Từ Mộc Dương từ từ mở to hai mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng nằm ở trên giường, yên lặng giống như đã mất đi sinh mạng. . . . . .

"Sùng Hoa, Âu Dương. . . . . . Âu Dương Trung tướng! !"

Từ Mộc Dương chợt nhào tới trước, đỡ đầu vai Âu Dương Sùng Hoa, chuyển biến bất ngờ xảy ra khiến cho hắn khó mà ứng phó.

Nói năng lộn xộn gọi Âu Dương Sùng Hoa, lắc lắc bờ vai của nàng.

"Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng. . . . . ."

Khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa bình tĩnh giống như là đang ngủ, một loại thản nhiên mà xinh đẹp, chỉ là máu loãng từ nơi khóe miệng không ngừng chảy ra …….

Từ Mộc Dương lay mạnh Âu Dương Sùng Hoa, hắn cho rằng là mình đang nằm mơ, nhìn Âu Dương Sùng Hoa không nhúc nhích.

Bỗng nhiên trong mắt nổi lên một bóng dáng, Từ Mộc Dương không hề nghĩ ngợi, liền cất giọng kêu: "Trần Yên —— Trần Yên ——"

"Liễu Trần Yên! !"

Từ Mộc Dương đứng lên, bước chân có chút lảo đảo chạy ra khỏi phòng. . . . . .

Liễu Trần Yên đúng lúc nghe tiếng chạy đến, nhìn vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của Từ Mộc Dương đứng trên đường, không khỏi cau mày lại, hỏi: "Từ công tử, đây là thế nào?"

"Trần Yên, không xong, Sùng Hoa nàng. . . . . . Sùng Hoa nàng đã chết!"

Từ Mộc Dương hốt hoảng nhìn Liễu Trần Yên, khó khăn nói xong.

"Lâu chủ đã chết?"

Chân mày Liễu Trần Yên càng thêm nhíu chặt, nàng đánh cho Từ Mộc Dương tránh sang một bên, vội vàng đi vào trong phòng. . . . . .

Từ Mộc Dương nào dám chờ lâu, vội vã xoay người đi theo sau lưng Liễu Trần Yên.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lạnh.

Hiện tại Âu Dương Sùng Hoa cảm thấy được duy nhất là, đại khái cơ thể giống như rơi vào trong hầm băng.

Bên tai một mảnh yên tĩnh, ánh mắt phải là mở to, nhưng lại không thấy được bất kỳ thứ gì, chỉ là một mảnh đen như mực.

Nàng bây giờ đang ở nơi nào?

Cảm giác sững sờ, khiến cho phần lạnh lẽo trên người càng tăng thêm.

Thật khó chịu, trong lúc khó chịu thân thể không khỏi từ từ co rúc lại. . . . . .

Làm như vậy mới có thể khiến cho nàng cảm giác được yên ổn một chút.

"Lâu chủ, lâu chủ."

Liễu Trần Yên đi tới trước giường, rơi vào trong mắt đầu tiên chính là vết lau đỏ thẫm lưu lại nơi khóe miệng của Âu Dương Sùng Hoa . . . . . .

"Không có tác dụng, ta đã gọi nàng rất nhiều lần, cũng không có đáp lại câu nào, hơn nữa ngươi xem cái bộ dáng này của nàng, y như là đã chết."

Từ Mộc Dương bước lên, hắn vừa thở hổn hển vừa nói.

Liễu Trần Yên bắt lấy cổ tay Âu Dương Sùng Hoa, nàng yên lặng một hồi, nói: "Lâu chủ chưa có chết, nàng vẫn còn mạch đập."

"Có thật không?"

Từ Mộc Dương trợn to mắt, vui mừng đến mức sáp lại gần.

"Ta lập tức đi gọi người đến. Ngươi bây giờ ở nơi này chăm sóc lâu chủ."

Liễu Trần Yên để cổ tay Âu Dương Sùng Hoa xuống, đắp chăn lại cho nàng, nói rồi xoay người đi ra khỏi phòng. . . . . .

Từ Mộc Dương nhìn Liễu Trần Yên, không yên lòng nói: "Vậy ngươi phải đi nhanh về nhanh, Sùng Hoa nếu có chuyện gì, ta thật sự không biết phải làm sao."

"Ta rất nhanh sẽ trở lại."

Liễu Trần Yên ngoái đầu lại, sau khi nhìn Từ Mộc Dương gật đầu một cái, không hề ở lại nữa liền bước đi. . . . . .

Từ Mộc Dương thu hồi ánh mắt , nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa lần nữa, trong đầu bất ổn. . . . . .

Dáng vẻ Âu Dương Sùng Hoa như vậy, thật hết sức dọa người, chỉ là Liễu Trần Yên nói Âu Dương Sùng Hoa còn sống, thì nhất định còn sống.

Chẳng qua, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Từ Mộc Dương nghĩ đến, lại đi trở về trước giường, hắn lấy ra khăn gấm, lau đi vết máu ở khóe miệng cho Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .

Nhưng mà, ánh mắt vẫn là dừng ở đóa Anh Hoa huyết ấn trên trán Âu Dương Sùng Hoa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Từ Mộc Dương đứng ngồi không yên quanh quẩn ở trong phòng. . . . . .

Hắn thỉnh thoảng đưa người nhìn ra bên ngoài một chút, không biết tại sao Liễu Trần Yên vẫn chưa có trở về.

Này, quả nhiên là gấp muốn chết người rồi.

Lại trở lại trước giường, nhìn xem Âu Dương Sùng Hoa, vẫn không có chút phản ứng nào. . . . . .

Cứ tiếp tục như vậy, cho dù Âu Dương Sùng Hoa có thể tỉnh lại, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị điên thôi.

Từ Mộc Dương dùng lực ôm lấy đầu.

Trong lúc hắn đang lo lắng đến chịu hết nổi, bên ngoài truyền đến hỗn độn tiếng bước chân. . . . . .

Từ Mộc Dương ngừng lại bước chân một chút, người lập tức chuyển hướng đi nhanh ra tới cửa phòng. . . . . .

Liễu Trần Yên đã trở về, khiến cho Từ Mộc Dương cảm thấy mừng rỡ như điên, nhưng người còn chưa kịp lên tiếng, đã bị một người khác cùng với Liễu Trần Yên đi vào trong phòng, đoạt trước: "Tình trạng của lâu chủ bây giờ thế nào?"

Từ Mộc Dương bị hỏi đến ngẩn ra, giương mắt, đôi mắt đối diện càng thêm khiến cho lòng hắn chấn động mạnh một cái —— màu tím?

"Tả sứ, lâu chủ ở bên trong, mời đi theo thuộc hạ."

Liễu Trần Yên liếc nhìn Từ Mộc Dương đang sững sờ nhìn về phía Mạc Phi Lê, nói:

"Đi thôi."

Mạc Phi Lê đáp lời, hắn nhẹ nhàng hướng Từ Mộc Dương gật đầu một cái, đi theo Liễu Trần Yên vào bên trong phòng.

Từ trước mũi nhẹ nhàng tỏa ra mùi thơm thanh nhã, biến mất nơi khóe mắt chính là thoáng hiện một màu trắng. . . . . .

Cho đến khi hai người bên cạnh hắn biến mất, Từ Mộc Dương mới phục hồi lại tinh thần. . . . . .

Nam tử tóc trắng mắt tím đó chính là Mạc Phi Lê?

Không nghĩ tới, người được Liễu Trần Yên mời đến lại là Mạc Phi Lê.

Từ Mộc Dương xoay người, nhìn về hướng cổng vòm nhỏ bên trong phòng. . . . . .

Mặc dù từ trong miệng Âu Dương Sùng Hoa, có nghe nói qua Mạc Phi Lê người này.

Chỉ là vẫn luôn không có duyên được gặp nhau, không nghĩ tới lần gặp mặt đầu tiên lại làm cho hắn rung động như thế. . . . . .

Hơn nữa, thoáng qua còn có cảm giác quen thuộc, phần rung động ngủ yên kia nay tự nhiên lại nảy sinh.

Hắn không phải đã ở nơi nào đó gặp qua Mạc Phi Lê?