi đánh tới đây. Vốn định để Như Họa đùa với nàng ta chút thôi, không ngờ dám tấn công con nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt vung tay áo, nháy mắt ngân châm dày như mưa phóng tới người Tào Mẫn. Nàng kia té xuống.

Như Họa đi tới, “Như Tuyết, không sao chứ?”. Như Tuyết lắc đầu. Nha hoàn núp ở một góc thấy thế chạy lại, “Tiểu thư, không sao chứ?”

Tào Mẫn thấy người mình như nhũn ra, tay chân đều không có sức, “Tiểu nhân, dám đánh lén bản tiểu thư, có bản lĩnh thì quang minh chính đại đánh một trận”. Hàn Nguyệt Nguyệt nói : “Tào tiểu thư quang minh đại, vậy sao ra tay với một đứa bé? Ta mặc kệ ngươi có bất mãn gì với ta, dám ra tay với nhi tử ta, tốt nhất cẩn thận một chút”.

“Ngươi.......mau cản bọn họ lại”, thấy mấy người Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ đi, Tào Mẫn quát lớn. Hai nha hoàn khiếp sợ nhìn Tào Mẫn co quắp trên đất, “Tiểu thư, không sao chứ?”

“Tiểu thư, xe ngựa vẫn còn trong đó”, Như Họa nói. Hàn nguyệt Nguyệt cười nói “Cho bọn chúng đi, chúng ta kiếm gì ăn đã, đói chết”.

“Tiểu thư, Tào thiếu gia xin gặp”, Như Họa nói. Hàn Nguyệt Nguyệt đang kể chuyện cổ tích cho hai con trai, nghe vậy nói, “Không thấy ta đang bận sao?”, Viên Viên bất mãn, chu chu miệng.

Như Họa lui ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục kể chuyện. Như Họa xuống lầu, nói “Vương phi đang bận, xin Tào thiếu gia đợi một lát”. Tào Diễn nghe vậy, chỉ có thể tiếp tục đợi.

“Phiền cô nương”,mặc dù trong lòng rất mất hứng, nhưng cũng không có biện pháp. Đây rõ ràng là cố ý, nha đầu này làm hư hết mọi chuyện rồi, bất quá Vân vương phi ra tay hơi quá, hơn 3 canh giờ mà tiểu Mẫn vẫn chưa khôi phục lại.