[Liên Châu Thành - Tối hôm ấy]

Rất nhanh trời đã tối đen như mực, tất cả khung cảnh đều đã lên đèn (đèn lồng),thắp nến, hôm nay trăng thanh, gió tốt rất thích hợp để thưởng nguyệt.

Tuy nhiên người ở Liên Châu Thành bây giờ đều không có tâm trạng ấy, mà lại đang quan tâm đến trận đấu của Công Tôn Vân Thanh và Uyển Ca, không đến nửa canh giờ tất cả nội - ngoại đệ tử của Liên Châu Thành đều đã có mặt ở đại điện tầng hai, ở đây không gian rất rộng và có một sàn thi đấu vừa to vừa lớn.

Ngay sau đó Cửu thánh cũng thay nhau có mặt, Cửu thánh ngồi ở thượng đài nơi nơi có vị trí cao nhất, những nội môn đệ tử thì ngồi ở hai bên trái phải của thượng đài, (thượng đài này được xây dựng như một chữ U), những đệ tử ngoại môn còn lại hầu hết là đứng xem.

Khi chỉ cách thời gian thi đấu là nửa tiếng đồng hồ, Công Tôn Vân Thanh mới xuất hiện, nàng ta cột tóc thành đuôi ngựa cho tiện, thân mặc hồng y được thêu thêm vài đóa hoa trông rất giống một bức cẩm phục*, phía sau còn có hai sư muội đi cùng, tay trái cầm Xích Thủy kiếm của mình, khuôn mặt vô cùng vênh váo, hiện rõ sự thách thức.

Những người bên dưới đều khẳng định Vân Thanh sẽ thắng, đại đa số đều cỗ vũ cho nàng ta, Vân Thanh hướng mặt về phía Cửu thánh ngồi liền cúi đầu thi lễ, ánh mắt liếc tới Thủy thánh điệu bộ ngông cuồng hơn trời.

"..."

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã được nửa tiếng kể từ khi Công Tôn Vân Thanh đến, cũng là lúc trận chiến bắt đầu, vẫn chưa thấy Uyển Ca đâu cả, bên dưới những kháng giả bắt đầu xì xầm bàn tán.

"Này, nếu ta không nhầm thì sắp tới giờ rồi đúng chứ?"

"Đúng là còn nửa nén hương nữa là thi đấu rồi, sao vị kia còn chưa tới?"

"Không phải chứ, chẳng lẽ là là chịu thua?"

"Dám lắm đó, dù sao cũng chẳng có cơ hội dành chiến thắng...châu chấu đá xe mà thôi!"

"..."

"Nếu như sau một nén nhang kể từ lúc bắt đầu thi đấu mà một trong hai đối thủ vẫn không tới sẽ bị xử thua!"

Trong lúc tình hình có chút hỗn loạn, Lý sư bá liền lên tiếng trấn an tất cả mọi người, giọng ông phát ra như sấm làm mọi người im bật không dám hó hé một lời.

Thủy thánh trong lòng bất an, không biết vì sao Uyển Ca lại đi trễ như vậy, không lẽ đã có chuyện gì xấu xảy ra?

"Từ sư tỷ cố lên, Từ sư tỷ giỏi nhất, Từ sư tỷ không ai sánh bằng!!!"

"Tùng...tùng, cắt cắt...!"

Không khí yên lặng của đại điện bị một trào tiếng cỗ vũ phá vỡ, tất cả mọi người theo phản xạ mà nhìn theo nơi phát ra âm thanh ấy, nơi ấy chính là cầu thang, mà từ cầu thang Uyển Ca hiên ngang xuất hiện, ánh mắt kiên định vững vàng như núi, hiên ngang mà bùng cháy như lửa.

Uyển Ca thân mặc bạch y, y phục nay không rườm rà như những bộ cổ phục bình thường, trong giống một bộ quân phục hơn, hai cổ tay áo được Uyển Ca dùng dây buộc lại không cho lòng thòng, giày mà nàng mang cũng là giày da, mái tóc dài được búi lên gọn gàng trông Uyển Ca lúc này rất giống một nữ tướng sắp xuất chinh.

Phía sau Uyển Ca chính là một đại đội hùng hậu, bao gồm tất cả những ngoại môn đệ tử của Thủy linh phong, bọn họ người cầm trống, người cầm kèn, còn có một tấm bảng được làm bằng băng nguyên khối, bên trên ghi "Thủy linh phong nguyệt lòng, Từ sư tỷ quyết thắng" tấm bảng dài hai mét, nặng hơn 30 cân, phải hai người kiên mới nổi.

Một màn xuất hiện hoành tráng của Uyển Ca làm mọi người kinh ngạc tới không nói nên lời, Thủy thánh nhìn thấy cảnh này mà nhẹ nhõm trong lòng, khẽ thở phào một hơi.

Công Tôn Vân Thanh nội tâm giận càng thêm giận, máu nóng trong lòng như muốn sôi sục, thật là muốn cắt da lóc thịt Uyển Thanh cho hả dạ, lần này phải để Uyển Thanh có đi không có về.

Những ngoại môn đệ tử kia ở kia bắt đầu chia phe cỗ vũ, Uyển Ca từng bước từng bước mà lên tới sàn thi đấu, đứng trên tất cả mọi người nói to.

"Ta - Từ Uyển Thanh, muốn quyết một trận tử chiến với Công Tôn sư tỷ. Mọi người làm chứng: Chết thì hết, không được kiện cáo!"

Một lời thách thức vang lên, kiến cho những người có mặt ở đây một phen hoảng hốt, không thể ngờ Uyển Ca lại có gan dám nói ra những lời kia, đúng là tự đào mồ chôn mình.

Thủy thánh và Cầm thánh không quá ngạc nhiên, dù sao cả hai đã có dự tính trong lòng, Công Tôn Vân Thanh cười khẩy một cái, không thể tin được Uyển Ca lại muốn chết sớm như vậy, trong lòng tự nghĩ.

(Muốn chết? Để ta hóa kiếp cho ngươi.)

Công Tôn Vân Thanh cũng đã bước lên sàn thi đấu, Lý sư bá đứng dậy ra hiệu.

"Trận chiến giữa Công Tôn Vân Thanh và Từ Uyển Thanh là sinh tử chiến, bây giờ ta chính thức tiên bố trận chiến chính thức bắt đầu!"

Uyển Ca và Vân Thanh chỉ chờ có vậy, hai người nhìn nhau không hề khoan nhượng, Uyển Ca hai tay thủ thế chuẩn bị xuất chiêu.

- ---------Lời tác giả ----------

Biết rằng mọi người đều rất mong chờ, Miêu đã quay trở lại rồi đây, hứa chắc là trong tuần này sẽ có phần cuối.

Cảm ơn những đọc giả của Miêu đã luôn thông cảm và ủng hộ Miêu, Miêu sẽ cố gắng hơn nữa ko làm mọi người thất vọng đâu.

- --------Hết nửa chương 117 --------