Sau giữa trưa, trong phủ Tĩnh An vương truyền đến tiếng khóc từng đợt rồi lại từng đợt.

"Ta không đi, ta không đi, Mộng phu nhân và đứa bé trong bụng nàng  cũng không phải là ta hại chết, tại sao muốn đuổi ta đi?"

"Đây là mệnh lệnh của Vương gia, hạn các vị phu nhân trong một khắc đồng phải thu thập xong rời khỏi vương phủ."

Lúc này trong phòng mỗi cơ thiếp đều có hai người thị vệ  đến trước đuổi người.

Không lâu, các nàng cơ thiếp tập trung ở trong đại sảnh khóc thành một đoàn.

"Chúng ta đã là người của vương gia, vào lúc này đuổi chúng ta ra ngoài, bảo chúng ta gặp người thế nào?"

"Đúng vậy, đây không phải là cố ý để cho chúng ta không sống được sao?"

"Mộng phu nhân và đứa bé của nàng là Băng phu nhân hại chết, Tại sao Vương Gia có thể bởi vì chuyện này giận chó đánh mèo chúng ta chứ?"

"Để cho chúng ta gặp Vương Gia, chúng ta muốn gặp Vương Gia!"

Chúng cơ thiếp nhất thời la hét ầm ĩ.

Lúc này Đại tổng quản Nghiêm Thái đi tới, cất giọng quát bảo ngừng lại, "Các vị phu nhân xin yên lặng một chút."

Vừa thấy được hắn, có mấy cơ thiếp tiến lên hỏi thăm, "Đại tổng quản, tại sao Vương Gia muốn đuổi chúng ta ra khỏi phủ? Chuyện của Mộng phu nhân không liên quan đến chúng ta, van ngài thay chúng ta cầu xin Vương Gia, đừng đuổi chúng ta ra khỏi phủ."

"Chuyện này ta cũng không giúp được các vị phu nhân, Vương Gia bởi vì cái chết của Mộng phu nhân và đứa bé trong bụng nàng hết sức tức giận, lúc này cho dù ai đi cầu xin cũng không có tác dụng."

Vẻ mặt Nghiêm Thái đột nhiên nghiêm lại, tiếp theo, lời hắn xoay chuyển, " Nhưng mà Vương Gia nhân từ, cũng thay các vị phu nhân nghĩ đến cuộc sống sau này, vì vậy chuẩn bị một khoản bạc, xin tất cả phu nhân theo thứ tự đến phía trước nhận lấy sau đó thì rời khỏi vương phủ thôi."

Nói xong, hắn ý bảo mấy tỳ nữ đang cầm khay cùng đi phía sau, phân phát chỗ bạc đó cho mọi người.

Mắt thấy chuyện đã không thể vãn hồi, một đám cơ thiếp không thể làm gì khác hơn là tiến lên cầm lấy bạc của mình, chán nản rời đi. Chuyện này không lâu cũng truyền đến tai Triệu Như Hi, nàng thật khó nén kinh ngạc.

"Vương Gia thật sự trục xuất toàn bộ những cơ thiếp kia ra khỏi vương phủ rồi?"

"Đúng vậy, nô tỳ đã tận mắt nhìn thấy, những phu nhân đó ai cũng khóc nói không muốn đi đấy." Phù Dung vừa cắm hoa anh đào mới vừa hái vào trong bình hoa, vừa nói.

Uyển Uyển cảm thán, "Không ngờ Vương Gia sủng ái Mộng phu nhân như vậy, nàng vừa chết, lại nổi giận vì nàng mà đuổi  tất cả cơ thiếp trong phủ."

Triệu Như Hi không nhịn được nghĩ đến Sa Lãng Thần từng chính miệng nói qua với nàng, sẽ đem tất cả cơ thiếp đuổi ra khỏi vương phủ, không ngờ hắn lại thật làm được, nhưng...... Cũng không phải vì nàng.

"Khụ khụ khụ khụ......" Đang trong suy nghĩ phập phồng, đột nhiên nàng ho dữ dội.

"Vương phi!" Uyển Uyển vội vàng tiến lên khẽ vuốt ngực của nàng, muốn giúp nàng thở dễ hơn.

Một lát sau, ho khan hơi ngừng, Triệu Như Hi lấy ra khăn tay che miệng, biểu hiện yếu đuối nói, "Ta không sao rồi."

Sau khi Uyển uyển nhìn thấy vết máu ở khăn lụa trên tay nàng, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, hoảng sợ mà nói: "Nô tỳ phải đi mời đại phu tới đây."

Triệu Như Hi lắc đầu ngăn cản, "Uyển Uyển, không cần đi."

"Nhưng, nhưng ngài......" Ánh mắt Uyển Uyển run rẩy dừng lại ở khăn tay dính máu nàng đang cầm trong tay.

Triệu Như Hi hời hợt cười cười."Chỉ là ói chút máu mà thôi, không có việc gì, ta nghỉ ngơi một chút là ổn."

Biết ngày giờ vương phi không nhiều, Uyển uyển mím chặt kiềm chế, không dám để cho mình khóc lên." Vậy nô tỳ đi bưng ly trà nóng tới cho vương phi."

Nói xong, nàng vội vàng xoay người, len lén lau đi nước mắt không nhịn được  rơi xuống.

Phù Dung hốc mắt cũng đỏ, mặc dù nàng hầu hạ vương phi chỉ có mấy tháng, nhưng vương phi rất tốt với nàng, hôm nay thấy nàng không còn sống bao lâu nữa, trong lòng cũng không nhịn được mà rầu rĩ.

Triệu Như Hi nhẹ nhàng khoát tay."Ta không muốn uống trà, ta muốn ngủ một lát, các ngươi đi ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy ta."

Uyển Uyển không dám làm trái nàng, sau khi hầu hạ nàng nằm xuống, hít mũi một cái nói: " Vậy nô tỳ ra ngoài cửa coi chừng, vương phi có việc thì  kêu nô tỳ."

"Ừ." Đáp nhẹ  một tiếng, Triệu Như Hi mệt mỏi khép mắt, ở trong lòng thầm nghĩ, như này cũng tốt, dù sao cuộc sống của nàng cũng sắp đến cuối, hắn đã vô tâm với nàng, lúc nàng đi rồi cũng có thể bớt chút nhớ thương, không cần lo lắng sau khi nàng đi, hắn sẽ vì nàng chết mà bi thương.

Mặc dù nghĩ như vậy, nàng lại không thể khống chế mà nghĩ lại thời điểm hôm nàng rơi xuống nước được hắn cứu lên, hắn dùng giọng nói khàn khàn thâm tình như vậy nói với nàng đừng rời khỏi hắn.

Là nàng đơn phương hiểu nhầm tình cảm của hắn sao?

Nàng rất muốn chính miệng hỏi hắn một chút, hắn đối với nàng rốt cuộc có chút tình ý nào không, hay là từ đầu đến cuối đều là nàng hiểu lầm?

Thật có chút không cam lòng đấy......

Triệu Như Hi ngủ một giấc, mãi cho đến đêm khuya cũng chưa từng tỉnh lại, trong phòng ngủ mờ tối không thắp đèn, Uyển uyển canh giữ ở ngoài cửa cầm đèn đi vào nhìn một chút, thấy chủ tử còn đang ngủ, lại lặng lẽ đi ra ngoài, đang lúc này, đột nhiên một mùi thơm lạ lùng phả vào nàng,  hai mắt nàng nhất thời nhắm lại, ngủ mê man bên cạnh cửa, một bóng dáng lặng lẽ vào phòng ngủ của Triệu Như Hi.

Bóng người đi đến cạnh giường, cúi đầu nhìn nàng giây lát, nghe thấy nàng đột nhiên ho  khan, người nọ giơ tay lên khẽ vuốt ve ngực của nàng.

Trong giấc mộng Triệu Như Hi ho đến giật mình tỉnh lại, đột nhiên nhìn thấy bóng người bên cạnh giường, nhất thời không có phòng bị kinh sợ giật mình, bật thốt lên chất vấn, "Ngươi là ai?"

"Đừng sợ, là ta." Giọng trầm thấp lộ ra trấn an.

"Vương Gia?" Nghe ra âm thanh của hắn, nàng kinh ngạc ngồi dậy, " Làm sao Vương Gia lại tới phòng ta?"

"Bổn vương tới thăm nàng."

Sa Lãng Thần ngồi xuống mép giường, thương tiếc giơ tay lên muốn vuốt ve gò má gầy gò của nàng, nàng lại lùi về phía sau co rụt lại, tránh hắn đụng vào.

Nhìn ra nàng cố ý tránh hắn, hắn thở dài nói: "Nàng có phải đang trách Bổn vương thời gian này cũng không tới thăm nàng hay không?"

"Ta biết ngươi bận chuyện của Mộng phu nhân." Nàng nhàn nhạt mở miệng, giọng nói bình tĩnh  nghe không ra cảm xúc.

Hắn ôm nàng vào trong ngực, nàng giãy dụa kháng cự, ở bên tai nàng hắn vỗ về dỗ dành nói: "Đừng động."

Chỉ đơn giản hai chữ như vậy, lại lộ ra tình ý khó mà diễn tả bằng lời, Triệu Như Hi không biết có phải vừa rồi là ảo giác của mình hay không, nhưng cũng không giãy dụa nữa, nhu thuận mặc cho hắn ôm lấy nàng, dù sao nàng cũng sắp chết, để cho hắn ôm một cái cũng không sao.

"Biết vì sao Bổn vương  vẫn không có tới thăm nàng không?" Hơi thở ấp áp của Sa Lãng Thần  phả vào tai nàng.

Không phải là bởi vì Mộng phu nhân sao? Trong lòng nàng nghĩ vậy, nhưng yên lặng  không có lên tiếng.

Trong đêm yên tĩnh, giọng nói của hắn càng lộ vẻ mị hoặc, "Không phải là bởi vì Mộng phu nhân, Bổn vương không có lừa nàng, ta chưa từng chạm qua nàng ta, cho nên nàng ta cũng không có mang thai."

Nghe vậy, nàng kinh ngạc ngước mắt dò xét nhìn hắn.

"Chuyện này từ đầu tới cuối chỉ là một âm mưu." Hắn đang ôm lấy khuôn mặt gầy gò của nàng, đau lòng dùng ngón tay xoa nhẹ nhàng, "Đây là cái bẫy để đối phó Đại hoàng tử."

"Tại sao ngươi muốn bày cái bẫy này để đối phó Đại hoàng tử?" Triệu Như Hi cảm thấy đầu nàng có chút không đủ dùng, trong lúc nhất thời không cách nào sáng tỏ hai chuyện này có cái gì liên hệ.

"Bởi vì những thích khách hôm đó muốn giết  nàng, chính là Đại hoàng tử sai đến."

Lúc trước hắn không hiểu tại sao gần đây Đại hoàng tử lại đột nhiên phái ra nhiều thích khách như vậy, ý đồ xông vào vương phủ hành thích, đến khi nàng bị đâm, hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, những thích khách kia là vì giết nàng.

Sau này hắn mới hiểu rõ ràng, cho nên lúc trước Mạnh Băng giết chết Trăn nhi, còn có một mục đích khác là muốn dựa vào cái này thử dò xét thái độ của hắn đối với Triệu Như Hi.

Dưới thỉnh cầu của Triệu Như Hi, hắn sai người cả đêm điều tra cái chết của Trăn nhi, càng làm cho Mạnh băng khẳng định hắn coi trọng Triệu Như Hi, vì vậy bẩm báo rõ chuyện này cho Đại hoàng tử.

Nếu nhất thời không giết được hắn, Đại hoàng tử chuyển mục tiêu sang nàng, muốn mượn giết chết nàng tới đả kích hắn.

"Ta cùng với Đại hoàng tử không thù không oán, vì sao hắn phải phái người tới giết ta?" Nàng lấy làm lạ hỏi.

"Chuyện này phải nói đến từ phụ vương và mẫu phi ta." Nghe thấy nàng ho nhẹ mấy tiếng, hắn kéo chăn quấn chặt lấy thân thể nàng ôm vào trong ngực.

Nóng lòng muốn biết đến tiếp sau, Triệu Như Hi hỏi tới, "Sau đó thì sao?"

"Trước khi mẫu phi gả cho phụ vương ta, Đại hoàng tử cũng ái mộ mẫu phi ta, phái người tới muốn cầu hôn với bà, nhưng không nghĩ lúc này, mẫu phi ta lại quen phụ vương ta, hai người tình đầu ý hợp, vì vậy cự tuyệt hôn sự với Đại hoàng tử, gả cho phụ vương ta." Tối nay hắn tới đây, chính là muốn nói cho nàng biết nguyên nhân hậu quả của mọi chuyện.

Nghe đến đó, nàng chen lời nói: "Cho nên Đại hoàng tử mang lòng oán hận đối với phụ vương  và mẫu phi chàng?"

Sa Lãng Thần nhẹ nhàng gật đầu, chầm chậm  kể rõ chuyện cũ, "Từ sau khi phụ vương và mẫu phi thành thân, thì nhiều lần có thích khách hành thích đâm phụ vương, những thích khách kia một khi thất bại đều tự vận mà chết. Sau đó phụ vương điều tra, Đại hoàng tử âm thầm thu dưỡng một nhóm cô nhi, huấn luyện bọn họ thành tử sĩ, lợi dụng bọn họ hành thích người đối nghịch với hắn."

"Xảy ra chuyện như vậy, bọn chàng không bẩm báo với hoàng thượng sao?" Dựa vào trong ngực hắn, thân thể nàng luôn không thể ấm lên được rốt cuộc từ từ ấm áp.

"Hoàng thượng sớm có ý tưởng trừ bỏ phủ Tĩnh An vương ta, Đại hoàng tử làm như vậy, chính là hợp tâm ý của hắn, vì vậy khi phụ vương tấu bẩm chuyện này thì hoàng thượng lợi dụng các loại lý do và lấy cớ che chở Đại hoàng tử."

"Hoàng thượng vì sao phải đối phó các chàng như vậy? Không phải nói khai quốc Hoàng đế từng lấy máu lập lời thề, mỗi một nhiệm kỳ Đế vương bao gồm cả hắn bên trong, đều không được phép tổn thương người Tĩnh An vương  sao?" Triệu Như Hi không hiểu hỏi lên.

"Năm đó Thái Tổ đế cảm động và nhớ tới tổ tiên ta nhường ra ngôi vị hoàng đế, cho nên tứ phong 25 tòa thành trì phụ cận thành Ngọc Lại làm đất phong cho tổ tiên, hơn nữa miễn thu thuế và lao dịch cho những thành trì này. Mấy trăm năm qua, dưới sự dẫn dắt của các đời tổ tiên ta, 25 tòa thành trì này càng ngày càng phồn vinh thịnh vượng. Nhưng mà đối lập, những năm gần đây dưới sự cai quản của hoàng thượng, trong triều lại bởi vì các loại nguyên do, dẫn đến quốc khố trống không, hoàng thượng mới đánh chủ ý lên 25 tòa thành trì này, muốn lấy lại 25 tòa thành trì giàu có và đông đúc này."

Muốn thu hồi lại ngại vì Thái Tổ đế đã lấy mau lập lời thề, khó có thể làm như vậy, chỉ có khiến huyết mạch Tĩnh An vương hoàn toàn biến mất, hoàng thượng mới có thể có lý do thu hồi 25 tòa thành trì này, nhưng hoàng thượng lại không thể không để ý lời thề của Thái tổ hoàng đế, lộ liễu diệt trừ Tĩnh An vương, Đại hoàng tử đoán biết được tâm ý của hoàng thượng,  to gan phái người đến hành thích.

Việc làm của Đại hoàng tử, trong lòng hoàng thượng đều biết rõ, nhưng vẫn cố ý  bao che tùy ý.

Sau khi Phụ vương bị hại, đến đứa bé 9 tuổi là hắn Đại hoàng tử cũng không bỏ qua cho, vẫn nhiều lần phái người đến hành thích hắn, muốn diệt trừ huyết mạch cuối cùng của Tĩnh An vương. Mẫu phi vì an toàn của hắn, không thể không âm thầm đưa hắn đi, cho đến năm hắn mười sáu tuổi mới trở về Tĩnh An vương phủ.

Vậy mà vừa tiếp quản vương phủ không lâu, mẫu phi lại vì ưu tư quá độ, vất vả lâu ngày thành bệnh.

Hắn nói đơn giản, Triệu Như Hi lại nghe đến tim gan run sợ, có thể suy ra dưới tình huống hoàng thượng và Đại hoàng tử đều mong muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hắn còn có thể bình an sống đến bây giờ là không dễ dàng đến cỡ nào.

Nàng không nhịn được đau lòng ôm lấy hắn." Làm khó chàng rồi......"

Cảm nhận được lòng thương tiếc của nàng, hắn khẽ hôn trán của nàng."Nàng yên tâm, Bổn vương không dễ chết như vậy. Ngày mai Bổn vương muốn rời khỏi vương phủ đi đến Đô thành, chỗ này nếu có chuyện gì, nàng hãy tìm Thiệu Ấn Hành, hắn là trưởng thị vệ của vương phủ, đúng rồi......"

Tiếp theo hắn lại nói cho nàng một bí mật làm người kinh hãi, "Đồng thời hắn cũng là Mộng phu nhân."

"Cái gì, hắn là Mộng phu nhân?!" Triệu Như Hi giật mình trợn to mắt.

Thấy nàng kinh ngạc như thế, Sa Lãng Thần cười khẽ một tiếng."Cho nên giờ nàng đã tin Mộng phu nhân tuyệt đối không có khả năng có thai rồi chứ."

Nằm mơ Triệu Như Hi cũng không nghĩ đến, Mộng phu nhân xinh đẹp tuyệt trần ấy lại là một nam tử giả trang."Nhưng vì sao nghe thấy giọng nói của Mộng phu nhân  cũng là giọng của nữ tử?" Dung mạo có thể lợi dụng hóa trang để che giấu, nhưng giọng của nam rất khó biến thành giọng nữ.

"Trước kia hắn từng được tập một loại công phu có thể thay đổi giọng nói." Hắn cười khẽ giải thích sự khó hiểu của nàng.