Từ Mộc Dương đem cơn choáng xảy ra bất ngờ của Âu Dương Sùng Hoa lần này toàn bộ đều đổ lên đầu Mạc Phi Lê. . . . . .

Thật ra thì suy nghĩ một chút, điều này cũng không thể không có khả năng!

Là do Mạc Phi Lê sắp đặt làm cho Âu Dương Sùng Hoa trở thành lâu chủ, lại khiến cho Âu Dương Sùng Hoa đi gặp Cửu Vương gia.

Kể từ khi gặp Cửu vương gia, cả người Âu Dương Sùng Hoa dường như đã thay đổi, hiện tại bị hộc máu lại càng không giải thích được, nàng không chết nhưng cũng mất đi nửa cái mạng

Tất cả những chuyện này, không phải bắt đầu từ Mạc Phi Lê sao?

Ngón tay thon dài trắng noãn của Mạc Phi Lê nhẹ nhàng sờ dọc theo mép chén, dường như lời nói của Từ Mộc Dương không ảnh hưởng đến hắn chút nào.

Hắn vẫn duy trì sự thanh nhã, trên mặt cũng giữ nụ cười nhạt. . . . . .

Ngực của Từ Mộc Dương giống như có một ngọn lửa lớn, Mạc Phii Lê càng giữ vững tỉnh táo, thong dong, thì hắn càng tức giận.

Hắn không có cách nào khống chế, bước nhanh đến phía trước, giận đến mức nắm cổ áo Mạc Phi Lê, độc ác, nói: "Mạc Phi Lê! Tại sao ngươi không nói chuyện, vì sao một lời cũng không nói với ta? Có phải bị ta nói trúng hay không! ?"

Mạc Phi Lê ngẩng đầu lên, đôi mắt tím nhẹ nhàng nhìn lướt qua gương mặt nhăn nhó của Từ Mộc Dương, khoé miệng hắn giật giật, nói: "Từ công tử kích động như thế, ta càng nói nhiều, chỉ khiến cho ngươi càng tức giận, cho nên giữ vững trầm mặc, có lẽ mới là biện pháp tốt nhất."

Mắt Từ Mộc Dương mở lớn hơn, hắn nhìn chằm chằm gương mặt không chút dao động của Mạc Phi Lê, có lời muốn nói nhưng vì kinh ngạc mà nghẹn ở cổ họng, không nói được cũng không nuốt xuống được, cứ như vậy mà không cách nào phát tiết!

"Từ công tử, sao không ngồi xuống, từ từ nói, ta sẽ không đi, ít nhất trước khi Từ công tử chưa hết giận, sẽ không rời đi."

Mạc Phi Lê nhấc tay, đẩy bàn tay của Từ Mộc Dương đang nắm cổ áo. . . . . .

Sức lực nhìn như không nặng, lại làm cho thân thể Từ Mộc Dương không khỏi run rẩy, bước chân lui về phía sau mấy bước, tay cũng buông áo của Mạc Phi Lê ra..

Sức lực kỳ lạ kia, khiến sống lưng Từ Mộc Dương bỗng chốc toát ra mồ hôi lạnh.

Mình không thể so sánh với nam nhân này, bất kể là khí thế hay là sức lực.

"Nước này được lấy từ suối trên núi ở thành Bắc tên Tuyền, trà này cũng là loại Thiết Quan Âm thượng đẳng. Chẳng lẽ Từ công tử không cảm thấy mùi vị rất đặc biệt sao?"

Mạc Phi Lê từ từ thưởng thức nước trà trong chén, nét mặt kia giống như chỉ là hưởng thụ một ly trà ngon.

Mặt Từ Mộc Dương đỏ lên, lại không chịu yếu thế , nói: "Ta không hiểu trà đạo, ta uống cho dù là trà ngon , thì cũng chỉ là một chén trà."

"Uống trà không thể vội, không đơn thuần phải tỉ mỉ chọn lựa lá trà, phải lấy nước tốt nhất, hơn nữa thưởng thức trà thì lòng người phải tĩnh. Như vậy mới có thể cảm nhận mùi vị thật sự của trà. Từ công tử, bình tĩnh chớ nóng, nếu không sẽ bỏ lỡ niềm vui do trà mang lại."

Thanh âm Mạc Phi Lê nhè nhẹ, tựa như dòng suối chảy, thanh thanh nhã nhã.

Từ Mộc Dương nhìn ly trà bên cạnh, rất lâu . . . . .

"Từ công tử, trà nguội lạnh cũng mất mùi vị."

Mạc Phi Lê đưa mắt, cười nhẹ nhàng nhắc nhở Từ Mộc Dương bất động đã lâu.

Từ Mộc Dương không biết là vì n lửa giận đã giảm, hay lời nói của Mạc Phi Lê động lòng, tóm lại đã không còn gấp gáp như lúc trước.

Từ từ ngồi xuống, cũng không cầm ly trà, mà ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Phi Lê đối diện.

"Sùng Hoa lúc nào thì tỉnh lại?"

Mạc Phi Lê kéo kéo vạt áo, nói: "Rất nhanh sẽ tỉnh."

"Mạc Phi Lê ta bất kể ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nhưng hi vọng ngươi có thể tuân thủ sẽ không làm tổn thương Sùng Hoa. Nếu không, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."

Từ Mộc Dương từng chữ từng chữ nói rõ ràng.

Mạc Phi Lê khẽ mỉm cười, "Dĩ nhiên, Mạc Phi Lê chưa bao giờ muốn hại lâu chủ."

"Hừ."

Từ Mộc Dương lạnh lùng khẽ hừ, rốt cuộc bưng ly trà lên, uống một hơi cạn sạch.

Mạc Phi Lê nhìn Từ Mộc Dương sắc mặt vẫn ủ dột, không biến sắc cũng không lo lắng uống trà của mình. . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong phòng.

Khi Âu Dương Sùng Hoa tỉnh lại, đầu tiên cảm nhận được là bụng mình vô cùng đói.

Giống như là đã lâu không ăn cơm. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa vuốt bụng của mình, mắt nhìn xung quanh, có chút không rõ . . . . . .

Nàng không biết mình bị cái gì.

Dường như là một giấc mộng rất dài, nhưng trong nháy mắt, lại không nhớ nổi rốt cuộc nằm mơ thấy cái gì.

Nhưng, cảm giác đói và mệt mỏi, khiến cho nàng có cảm giác mình nhất định phải tỉnh mộng

Xốc chăn lên, Âu Dương Sùng Hoa từ từ xuống giường. . . . . .

Người còn chưa rời giường, liền bị một giọng nói cho ngăn trở.

"Đừng, ngươi vừa mới tỉnh, phải nghỉ ngơi cho thật khỏe mới được."

Trong tay Từ Mộc Dương bưng một chén cháo ngô mà tỳ nữ mới vừa đưa tới, vội vã đi về phía Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .

"Giáo sư Từ?"

Âu Dương Sùng Hoa thấy Từ Mộc Dương, vẫn có chút hồ nghi và không hiểu.

"Ngươi muốn hỏi cái gì, chờ ăn xong chén này cháo rồi hãy nói."

Từ Mộc Dương cười nhẹ nhàng, cúi đầu, nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa cũng không phản bác, bởi vì nàng quả thật đói bụng, nhưng cảm giác dường như có chuyện gì xảy ra lúc nàng ngủ.

"Mau nằm xuống, cháo còn nóng mau ăn đi."

Từ Mộc Dương đem cháo đưa đến trước mặt Âu Dương Sùng Hoa thúc giục.

Âu Dương Sùng Hoa ngẩn ngơ, nhưng vẫn ngồi trở lại trên giường, nàng nhận lấy cháo trong tay Từ Mộc Dương, mùi thơm của cháo kích thích dạ dày.

Khiến nàng không cách nào cự tuyệt, bởi vì thật sự quá đói.