Chương 80: Vương gia quá mạnh rồi

Tri Thu “bộp” quỳ sụp xuống cạnh Lãnh Băng Nguyệt:

“Tiểu thư, Tri Thu cũng coi như đã là người của Vương gia, nhưng cũng là nô tỳ của người. Xin tiểu thư tha cho nô tỳ lần này ạ” .

Lãnh Băng Nguyệt oán hận nhìn nàng ta:

“Sao lại thế, tiểu thư ta là vì người mà suy nghĩ đấy. Ngoài quy củ thì cũng nên học thêm chút thủ đoạn quyến rũ, tranh đoạt thương yêu, cố gắng mê hoặc Vương gia đến ngây ngất. Sau cùng cướp lấy, thế là mục đích của ngươi cũng đã thành rồi”

Tri Thu kinh hãi, cực kỳ lo sợ khẩn khoản cầu xin:

“Nô tỳ nào dám, nô tỳ ngàn lần cũng không dám thế ạ. Tiểu thư, nô tỳ chỉ muốn hầu hạ người thôi. Sau này nô tỳ sẽ không gặp Vương gia thêm nữa, xin người tha cho”

“Không gặp ư?” . Lãnh Băng Nguyệt cười khẩy: “Ai mà tin? Trừ khi… trừ khi người rạch nát khuôn mặt hồ ly tinh này đi!” Tri Thu ngẩn ngơ.

“Cút!”. Triệu ma ma tiến lên lôi nàng ta ra: “Ngươi cũng không cần đứng ở đây làm chướng mắt tiểu thư, mau mau mau, ra ngoài kia quỳ đi.”

Lôi lôi kéo kéo Tri Thu ra bên ngoài, thậm chí còn lén lút ngắt nhéo ở sườn nàng ta một cái. Tri Thu hung tợn hất tay bà ta ra, tức giận trợn trừng mắt với bà ta:

“Đừng tưởng rằng ta không biết. Ta đến bước đường ngày hôm nay hoàn toàn đều do người ban cho đấy. Ngươi chớ có mà chèn ép ta thêm nữa, bằng không, Triệu ma ma, hai ta ai chết trong tay ai còn chưa chắc được đầu”.

Triệu ma ma à à”, ra chiều cười nhạt:

“Lão nô chẳng qua là y lệnh tiểu thư mà làm thôi, nếu như Thu cô nương có điều không phục thì cứ đến tìm hỏi chủ nhân, uy hiếp lão nô chẳng có tác dụng gì đâu. Quy củ này, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa học được ư?”.

Tri Thu vươn hai tay ra, cắn răng ngắt nhéo trên người mình hai cái, lại vén tay áo lên, giờ đây nhìn rõ chỗ máu bầm vừa nãy:

“Ta học được chứ, tất nhiên phải học được rồi. Chờ đến tối Vương gia lại đến đây, cả người ta bầm tím quét sạch nhã hứng của Vương gia. Lúc hỏi tới, thì cứ nói là do người ban cho là được.”

Triệu ma ma nhìn qua vết máu bầm kia, có hơi khiếp đảm. Tri Thu đúng là dám tàn nhẫn với chính mình đến vậy, cơ thể mình mà cũng ra tay ác thế cho được. Nếu như không phải tự bản lĩnh lợi hại, thì cũng là vì bị bức đến đường cùng rồi.

Bà ta không thể không nhường một bước:

“Tiểu thư cũng chỉ là muốn tốt cho Thu cô nương đây thôi. Dù sao trong Vương phủ nhiều quy củ, muốn tránh cho người ngu dốt mạo phạm Vương gia. Ta sẽ đưa hai cuốn nữ huấn cho người đọc trước vậy.”

Tri Thu cũng hiểu được lợi thì nên thu liễm, hừ lạnh một tiếng, lảo đảo lắc lư tiến về phòng mình.

Triệu ma ma hung hãn thóa mạ một câu: “Lẳng lơ, sao ngươi không mệt chết cho 1

Lúc Lãnh Băng Cơ nghe được chuyện khôi hài này là khi đang hưởng dụng điểm tâm. Cháo nấu hôm nay có bỏ thêm tôm và gà sợi, có hơi tanh, ăn một hai muỗng đã muốn ói rồi.

Tính thử thai kỳ thì nàng cũng đã dựng dục được hai tháng mà cảm giác nghén còn mãnh liệt như vậy. Thằng ôn con này đúng là chẳng biết thương người mẹ này, cứ dày vò nàng suốt thôi.

Vương ma ma từ ngoài cửa vào, ân cần săn sóc Lãnh Băng Cơ: “Khẩu vị của tiểu thư dạo gần đây không tốt lắm, người còn ói những hai lần, có cần mời lương y đến khảm không?”

Nhi Nhi vuốt lưng có nàng, bác lại lời này: “Tiểu thư chính là lương y, còn cần kêu người phiền phức chi nữa?” Lãnh Băng Cơ uống một hớp nước để súc miệng, nhìn Vương ma ma, đáp qua loa: “Không cần đâu, trời nóng nên dạ dày yếu thôi”. Ánh mắt Vượng ma ma lóe lên, rõ ràng bán tin bán nghi. Điêu ma ma vốn đang tất tả trong viện nhận tội về mình:

“Đều do lão nô, lần trước Nhi Nhi cô nương có dặn ta, bảo người không ăn được gừng, dạ dày rất dễ bị co rút. Hôm nay vì trong cháo này để loại bỏ mùi tanh nên có cho vài lát gừng. Lần sau lão nô sẽ chú ý hơn” .

Lãnh Băng Cơ không khỏi sửng sốt, Điêu ma ma đang giải vây cho ta đấy ư? Chẳng lẽ, bà ấy đã phát hiện ra từ lâu rồi sao? Hay là Mộ Dung Phong giao phó cho bà ấy làm vậy?

Nhìn thoáng qua vẻ mặt của Điệu ma ma, gương mặt bà ta vẫn đen kịt như cũ, bước vào lấy lại chén cháo hải sản Lãnh Băng Cơ đương dùng:

“Ta sẽ nấu lại lần nữa cho nương nương dùng”

Chỉ trong chốc lát thôi, bà ta đã bước vào cùng một tô mì, nước dùng sóng sánh trong veo, ngay cả một chút mùi tanh cũng không có. Lãnh Băng Cơ thử nhấp một muỗng thì thấy rất hợp miệng, ăn vào là nuốt được ngay.

Điêu ma ma đặt tô mỳ đến trước mặt nàng, xoay người toàn ra ngoài thì. Lãnh Băng Cơ gọi bà ta lại: “Ngươi biết hết rồi sao?” Điêu ma ma gật đầu:

“Vương phi nương nương mặc dù đã cố gắng che giấu, nhưng lão nô là người phục vụ trong cung ra ngoài đây, đã từng hầu hạ các chủ nhân mang thai, lại còn phụ trách việc ăn uống của người. Để tâm đến thức ăn hằng ngày của người nên khẩu vị người và cả sức ăn, lão nô đều rõ ràng hết cả”

“Tại sao người phải che giấu cho ta chứ?”

“Vương gia đã giao phó lão nô chăm sóc cho Vương phi nương nương thật kỹ.” Lãnh Bằng Cơ xùy một tiếng: “Hắn ta có lòng thế cơ à?”

“Lão nô quả thật là nhận lệnh tới đây để giảm thị Vương phi nương nương, thế như Vương gia cũng đã ra lệnh, nếu như người có gì bất trắc, thì sẽ hỏi tội lão nô đây?

Lãnh Băng Cơ gác lại chén đũa, ngay cả nước mỳ cũng húp sạch sẽ, duỗi người thẳng ra, cười híp mắt, nói:

“Ăn ngon quá, tài nấu nướng của người càng ngày càng tốt ra đấy” Điêu ma ma cũng hiếm thấy mà cười:

“Vương phi nương nương muốn ăn gì xin cứ việc phân phó. Lão nô tuy không thông minh, nhưng vẫn có thể học được”

Lãnh Băng Cơ thật lòng thốt lên một tiếng “cảm ơn”.

Điêu ma ma thu dọn bát đũa rồi lui xuống, Nhi Nhi thì như con chuột túi vây, hấp tấp tiến vào phòng, mặt mày hớn hở thuật lại trận náo nhiệt mình vừa nghe ngóng được.

Nghe thấy Lãnh Bằng Nguyệt thẹn quá thành giận, Tri Thu bị phạt, Lãnh Băng Cơ cười đến mức muốn té ngã. Kịch hay cuối cùng cũng đã mở màn rồi, chó cắn chó một miệng lông, chỉ tiếc thay mình không có ở đó xem trực tiếp. Mấy cái kiểu kể chuyện, truyền miệng nhau như thế này cổ lỗi sỉ lắm rồi.

Nhi Nhi ngỡ ngàng nhìn Lãnh Băng Cơ, nàng ta cảm thấy ý chính mà tiểu thư nhà mình nên chú ý có vẻ hơi khác với người bình thường? Chẳng nhẽ tiểu thư không nghe rõ lời nàng ta nói ư? Hôm qua Vương gia đã ngủ lại trong phòng Tri Thu đấy.

Vương gia và Vương phi còn chưa từng động phòng nữa, thế mà lại ngủ chung với một tiểu nha hoàn trước rồi. Hơn nữa còn nghe nói lúc nha đầu này đi bộ, hai chân cũng run lẩy bẩy luôn.

Thế là Vương là mạnh lắm luôn à? Nhị tiểu thư tức đến mức đầu bốc khói trắng, tiểu thư nhà mình thể mà còn bình tĩnh thờ ơ như thế.

Nếu như nàng ta biết chuyện ngày hôm qua sở dĩ Mộ Dung Phong để chỗ của Tri Thu ngủ lại là vị tiểu thư nhà mình “ép buộc”, chắc sẽ tức hộc máu luôn quả.

Vừa ăn xong bữa sáng, thì đã có người đến báo, có Thẩm Thế tử của phủ Quốc công xin gặp mặt.

Mấy ngày này cũng chưa có đến xem qua tình trạng của lão thái quân, Lãnh Băng Cơ đúng là có hơi lo lắng, bèn đi nhanh đến tiền thính. Thẩm Phong Vân đang gấp gáp bước tới bước lui, giống như con kiến bò trên chảo nóng vậy. Trông thấy nàng thì cứ như gặp được cứu tinh.

“Biểu tẩu, người tới rồi”

Thẩm Phong Vân tuy rằng chưa trải qua sa trường, nhưng dù gì cũng là người trong sĩ diện, tính tình bẩm sinh đầu có hấp tấp như Mộ Dung Phong vậy, thế mà sao hôm nay trông lại rối trí thế này?

“Sao thế này? Có chuyện gấp gì ư?” Thẩm Phong Vân không dài dòng thêm nữa, trực tiếp vào đề:

“Đúng là có việc gấp, nếu không đã không làm phiền biểu tẩu. Ta muốn hỏi rằng người đã từng thử chữa bệnh điện bao giờ chưa? Là dạng đột nhiên bị kích động, tinh thần thất thường, nói năng lung tung ấy” .

Lãnh Băng Cơ chau mày:

“Chuyện này không thể nói chính xác được, phải xem qua trước là bệnh gì đã. Nếu như đầu óc bị tắc nghẽn, như là và vào cái gì đó, thì có thể từ từ làm tan chỗ bị tắc, thuận tiện mở mang trí óc. Nếu như phát cuồng lên thì có khi là ruột gan có vấn đề, cần phải lọc ruột cho sạch sẽ, cũng cần phải dựa vào thuốc men dài kỳ để chữa trị, hơn nữa có khả năng tái phát bất kỳ lúc nào.”

“Theo ý của người, thì vẫn có hy vọng, phải chứ?”

Trên mặt Thẩm Phong Vân bỗng dưng dấy lên chút mừng rỡ, tràn đầy mỏng đợi nhìn Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Bằng Cơ không dám tùy tiện khẳng định: “Chuyện này tùy vào mỗi người, hơn nữa ta không giỏi lắm đâu.”

“Biểu tẩu có thể đi với ta một chuyển sao?” Thẩm Phong Vân trông mong nhìn nàng.

“Đi đâu cơ?”

“Tháp người điên”