Duệ vương bế thẳng Cố Mạn về phòng, hắn ném y lên giường lạnh giọng.

- Bỏ đi một ngày làm ta sống trong sợ hãi, giờ quay về lớn giọng với ta?

- Không phải ta về rồi sao?

Cố Mạn vừa nói vừa tháo đai lưng của mình ra, Duệ vương mặt đã đen nay còn đen hơn. Hắn đi sát lại giường nhìn chiếc áo đã tụt xuống phân nửa để lộ bờ vai trắng mịn của y thì nheo mắt.

- Vậy ai đã làm ta khóc trong suиɠ sướиɠ?

- Ta làm người khóc trong suиɠ sướиɠ, không phải người hạnh phúc khi ở bên ta sao? Duệ vương…

Cố Mạn cố tình kéo dài hai chữ Duệ vương ra với hắn, bàn chân y đặt lên ngực hắn nhẹ nhàng di chuyển. Nó di chuyển đến đai lưng rồi lại từ từ đi xuống bên dưới dừng lại trước huynh đệ đã ấm nóng từ lúc nào của hắn.

- Duệ vương, người đang sốt sao? Sao chỗ này lại nóng thế này?

- Cái đó nóng không phải do ngươi sao? Ngươi phải chịu trách nhiệm với nó.

Cố Mạn chớp chớp mắt, ánh mắt e thẹn lấy tay che mặt nhưng chân thì nhẹ ấn vào. Y phục trên người Cố Mạn đã được y cởi bỏ gần hết, y quỳ gối lên giường, nhướng người dùng miệng cởi đai lưng cho hắn. Duệ vương không biết y đã học mấy cái này từ ai nhưng lại quá yêu nghiệt, hắn cứ nuốt nước bọt liên tục cất giọng khàn đặt hỏi Cố Mạn.

- Ngươi… đang biết mình làm gì hay không?

- Duệ vương… ta nghe người ta nói muốn giữ nam nhân lại bên người mình phải làm chuyện chăn gối. Ta… ta làm sai ở đâu sao?

Cố Mạn vẫn trưng bộ mặt ngây ngô, đôi mắt ngấn nước rụt rè hỏi hắn. Duệ vương vuốt mặt, hắn muốn xem xem y rốt cuộc làm được đến đâu nên lắc đầu.

- Không, ta chỉ hỏi thôi, ngươi tiếp công việc của mình đi.

- Vâng.

Cố Mạn vâng dạ ngoan ngoãn, tiếp tục tháo đai lưng cho hắn, hai lớp áo ngoài nhanh chóng rơi xuống đất. Cố Mạn đưa tay sờ vào bờ ngực rắn chắc của hắn chớp chớp mắt.

- To thật đấy, sao ngực người lại to vậy? Đã vậy còn khối cơ bên dưới này nữa…

Cố Mạn bỏ lỡ câu nói của mình khi thấy thứ nhô ra bên dưới, y kéo thứ vướng víu trên người hắn xuống một chút để lộ ra huynh đệ của hắn đã thức giấc từ lúc nào. Cố Mạn nuốt nước bọt nhìn nó rồi nhìn lại huynh đệ của mình ủy khuất hỏi hắn.

- Tại sao của ta không bằng nấm của người?

- Vì của ta dùng để duy trì sống nòi.

- Vậy của ta thì sao?

- Để cho ta ăn.

- Người…

Cố Mạn lắc đầu, y cúi người cầm lấy tai nấm to lớn nóng ấm của hắn, ánh mắt hiếu kỳ rồi l.iếm lấy nó.

- Bẩn lắm, dừng lại đi.

- Ông ẩn âu… (Không bẩn đâu).

Có lẽ đã muộn, Cố Mạn đã ngậm nó vào rồi, nhìn cái miệng nhỏ của y đang phục vụ huynh đệ của mình hắn không biết có phải mình đang mơ hay không? Chiếc áo trên người y đã tụt xuống phân nửa, Duệ vương không cưỡng lại chiếc eo thon gọn kia liền đưa tay ra ôm lấy nó mà sờ nén… Bất ngờ hắn nắm lấy tóc y rồi mạnh bạo tự mình di chuyển, Cố Mạn tròn mắt khi huynh đệ của hắn đang vào tận sâu trong cuống họng mình.

- Ưm…

- Ta xin lỗi vì không kìm chế được, ngươi mau nhả nó ra đi.

- Ực… vị rất ngon.

Cố Mạn l.iếm môi mình rồi đứng dậy ôm lấy hắn, Cố Mạn tìm đến môi hắn mà hôn xuống. Vị tanh nồng trong miệng y chuyển sang miệng hắn rồi cả hai triền miên đến khi nào một trong hai người hết dưỡng khí thì thôi. Duệ vương nhìn hắn thở hổn hển phì cười, rút dây buộc tóc của y xuống.

- Đừng… đừng trói ta…

- Ta không trói ngươi, có ai nói ngươi khi hôn không được nín thở không?

Cố Mạn lắc đầu, hắn thật sự không thể thoát khỏi u mê vì độ dễ thương này của y được. Hắn cúi người cẩn thận đặt y xuống giường, hơi thở cả hai thêm phần dồn dập, Cố Mạn gương mặt đã ủng đỏ mỉm cười nhìn hắn. Y đưa tay di chuyển trên người hắn nhỏ giọng.

- Duệ vương, xin người hãy nhẹ nhàng với ta.

- Ngươi thật sự muốn?

- Ta tự nguyện, xin lỗi đã để ngươi chịu thiệt. Yêu ta ngươi có hối hận không?

- Nếu như hối hận ta đã không yêu ngươi.

- Đa tạ ngươi vẫn chịu ở bên ta. Từ giờ ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi.

- Lời ngươi nó là thật?

- Là thật.

Cố Mạn mỉm cười, y choàng tay qua cổ hắn chuẩn bị hôn lên thì bất ngờ cánh cửa bên ngoài mở toang. Duệ vương nhanh chóng lấy chăn che lại cho hai người, hắn đen mặt nhìn đám người nằm chỗ cửa lạnh giọng.

- Các người…

- À… bọn ta đi nhầm phòng… là nhầm phòng.

- Hai người nên tiếp tục đi, tạo em bé… phải tạo thật nhiều em bé.

Cố Mạn nhếch miệng, y ôm lấy hắn, ánh mắt khát tình nhìn hắn nũng nịu có phần hơn lớn giọng.

- Duệ vương, ta muốn… cho ta đi.

- …

Mọi người nhìn một bên vai đang từ từ ngồi dậy, Duệ vương vội ấn y nằm xuống trừng mắt nhìn đám người Lãnh Cung Nghi.

- Còn không mau đi?

- Đi liền, đi liền. Nhị đệ, cái này cho đệ, nó sẽ giảm đau đớn cho Cố Mạn còn có thể dễ dàng vào ra đấy.

Mọi người phá lên cười rồi đóng cửa lại, họ trả lại bầu không khí đó cho hai người. Cố Mạn che miệng cười, y ngồi dậy nhìn ra phía cửa rồi lại cụp mắt thoáng buồn.

- Ngươi sao vậy?

- Ta…

Cố Mạn lao đến ôm lấy hắn, không hiểu sao y lai chạnh lòng. Mọi người ai cũng đã yên bề gia thất, đến Tiểu Mao Mao cũng đã gả đi rồi. Y cảm thấy hổ thẹn, bản thân thật sự có lỗi với hắn khi bắt hắn chờ đến bây giờ.

- Đã bao năm rồi?

- Không quan trọng, quan trọng là ta đã chờ được ngươi.

- Bá Duệ… ta…

Duệ vương lắc đầu, hắn không muốn y cứ tự trách bản thân vì hắn. Cái này là hắn tình nguyện, hắn muốn làm mọi thứ vì người mình yêu.

- Ngươi vốn nghĩ thứ ta cần là thiên hạ, nhưng ngươi có thực sự hỏi ta thiên hạ ta cần đang ở đâu không?

- Ở đâu?

- Đang ở trước mặt ta, ngươi chính là thiên hạ của ta, và là vị thần sưởi ấm cho ta.

Duệ vương hôn xuống trán y rồi lần lượt hôn hết gương mặt y. Hắn chậm rãi di chuyển trên cơ thể y, nơi nào hắn đi qua đều đánh dấu lãnh thổ của mình. Đến đầu ng.ực, hắn muốn trêu ghẹo lâu một chút lại bị tiếng ồn bên ngoài làm phiền.

- Ta muốn gặp Duệ vương, các ngươi muốn cản ta?

- Đây là Đại Duệ quốc không phải Tư An nên mời công chúa đi cho.

- Duệ vương, ta muốn gặp ngài.

- Duệ vương đang bận chuyện đại sự với đại phù thủy nên không thể làm phiền.

Nghe cũng biết người đó là ai, Duệ vương nhếch miệng cắn mạnh vào đầu ng.ực Cố Mạn. Tiếng rên khẽ của y hắn vẫn chưa hài lòng, đem thứ chất lỏng kia đổ ra tay rồi đổ trực tiếp xuống nấm đã thức của y.

Cảm giác mát lạnh làm Cố Mạn có chút rùng mình, hắn cúi người chăm sóc huynh đệ giúp y. Bàn tay không ngừng càng quấy động nhỏ phía sau. Đào căng mọng thật sự hắn rất muốn nếm thử nhưng phải để giành vì phần ngon không thể ăn cùng một lúc được.

Cố Mạn muốn đẩy hắn ra, cảm giác này y không quen cho lắm. Duệ vương nào để cho y được như ý muốn, hắn muốn y phải rêи ɾỉ khóc lóc van xin dưới thân mình thì hắn mới chịu. Một lần nữa cánh cửa phòng hắn lại bật mở, lần này hắn không dừng lại là tiếp tục làm. Đến khi thứ chất dịch nhầy bắn hết vào miệng hắn thì hắn mới ngẩng đầu nhìn người đang đứng ngoài cửa nhướng mày.

- Ngươi cũng có hứng thú sao? Biết tội xông vào phòng vương khi vương đã hành sự là tội chết hay không?

- Người…

Cố Mạn vì bị hắn lấy ra bất ngờ nên cảm giác trống rỗng bên dưới, cảm giác khó chịu, y liếc mắt nhìn người đang đứng bên ngoài rồi ngồi dậy tự mình ngồi lên người hắn. Y còn cố tình làm thật chậm cho người kia thấy, nhưng nấm của hắn thật sự rất to, y không biết mình lại vớ phải cây nấm đại thụ to đến cỡ nào.

Mãi một lúc mà chỉ vào được một nửa, rúc mặt vào hõm cổ hắn thở hổn hển để lấy lại sức. Duệ vương nhìn thấy người kia còn chưa chịu đi, hắn xắn tà áo của Cố Mạn lên th.úc mạnh một cái đem huynh đệ mình cắm sâu vào bên trong. Cố Mạn rên lên một tiếng rất to, mọi người bên ngoài cũng nghe được. Ai cũng đỏ mặt thay người không biết liêm sỉ đứng chôn chân ở cửa.

Cố Mạn đặt tay lên bụng mình, y cảm nhận được vật đó đang to lên, và phần bụng mình hơi chướng. Cố Mạn che miệng cười khúc khích nhìn hắn rồi nhìn lại bụng mình.

- Ngươi nhìn xem, nó đến tận đây luôn này và đang không ngừng to lên nữa.

- Ngươi thích chứ?

- Rất thích, nhưng…

Cố Mạn không nói nhưng hắn biết y đang nghĩ gì, hắn nhìn vị công chúa không mời kia quát lớn.

- Người đâu.

- Có nô tài.

- Lập tức cho người đưa người Tư An ra khỏi đất Đại Duệ ngay lập tức, kháng lệnh xử hết cho trẫm. Trẫm không ngại ra chiến trường thêm một lần nữa đâu.

- Rõ.

Lính canh bên ngoài đi vào lôi người đi, mặc cho ả vùng vẫy cỡ nào họ cũng lôi đi cho bằng được.

Hắn nhìn Cố Mạn cứ ôm lấy phần bụng mình mà cười ngốc, hắn chau mày hỏi y.

- Ngươi đang nghĩ gì vậy?

- Ta… chỗ này đang nhô lên này.

Cố Mạn chỉ vào phần bụng có phần nhô lên của mình, đang cười y liền ôm lấy cổ hắn nhăn mặt vì bất ngờ bị th.úc mạnh. Duệ vương nhìn dáng vẻ đó của y không chịu được vừa đẩy vừa đặt y xuống giường.

Cố Mạn không ngừng phát ra âm thanh, cong ngực tạo thành đường cong hoàn hảo nhìn Duệ vương như cầu xin.

- Ngực… ta muốn ngực…

- Chỗ này sao? Hay là đây?

Cố Mạn nhăn mặt, y lôi hắn áp mặt hắn vào ngực mình, cơ thể y không ngừng run lên thều thào lên tiếng.

- Nó rất ngứa, lại đau, nhanh giúp ta đi… Bá Duệ…

- Ngứa lắm sao?

- Vâng.

- Đau lắm sao?

- Nó căng lên rồi đau lắm.

- Vậy cầu xin ta đi.

- Bá Duệ, cầu xin ngươi… xin ngươi hãy chơi chết ta…ưm…