Duệ vương có chút bất ngờ khi nghe lời đề nghị của cậu, hắn xoay người nhìn cậu có chút phức tạp.

Cố Mạn đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn rồi lại phá lên cười, cậu biết hắn đang suy nghĩ đến chuyện gì.

- Hahaha…ngươi đừng có mơ, ta giữ ngươi ở lại là có vấn đề muốn nói.

- Ngươi biết ta đang nghĩ đến chuyện gì sao?

- Không con thỏ nào đem thịt mình tự tay dâng cho sói cả, nhất là mấy con sói nhiều chuyện giống như ngươi.

- Ngươi…

- Ta nói không đúng sao? Khụ…khụ…khụ…

- Ngươi không sao chứ?

Nhìn Cố Mạn ho ra máu, Duệ vương có chút không yên tâm nhưng cậu vội xua tay ý bảo mình không sao rồi nắm chặt lấy tay hắn.

- Hạ Hạ, đưa ta đi đến gặp cô ấy.

- Nhưng ngươi…

- Không còn đủ thời gian, mau đi.

Nhìn ánh mắt kiên quyết của cậu, Duệ vương cũng đành thở dài rồi cuối người nhất bổng cậu lên.

Cố Mạn vì bất ngờ nên bám chặt vào cổ hắn, Duệ vương cố giấu ý cười nhanh chân đưa cậu đi đến nơi cấm của mình.

Hai người đứng trước miệng một hang động, cậu có chút nghi ngờ nhưng liền bị hắn nắm thót vội liên tiếng.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không ăn thịt thỏ bị bệnh, vì thịt nó không được ngon.

- Hừ.

Có muốn lão tử cũng không cho.

- Thật sao? Thật sự ngươi không cho?

- Thứ ta không thích có đánh chết ta cũng không làm.

Cố Mạn gương mặt quả quyết nói câu đó với hắn nhưng lại khiến hắn bật cười khi nhìn thấy gương mặt khi của cậu.

Nó không khác đứa trẻ đang giận dỗi gì mấy.

Duệ vương đưa cậu đi sâu vào bên trong, anh đặt cậu bên một tảng đá lớn, bên trên có một nữ nhi đang nằm Cố Mạn vừa nhìn đã biết đó là Hạ Hạ, cậu đưa tay sờ vào bàn tay cô lông mày nhíu lại.

Cậu đi xoay quanh người cô, đến đỉnh đầu thì dừng lại, dùng một lực nhất định đánh vào vai cô ngay lập tức một cây kim châm trên đỉnh đầu bay ra ghim chặt vào bức tường phía sau đó.

- May mà hắn ta chưa dùng đến đinh bạc.

- Ngươi có thể…cứu muội ấy không?

- Đưa túi hồn cho ta.

Cố Mạn không trả lời câu hỏi của hắn mà bảo hắn đưa túi hồn cho mình.

Duệ vương lấy trong người mình túi chiêu hồn đưa cho cậu.

Cố Mạn nhận lấy nó rồi mở miệng túi, ngay lập tức linh hồn của Hạ Hạ nhanh chóng bay ra.

Cô nhìn thấy phần thân xác mình rất ngạc nhiên, Cố Mạn sức khỏe cậu hiện tại có phần không tốt.

Nhưng nếu bây giờ cậu không làm thì e rằng Hạ Hạ cô sẽ mãi mãi trở thành cô hồn dạ quỷ.

Cậu lấy ra con dao lúc trước đem nó đặt lên bàn tay của mình cứa nhẹ một đường.

Cố Mạn miệng bắt đầu đọc chú, máu bắt đầu chảy xuống nhỏ vào miệng Hạ Hạ.

Lúc đầu cô chỉ thấy bình thường nhưng chú cậu càng đọc nhanh thì cô bắt đầu cảm giác toàn thân như bị kiến cắn, đầu đau một cách dữ dội.

- A…đừng…muội…đau quá…đầu muội…

- Cố gắng chịu đựng, chỉ một lúc nữa, nếu ta hô nhập xác thì muội nhanh chóng nằm lên thân xác mình mà nhập vào.

- Vâng…

- Khụ…khụ…khụ…

- Cố Mạn…

Cố Mạn nhìn Duệ vương lắt đầu, cậu bắt đầu nhắm mắt, tay kết ấn, cả người cậu dường như đang phát sáng.

Duệ vương nhìn thấy rõ, phía sau cậu chính là một con phượng hoàng, nó đang nhìn về phía Hạ Hạ.

Phượng hoàng hét lên một tiếng đinh tai rồi bay lên cao, nó dùng hai cánh của mình đập mạnh vào nhau tạo ra một trận cuồng phong bên trong.

Nhưng thứ nó tấn công không phải là Hạ Hạ hay là hắn mà là một thứ khác như vô hình vậy.

- Gϊếŧ.

Cố Mạn hô lớn một câu, phượng hoàng lập tức phun lửa về góc tường gần đó, ngay lập tức tiếng gào thét vang lên cả hoang động nghe rất quỷ dị.

Chưa kipk để ai định thần, Cố Mạn lấy một chút chu sa vẽ lên trên giữa tráng Hạ Hạ một đóa hồng liên rồi hét lớn.

- Nhập.

Hạ Hạ vẫn chưa chuẩn bị đã bị một lực lớn kéo về phía trước và nhập vào thân xác của chính mình.

Đóa hồng liên trên trán cô bỗng ánh lên sắc hồng rồi nhanh chóng trở về như bình thường.

Cố Mạn thở phào nhẹ nhõm, cậu đưa tay ôm lấy ngực rồi thổ huyết một lần nữa.

- Cố Mạn…

- Tên khốn đó lại chơi trò đánh lén, để ông gặp được ngươi sẽ phanh thay ngươi ra.

Duệ vương cũng may đỡ kịp cậu, hắn để cậu ngồi dựa vào người mình.

Cố Mạn đã ngất đi nhưng Hạ Hạ vẫn còn phải theo dõi, hắn căn bản không biết phải làm thế nào.

Duệ vương đặt cậu ngồi vào lòng mình, còn hắn thì ngồi tựa vào một góc gần đó.

Hắn có chút lo lắng cho cậu, cơ thể cậu dường như đang lạnh dần.

Hắn cố gắng ôm chặt cậu vào người ủ ấm cơ thể cậu, đôi mắt có chút phức tạp.

- Cố Mạn…ngươi có nghe ta gọi không?

- …

- Cố Mạn…

- Đừng gọi nữa…ngươi phiền chết đi được.

- Ngươi tỉnh rồi?

Duệ vương trong lòng rất vui khi thấy cậu đã tỉnh nhưng bên ngoài thì vẫn trưng ra bộ mặt băng lãnh kia.

Cố Mạn tuy đã tỉnh nhưng cậu vẫn im lặng nằm trong lòng hắn.

Duệ vương không hề có ý buông tay cậu nên vẫn ôm chặt cậu trong người.

Hơi ấm từ cơ thể hắn nó giống như một liều thuốc giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Hương thăm phả ra từ người hắn rất thơm nhẹ, cậu ước có thể ngày nào cũng bị thương để được hắn ôm như vậy.

Không biết đã trãi qua bao lâu nhưng Hạ Hạ cô đã tỉnh rồi, bàn tay đã bắt đầu cử động.

Cô đưa ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh một lượt rồi từ từ ngồi dậy.

Cô không thể nào tin được có một ngày mình sẽ sống lại, Hạ Hạ bật khóc cô vội đặt chân xuống đất muốn chạy lại chỗ Duệ vương và Cố Mạn đang ngồi.

Nhưng cô mới vừa đi được ba bước liền ngã khụy, tiếng động đó đã làm cho Duệ vương thức giấc.

- Ai?

- …

- Mau ra đây cho ta.

- Là…là muội…

Hạ Hạ từ từ bò ra, cô căng bản chưa thể đi lại bình thường được.

Duệ vương nhìn thấy người trước mắt là Hạ Hạ bằng da bằng thịt hắn vui đến nổi bật khóc.

Từ nhỏ Hạ Hạ đã được đưa vào cung chỉ vì hắn muốn có một muội muội.

Hắn dành hết tình yêu thương cho cô, xem cô là báu vật của mình, cho đến khi cô bị người khác hãm hại, thế giới của hắn dường như bị sụp đổ.

Hạ Hạ cũng vậy cô cố gắng bò đến chỗ hắn, ôm chầm lấy hắn mà òa khóc.

Đối với cô hắn là tất cả, là ca ca mà cô kính trọng, là cả thế giới nhỏ của cô.

- Ca…muội…muội rất nhớ huynh…

- Muội muội ngốc của ta, được rồi…

- Hức…là ả Nguyệt phi…chính ả đã hại muội…

- Nguyệt phi?

- Vâng.

Hạ Hạ vẫn khóc, nước mắt của cô chảy dài hai gò má, Cố Mạn bên dưới cậu cảm nhận được gương mặt mình có gì đó nhỏ xuống.

Khẽ đưa tay lên chạm vào rồi đưa lên miệng liếm thử, ánh mắt cậu mở to, gương mặt chuyển sang tức giận.

Cố Mạn xoay người vào trong nhắm đỉnh ngực của hắn mà cắn mạnh xuống.

Duệ vương bị cắn bất ngờ lại là chỗ đó liền giật mình chiếc áo choàng nhanh chóng bị hắn giật mạnh ra.

- Cố Mạn…ngươi lại nổi cơn điên gì vậy?

- …

- ???

- Mau thả ra, ngươi…mau nhả ra cho bổn vương.

Cố Mạn không chịu thả, cậu bám chặt vào người hắn, cố dùng lực răng cắn mạnh hơn.

Duệ vương gương mặt bây giờ đã nhăn lại trông rất khó coi hắn nắm lấy tóc cậu giật mạnh ra mặc cậu có đau hay là không.

- Khốn kiếp mau buông ta ra.

- Cắn chết ngươi tên cẩu nhiều chuyện.

- Ngươi lên cơn cũng phải nói trước một tiếng chứ.

- Ngươi thấy ai điên mà tự nhận mình điên chưa?

Cố Mạn cũng không chịu thua, cậu bám chặt vào người hắn, cho dù hắn gỡ cách mấy cậu cũng không buông.

Duệ vương dường như hết cách, nhìn Hạ Hạ cầu cứu cô, nhưng muội muội của hắn lại không hiểu ý chỉ nhún vai rồi lên tiếng.

- Cố Mạn…huynh phải hạ được huynh ấy, lúc ta còn nhỏ chính huynh ấy đã ức hiếp ta, khiến ta lúc nào cũng bị cô cô quở trách, huynh phải giúp ta báo thù.

- Được.

Sau tiếng được của cậu, chỉ thấy Duệ vương gương mặt biến sắc khi không biết cậu suy nghĩ chuyện gì lại cuối người cắn luôn huynh đệ của hắn.

Hạ Hạ nhìn thấy màn liền lập tức lấy tay che mặt lại nhưng vẫn chừa đủ để nhìn thấy gương mặt thống khổ của ca ca mình trông như thế nào..