"Hô ——"

Từ trước truyền đến một trận chưởng phong, khiến Mạc Phi Lê lui về sau một bước, ý cười trên mặt không giảm, nhìn Âu Dương Sùng Hoa lại muốn vung tay qua, nói: "Lâu chủ, cần gì phải tức giận như vậy?"

Ánh mắt lạnh như băng xẹt qua đêm tối tĩnh lặng . . . . . .

"Nếu không bảo quản tốt hai mắt này của ngươi, lần sau sẽ không chỉ là quả đấm mà thôi."

Âu Dương Sùng Hoa lạnh nhạt nói xong, xoay người đi về phòng. . . . . .

Mạc Phi Lê ngóng nhìn Âu Dương Sùng Hoa ở phía trước, ý cười trong mắt dần dần sâu sắc, hắn lắc đầu thở dài một cái.

Cất bước, đuổi kịp Âu Dương Sùng Hoa, theo nàng đi vào trong phòng. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa sau khi vào phòng, đến sau tấm bình phong thay xuống một thân ẩm ướt.

Mạc Phi Lê ngồi ở trước bàn, trên mặt nhàn hạ, không nhìn ra mục đích hắn đến.

"Lâu chủ, ở nơi này còn thói quen đi."

Giọng nói Mạc Phi Lê khẽ nâng cao, hướng về Âu Dương Sùng Hoa ở sau tấm bình phong, hỏi.

Âu Dương Sùng Hoa đúng lúc từ sau tấm bình phong đi ra, nàng cột tóc lên, đi tới trước bàn, ngồi xuống. . . . . .

"Hẳn là không sai chứ?"

Mạc Phi Lê chờ lâu không được Âu Dương Sùng Hoa trả lời, chỉ có thể một phen tự hỏi tự đáp.

Âu Dương Sùng Hoa xách lên ấm trà, tự rót ình một chén, sau đó bưng nước trà lên, đi đến cửa phòng. . . . . .

Trăng bạc trong sáng, bóng đêm như gương, đêm nay hình như đặc biệt yên tĩnh. . . . . .

Chỉ là, trong cơ thể vẫn đang có phần rối loạn. . . . . .

Thậm chí nàng không tìm được chút nào manh mối.

"Lâu chủ, hiện tại nước trà này đối với người chỉ có hại, uống nước lọc vẫn sẽ tốt hơn”.

Mạc Phi Lê chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên người Âu Dương Sùng Hoa, hắn nói xong liền đưa chén trà trong tay cho Âu Dương Sùng Hoa, thuận thế lại lấy ra chén trà trong tay của Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Mạc Phi Lê chăm chú, hắn đột nhiên xuất hiện, còn có những hành động liên tiếp này, quả thật đã biểu hiện ột đáp án.

Hắn biết cái gì. . . . . .

"Lâu chủ, thuộc hạ đây chính là vì tốt cho người, người bây giờ thật sự không thích hợp uống trà."

Đầu chân mày Mạc Phi Lê mịt mờ ý cười, hai mắt của hắn hẹp dài lộ ra một tia quái dị khiến người sinh nghi.

Không thể nói rõ là cái cảm giác gì, chỉ là cảm thấy được Mạc Phi Lê chắc chắn biết chút ít gì đó.

Âu Dương Sùng Hoa bưng lên chén trà trong tay, khẽ nhấp một hớp, nước nóng vô vị sau khi vào bụng đúng là thần kỳ, phần rối loạn kia đã dần dần bình phục.

Vẻ kinh ngạc không chút nào che giấu xẹt qua từ đáy mắt, Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, nhìn Mạc Phi Lê, hỏi: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao nước làm cho cảm giác dễ chịu rất nhiều?"

"Thật muốn giải thích nguyên nhân, thuộc hạ thật đúng là không biết từ đâu mà có. Chỉ là thuộc hạ biết, hiện tại lâu chủ nhất định cảm thấy cả người nóng ran khó chịu, hơn nữa bụng dưới lại càng xuất hiện phần rối loạn."

Lời Mạc Phi Lê nói, hoàn toàn nói đúng biến hóa trên người của Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .

"Ngươi thật sự biết?".

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa sáng lên đột nhiên tối sầm lại, nàng hơi cảnh giác nhìn Mạc Phi Lê.

"Về việc này, thuộc hạ ngược lại có thể vì lâu chủ giải thích nghi hoặc."

Giữa trán Mạc Phi Lê dâng lên nhàn nhạt ý cười.

"Là nguyên nhân gì?"

Chân mày Âu Dương Sùng Hoa cau lại, ánh mắt từ trên người của Mạc Phi Lê vẫn không dời đi. . . . . .

Mặc dù vẻ mặt Mạc Phi Lê khiến cho nàng có phản cảm nho nhỏ, nhưng nàng thật sự tin tưởng Mạc Phi Lê biết nguyên nhân ở chỗ nào.

Mạc Phi Lê giương lên ý cười, hắn vươn tay về phía Âu Dương Sùng Hoa tìm kiếm . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa ngẩn người ra, đang muốn duỗi tay lên, trán bỗng nhiên chợt lạnh. . . . . .

"Đây là bởi vì trên trán lâu chủ có huyết ấn Anh Hoa." (vết máu hình hoa anh đào)

Đầu ngón tay Mạc Phi Lê nhẹ nhàng chạm vào đóa Anh Hoa đã nở rộ trên trán Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .

Đóa hoa kiều diễm ướt át trên da thịt trắng nõn càng thêm nổi bật, đoạt tâm hồn người. . . . . .

"Huyết ấn Anh Hoa trên trán ta?"

Âu Dương Sùng Hoa duỗi tay ra vuốt ve cái trán. . . . . .

Thật ra đã nhiều ngày nay, nàng cũng phát hiện, huyết ấn vốn là ẩn núp ở giữa phía trước có biến đổi.

Mặc dù cảm giác kỳ quái, nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ là không nghĩ tới, hiện tại Mạc Phi Lê còn nói, nàng bị như vậy, hoàn toàn là bởi vì huyết ấn Anh Hoa trên trán. . . . . .

Điều này làm cho nàng phải nên tin tưởng như thế nào?

Một ấn ký, là có thể mang cho nàng cảm giác kỳ quái như vậy?

"Đây cũng không chỉ là một loại vết máu, mà phải là vu thuật sư có nhiều linh lực cao cường hạ xuống kết ấn."

Mạc Phi Lê chậm rãi thu tay lại, lúc hắn mở lòng bàn tay ra, lại có vài miếng cánh hoa anh đào màu hồng nhạt, lẳng lặng nằm ở giữa. . . . . .

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa sâu xa trầm xuống, cánh hoa anh đào này lại có thể giống y như thật.

"Đây là cánh hoa thật."

Mạc Phi Lê nói xong, đem cánh hoa đưa đến trong tay Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn cánh hoa anh đào nằm ở trong lòng bàn tay, mất hồn thật lâu. . . . . .

"Lâu chủ, huyết ấn Anh Hoa này lại có tên là ‘ ký sinh hoa ’ lúc bắt đầu tiến vào trong cơ thể, sinh mạng của nó liền hình thành, sẽ theo cơ thể mà từ từ lớn lên."

Mạc Phi Lê chậm rãi nói ra đặc tính từ đâu có của huyết ấn Anh Hoa, còn có sẽ mang đến đủ loại phản ứng. . . . . .

Lông mày dài nhỏ của Âu Dương Sùng Hoa ở trong lời nói Mạc Phi Lê càng thêm nhíu chặt.

"Hiện giờ hoa đã trưởng thành, chính là thời điểm thụ phấn, lâu chủ có phản ứng như vậy rất bình thường."

Mạc Phi Lê nhạt nhẽo nói.

Nhưng Âu Dương Sùng Hoa nghe vào trong tai, lại giống như sấm rung động. . . . . .

"Mạc Phi Lê, làm thế nào để lấy ra huyết ấn từ trên người ta?"

Âu Dương Sùng Hoa gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, nếu Mạc Phi Lê biết được lai lịch cùng triệu chứng hoa này, như vậy nhất định cũng sẽ biết làm thế nào mới có thể lấy đi huyết ấn từ trên người của nàng!