Nàng thở hổn hển, chỉ vào Từ Mộc Dương, mắng: "Ngươi đáng chết, ăn trộm, ta muốn kéo ngươi đi gặp quan!"

Nói xong, tiến lên, sắp bắt được Từ Mộc Dương.

Từ Mộc Dương vội trốn sau lưng Âu Dương Sùng Hoa, thò đầu ra nói: "Không phải chỉ là một cái bánh bao a, đại thẩm đến mức như vậy sao?"

"Cái gì một cái bánh bao, ngươi đáng chết, ăn trộm, rõ ràng ăn trộm ta một lồng bánh bao."

"Cái này đủ chứ."

Trong lúc hai người tranh chấp thì Âu Dương Sùng Hoa lấy ra một thỏi bạc, đưa đến trước mặt vị phu nhân.

Phu nhân nhìn t đĩnh bạc, hừ hừ nói: "Coi như số ngươi gặp may, cũng không hỏi một chút, danh hiệu Vương Phượng tỷ của ta, lại dám ở trong tiệm của ta ăn cắp." Nói xong, nàng nhận lấy bạc của Âu Dương Sùng Hoa, dùng răng cắn cắn, hài lòng rồi, còn không quên trợn mắt trừng Từ Mộc Dương.

Lúc này dường như mới hết giận mà buông lỏng tay ra.

Vương Phượng tỷ cầm bạc, dò xét nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Tiểu cô nương, không nhìn ra, ngươi có lòng dạ tốt như vậy, lại có thể trả tiền cho tên trộm."

"Hắn là bằng hữu của ta, ta chỉ vì bằng hữu."

Âu Dương Sùng Hoa không đổi thanh sắc trả lời Vương Phượng tỷ, Vương Phượng tỷ nhìn bộ dạng kẻ làm người ta có chút chán ghét.

"Bằng hữu?" Vương Phượng tỷ ngón tay chỉ Âu Dương Sùng Hoa lại nhìn Từ Mộc Dương, cười nói: "Bằng hữu này, thật đúng là có ý tứ, được rồi, tiền của ta ngươi đã trả, quản ngươi có phải là bằng hữu hay không làm gì."

Nói xong, Vương Phượng tỷ hướng về phía Từ Mộc Dương, lại nói: "Tiểu tử, về sau phải thông minh hơn một chút, không phải là chỗ nào cũng có thể ăn trộm được."

"Bà nói nhảm nhiều như vậy làm gì, tiền không phải cho bà rồi sao, còn không mau đi."

Từ Mộc Dương vẫn không nói gì, nhưng bởi vì Vương Phượng tỷ gây sự mà biểu hiện tức giận.

Vương Phượng tỷ cong khóe môi, chẳng hề để ý nhún vai một cái đầu, "Lão nương còn không muốn quản các ngươi đấy. Đi nha."

Dứt lời , Vương Phượng tỷ xoay người đi.

Từ Mộc Dương cho đến khi Vương Phượng tỷ rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân hắn mềm nhũn, cả người cứ như vậy ngã ngồi trên mặt đất, thở mạnh .

Âu Dương Sùng Hoa nhìn xuống, nhìn Từ Mộc Dương không ngừng lau mồ hôi, trong đầu có rất nhiều chuyện muốn hỏi.

"Cô chờ tôi nghỉ một lát, tôi lại nói chuyện với cô."

Từ Mộc Dương tựa hồ xem thấu Âu Dương Sùng Hoa, cả người dứt khoát ngửa về phía sau, nằm trên bãi cỏ.

Âu Dương Sùng Hoa nghe Từ Mộc Dương nói, yên lặng ngồi xuống, ánh mắt nhìn mặt sông. . . . . .

Hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng gió, hô hấp của Từ Mộc Dương dần dần bình phục lại, hắn rốt cuộc mở miệng lần nữa, nói: "Thật không nghĩ tới, dưới tình huống này gặp gỡ được cô, tôi mới vừa rồi còn cho là mình nhìn lầm đấy."

"Từ giáo sư, làm sao anh lại ở chỗ này? Thật sự là có chuyện gì xảy ra, tại sao tôi với anh. . . . . ."

Âu Dương Sùng Hoa sắp xếp ngôn ngữ , muốn hỏi rõ ràng.

Từ Mộc Dương ngậm cây cỏ dại, nói: "Về việc này tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết khi tôi tỉnh dậy thì tất cả thay đổi, xui xẻo hơn nữa tôi lại không có đồng nào, cô không biết trong khoảng thời gian này tôi xui xẻo bao nhiêu đâu, cho nên, mới có thể làm chuyện như vậy."

"Anh cũng không biết?"

Âu Dương Sùng Hoa lặng lẽ mở mắt, còn tưởng rằng gặp gỡ Từ Mộc Dương sẽ có thu hoạch, kết quả hắn xem ra so với mình cũng không tốt được bao nhiêu.

Chỉ nhìn chuyện hắn ăn trộm vừa rồi thì biết.

"Nhưng nói đi thì nói lại, tôi không nghĩ đến, ngủ một giấc cũng có thể làm cho người ta xuyên qua."

Từ Mộc Dương đột nhiên ngồi dậy, trên mặt đầy vết bẩn, nhưng lại vô cùng hưng phấn.

"Sùng Hoa, tôi thật ra thì rất vui vẻ, tôi có thể đi tới nơi này, điều này nói rõ quan điểm của tôi là chính xác, quả thật chuyện xuyên không, mà không phải là hư cấu, cô cũng biết tôi vẫn đang làm nghiên cứu vấn đề này, không nghĩ tới, thật là không nghĩ đến a."

Từ Mộc Dương vừa nói đến nghiên cứu, thì càng hưng phấn .

Cũng không quan tâm Âu Dương Sùng Hoa có lắng nghe hay không, liền thao thao bất tuyệt nói ra một tràng.

"Nghe anh nói như vậy, chúng ta ở chỗ này, nhất định có nguyên nhân?"

Mặc dù Từ Mộc Dương nghiên cứu những vấn đề rất hoang đường và kỳ lạ, nhưng mà đối với Âu Dương Sùng Hoa đã ở vương triều Lung Nguyệt mà nói, lại có một phần tin phục.

"Đúng vậy, nếu tôi không đoán sai, tôi đi tới nơi này, nhất định là cùng cái này có quan hệ."

Từ Mộc Dương nói xong, hắn giơ tay lên, chỉ chiếc nhẫn trên tay mình.

"Anh nói là chiếc nhẫn này?"

Âu Dương Sùng Hoa nhìn xuống, nhìn ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn, nhìn qua tựa như một viên lưu ly bình thường.

"Đúng vậy a, cô ngàn vạn lần không được xem thường chiếc nhẫn này, nghe nói chủ nhân của chiếc nhẫn này, là vu thuật sư có linh lực tương đối cao, tôi còn điều tra ghi lại, chiếc nhẫn này là có một đôi ."

Từ Mộc Dương nói xong, giống như là vuốt ve bảo bối, cẩn thận từng li từng tí vuốt chiếc nhẫn.

Lại vu thuật?

Như vậy Mạc Phi Lê nói không sai ư?

Chẳng lẽ trên đời này thật tồn tại những chuyện kỳ lạ như vậy sao?

Nếu như Từ Mộc Dương là bởi vì chiếc nhẫn mà đến tới đây, như vậy nàng thì sao?

Tại sao nàng lại tới đây?

Từ Mộc Dương ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, cười nói: "Thế nào, cô không tin tôi sao?"

"Không phải là không tin, chẳng qua cảm thấy có chút khó tin, bởi vì lời nói của anh, mới vừa rồi tôi cũng đã nghe, có chút tương tự."

Theo như lời Âu Dương Sùng Hoa nói, dĩ nhiên là Mạc Phi Lê nói cho nàng biết.

"A? Cô vừa rồi nghe được cái gì rồi hả ?"

Từ Mộc Dương nhất thời tới hăng hái, thật ra thì trong khoảnh khắc thấy Âu Dương Sùng Hoa, hắn có một loại cảm giác đặc biệt.

Hơn nữa, giúp hắn tìm được Âu Dương Sùng Hoa chính là chiếc nhẫn này, là nó dẫn dắt hắn, mới có thể để cho hắn phát hiện Âu Dương Sùng Hoa.

"Chỉ là thấy một người, hắn phải là một vu thuật sư."