“Ít nhất là ba mươi kỵ binh đã đạp vỡ cửa lớn và xông vào.

Từ bãi đất trống đến hầm ngục của trang viên, chỗ nào cũng có dấu vết của một trận chiến kịch liệt.”
Bên trong trang viên Vine, huân tước Seychelles, kỵ sĩ dưới lá cờ Hoa Diên Vĩ tam sắc cau mày, vuốt ve cánh cửa chính bằng sắt đã bị biến dạng do va chạm.
Rất nhiều kỵ sĩ xung quanh hắn tách ra, tìm kiếm manh mối khắp nơi trong cái trang viên đã chẳng còn một bóng người mà chỉ còn những xác chết nằm rải rác khắp nơi này.
Chỉ nghe thấy huân tước Seychelles với mái tóc thưa thớt ở trên đầu nói với vẻ thận trọng:
“Hai bên đã phát động một trận chiến lớn.

Ít nhất là nửa tiếng trước, đại khái thì tình hình nơi này vẫn còn rất hỗn loạn.

Hiển nhiên là đám ma cà rồng đã thua trận, đống xác chết trên mặt đất chỉ có nô lệ máu.

Mà số lượng thì lại rất phù hợp với con số mà đội tàu vận chuyển bọn họ qua biển báo lên.”
“Từ vết thương trên đống xác chết này có thể thấy đối phương đều dùng vũ khí làm từ bạc có độ tinh khiết cực cao.

Bọn họ có chuẩn bị mà đến.”
“Cũng không thấy người của nhà Corleone, nếu không phải xác của chúng bị cướp đi sau khi thua trận thì chính là bị bắt, hoặc đã chạy trốn, thậm chí có thể là cả ba.

Bất luận như nào thì chúng ta cũng sẽ không phải lo lắng về bí mật chúng đang che giấu nữa – hoặc là rơi vào tay địch, hoặc là biến mất tăm tích.”
‘Nhưng tình huống nào thì cũng rất không ổn.’ – Tâm lý Seychelles trầm xuống, bàn tay phải đeo bao tay sắt của hắn xoa xoa lên mái đầu đã không còn nhiều tóc.
Một giọng nói khác vang lên từ phía sau: “Tin tức tốt duy nhất là công tước vốn cũng không định dùng bọn chúng, cho nên chúng cũng không rõ về kế hoạch, cũng như hành động của chúng ta.”
Chỉ thấy huân tước Cassain với dung nhan chỉnh tề – một vị kỵ sĩ khác có tước vị – đứng lên từ bên cạnh xác chết của một nô lệ máu và nhìn về phía Seychelles.
“Đây là lỗi của tôi.

Lát nữa tôi sẽ đi nhận tội với ngài công tước.” Sắc mặt Cassain tối sầm, nhưng vị kỵ sĩ quý tộc này cũng không trốn tránh trách nhiệm của bản thân mà nói với một biểu cảm trịnh trọng và tâm tình nặng nề:
“Là do tôi đã xem nhẹ việc đội kỵ binh mà chúng ta đã phát hiện trên đường.

Hiện tại, xem ra bọn họ chính là người đã tập kích trang viên Vine.

Nếu như lúc đấy chúng ta đuổi theo với tốc độ cao nhất thì có lẽ đã kịp chặn đứng họ lại rồi.”
Nhưng Seychelles không nghĩ như vậy.

Linh tính mách bảo hắn rằng, đội kỵ binh tập kích trang viên Vine này hết sức kỳ quặc, kể cả bọn họ có chặn đứng được lại đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã có kết quả tốt.
Cho dù cả hắn và Cassain đều là những Kỵ Sĩ Chung Kết cấp Cực.

Nhưng trong lòng, Seychelles biết rằng giờ không phải là lúc để chỉ trích người bạn tốt của mình – anh ta đang vô cùng dằn vặt vì sự sơ ý lúc trước đã dẫn đến sai lầm tắc trách này.
“Có hai vấn đề cấp bách cần phải giải quyết.” Ánh mắt Seychelles đảo qua bức tường loang lổ của trang viên, rồi bước vào trong phòng.
“Thứ nhất, rốt cuộc thì bọn họ là ai?”
“Thứ hai, vì sao bọn họ lại đến đây?”
Cassain bước vào trong đại sảnh cùng với người bạn tốt của mình.

Mặc dù đã ngửi thấy mùi máu tươi đậm đặc trong không khí từ trước đó, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trong đại sảnh, hắn vẫn không nhịn được mà quay mặt đi.
Khác với Seychelles, người đã từng là một lính đánh thuê ngày ngày phải sống trên lưỡi đao ở đại lục phía Đông, xuất thân của Cassain tốt hơn người đồng nghiệp rất nhiều.

Năm đó, thời điểm ngài cố công tước đích thân sắc phong hắn làm kỵ sĩ, Cassain chỉ là một Kiếm Sĩ Chung Kết vừa mới tốt nghiệp loại ưu ở Ngọn Tháp Chung Kết – một thằng nhóc trẻ tuổi, ngờ nghệch nhưng có một tương lai xán lạn đang chờ ở phía trước.
Và sau khi trở thành một kỵ sĩ cấp Cực thì Cassain càng ít khi tiếp xúc với các cảnh máu me ngoại trừ trong những giải đấu.
“Nếu như bây giờ chúng ta lập tức phái người đi truy tìm bốn phía thì may ra có thể tìm được dấu vết đám kỵ binh đó để lại.” Cassain nhìn thi thể đã bị hút khô máu ở trên bàn, cau mày, tỏ vẻ chán ghét và nói:
“Giả sử bọn họ là người của gia tộc nào đó thì cách nguỵ trang tốt nhất chính là ẩn nấp vào các trang viên của những đại quý tộc trong khu Đông thành này.”
Tuy nhiên, đồng nghiệp của hắn, huân tước Seychelles thì lại lắc lắc đầu.

Hắn chợt nghĩ tới đám thỏ chạy loạn trên những thảo nguyên của đại lục phía Đông, cho dù dân du mục của bộ lạc Sele có giăng ra bao nhiêu cái bẫy tinh vi đến cỡ nào đi chăng nữa thì chúng luôn có biện pháp để sinh tồn.
Thiên địch của bọn chúng chỉ có thể là những con chim ưng bay lượn trên bầu trời cùng với cặp mắt sắc bén, bao quát tất cả của chúng.
Seychelles lần theo vết máu, đi về phía hầm ngục và mở miệng phản bác: “Chúng ta đã phô trương đủ rồi.

Phái người đi tìm từng trang viên một ở khu Đông thành này? Có lẽ lúc tìm ra manh mối về bọn họ thì cũng là mà chúng ta đắc tội với toàn bộ giai cấp thượng tầng của Star.”
“Nếu như không thể tìm ra được thân phận của bọn họ, vậy thì chỉ có thể tìm hiểu lý do mà bọn họ đến.” Cassain nhấc một chiếc đèn Bất Diệt lên, che mũi lại và thầm nguyền rủa lũ quỷ hút máu tham ăn vô độ này.

Hắn bước dần theo cầu thang đá và đi xuống hầm ngục thấm đậm mùi máu tươi.

Giọng nói mông lung vang vọng lên, quanh quẩn giữa hai vách tường tối tăm:
“Nơi này đã được cho bang Bình Máu mượn tạm thời để chiêu đãi và ẩn giấu người của nhà Corleone.

Thế nhưng bất luận là Nikolay hay Corleone thì đều không thấy một ai.”
“Chúng ta và gia tộc Cullen là những người đứng sau bang Bình Máu.

Đây là bí mật được công khai trong phạm vi nhất định.

Còn những trợ lực như nhà Corleone là do chúng ta bí mật tự mình liên lạc.


Một khi bọn họ bị phát hiện, rất có thể sẽ dẫn đến việc kế hoạch bị bại lộ.”
“Hầu hết các gia tộc tham dự vào kế hoạch “ngôi sao mới” này đều biết đến kế hoạch đấy, dù ít, dù nhiều.

Vì vậy, việc này không đáng lo.” Bước trong bầu không khí đẫm máu, thế nhưng huân tước Seychelles lại chẳng có gì khác thường.

Hắn ta bình tĩnh phân tích: “Tôi đã cử người đi báo cáo với ngài công tước.

Liên lạc của bang Bình Máu sẽ đến rất nhanh thôi.

Nhưng mà, rốt cuộc thì nhà Corleone đang che giấu bí mật gì để rồi chọc phải đám người này?”
Cassain giơ chiếc đèn Bất Diệt lên và dạo bước.

Hắn dừng lại trước một đống đổ nát trong hầm ngục tối, rồi đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ nghi hoặc.
Rõ ràng tàn tích này đã từng là một phòng giam nhưng giờ đây lại bị biến dạng hoàn toàn.
Dường như nó đã trải qua một sự tàn phá đáng sợ; song sắt, xiềng xích, tường đá đều vỡ vụ thành từng mảnh nhỏ vương vãi khắp nơi trong căn phòng chật chội.
Tựa như ai đó đã cắt nó ra thành những mảnh vụn.
“Hầm ngục, đồng thời cũng là kho máu của lũ ma cà rồng.” Seychelles lạnh lùng thốt lên: “Xem ra có người cũng không ưa thích nơi này.”
“Bất luận là quỷ hút máu hay bang Bình Máu, thậm chí là kẻ xâm nhập.

Vì sao bọn họ phải phá huỷ hầm ngục tới mức như thế này? Chỉ để trút giận thôi hay sao?” Cassain thắc mắc.
“Hầm ngục không phải do bọn họ phá huỷ.” Seychelles nhặt một khối vật liệu màu đen, nho nhỏ, làm bằng đá và được điêu khắc những hoa văn kỳ quái cùng với những ký tự thần bí lên.

Sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm trọng: “Đó là một nhà tù … E rằng có một kẻ nguy hiểm nào đó bị nhốt ở đây đã thoát được ra và phối hợp với đội kỵ binh xông tới kia để rửa sạch toà trang viên đẫm máu này.”
Nếu như Thales ở chỗ này thì nhất định sẽ vỗ tay khen hay vì những suy đoán của vị kỵ sĩ này: hắn đã rất gần với chân tướng của sự việc.
“Mức độ phá hoại này …” Cassain nhìn hầm ngục đã bị tàn phá, cau mày, cảm thán: “Chỉ có cao thủ cấp Cực mới có thể làm được.”
“Không.” Ánh mắt Seychelles trở nên vô cùng cổ quái.

Hắn nâng hòn đá màu đen đầy bí ẩn kia lên và nói:
“Dựa theo hình dạng của hòn đá này thì chỉ sợ nó là một bộ phận của chiếc gông cùm nào đó.”
“Tôi nghi ngờ rằng chính chiếc gông cùm này được dùng để khoá người bí ẩn kia lại.”
Ngay sau đó, hòn đá màu đen bị hắn ném lên giữa không trung.
Ánh mắt Seychelles trở nên nghiêm túc, thanh bội kiếm có đốc kiếm hình chữ thập được đeo ở thắt lưng bên trái của hắn nháy mắt được rút ra khỏi vỏ.

Lưỡi kiếm sắc bén chém về phía hòn đá bí ẩn kia.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả như trở nên im hơi lặng tiếng.
Một giây sau, dưới sức nén của không khí, một gợn sóng vô hình quét ngang qua hầm ngục chật hẹp.
Một vết nứt sâu, khổng lồ bỗng hằn vách tường xung quanh!
Phía sau, Cassain gật gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng, một kiếm này vô cùng hoàn mỹ, nó là sự kết hợp của sự chính xác, tốc độ và kỹ năng, cho dù là “Đoá Hoa Pháo Đài” cũng chỉ được đến thế là cùng.
Âm thanh lưỡi kiếm chạm vào hòn đá cuối cùng cũng vang lên.
*Keng*
Âm thanh giòn giã vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi.
*Ầm*
Gió mạnh do cú vung kiếm tạo ra lướt qua tai họ.
Chỉ thấy những dư chấn từ lưỡi kiếm của Seychelles đã khiến rất nhiều mảnh đất đá rơi xuống khỏi bốn vách tường.

Chỗ nào gió mạnh thổi qua, chỗ đấy bụi mù bay tứ tung.
Ngọn đèn Bất Diệt trong tay Cassain bị cơn gió dập tắt trong nháy mắt.
Cơn gió mạnh biến mất.
Sắc mặt Seychelles bất biến.

Hắn lạnh lùng tra kiếm vào vỏ.
Cassain lấy tay che miệng, mũi lại.

Mặc dù rất chán ghét đống bụi bặm này, nhưng hắn vẫn thắp sáng ngọn đèn Bất Diệt lên, cúi người xuống và tìm kiếm trong đống đất đá.
Lúc mà Cassain cầm hòn đá thần bí màu đen này lên và đặt ở trước mặt Seychelles, cả hai người cùng ngước mắt lên nhìn nhau.
Hai vị kỵ sĩ cấp Cực đều nhìn thấy được sự sợ hãi và kinh ngạc hiện lên trong mắt đối phương.
Ngay lúc này, hòn đá bị một cao thủ cấp Cực chém thẳng vào, thế mà lại nằm trong tay của Cassain với trạng thái hoàn chỉnh, không chút hư hại.
Hai người im lặng một lúc lâu, tận cho đến khi Cassain mở miệng:
“Xem ra lại là tôi sai, mức độ phá hoại này …”
Cassain, với một sắc mặt tái mét, quay đầu, nhìn phòng giam đã vỡ tan tành.

Khuôn mặt hắn tràn ngập vẻ khó tin:
“Kể cả là cao thủ cấp Cực cung không thể làm được!”
………
Mười một giờ đêm.
Trong một phòng ngủ trên tầng ba của sảnh Mindis, Thales, người vừa mới thoát khỏi nạn lớn, nhân vật chính đang được hai vị kỵ sĩ cấp Cực thảo luận tại trang viên Vine, lại một lần nữa ăn mặc chỉnh tề và xấu hổ ngồi ở trên giường.
Cậu ngơ ngẩn nhìn vị nữ quan cung đình có một nốt ruồi mỹ nhân cạnh khoé miệng đang lớn tiếng khiển trách người.

Mặc dù nàng đã gần bốn mươi nhưng nét phong tình vẫn không hề giảm.
‘Đáng tiếc,’ – Thales nghĩ thầm – ‘giá như dịu dàng hơn một chút thì tốt.’
“Đây chính là cách mà các người chăm sóc người thừa kế của vương quốc?”
“Các người có phải là lũ man rợ không?”

“Bệ hạ đã phó thác dòng máu của ngài ấy cho các người! Tương lai của Star! Chứ không phải là loài thằn lằn xám cứ vứt ở trên đảo là có thể sống sót!”
“Nhìn bộ dáng này của các người khéo còn không chăm sóc nổi thằn lằn xám ấy chứ!”
Nữ quan cung đình rống lên giận dữ đầy uy nghiêm, khí phách.

Nàng lớn tiếng răn dạy hai vị thuộc hạ được quốc vương tín nhiệm nhất – bá tước Gilbert Caso và hộ vệ Yodel Cato.

Thế mà cả hai đều cúi đầu, im lặng, ngoan ngoãn tiếp thu lời quở trách.
“Chế độ ăn hằng ngày chỉ có bánh mì và thịt bò? Các người có biết đây là độ tuổi để cơ thể phát triển hay không?”
“Đến tột cùng thì các người đã cho cậu ấy tắm rửa chưa? Đừng nói với ta rằng lau bằng nước sạch cũng gọi là tắm!”
“Chẳng lẽ các người không nhìn thấy vết thương khắp người cậu ấy cần được xử lý cẩn thận hay sao? Băng vải? Đấy là cái gì?”
“Các người còn chưa dạy cho cậu ấy cách mặc quần áo chính xác à? Đừng có lấy cái cớ là thiếu thời gian!”
“Cái loại giường gì đây nữa? Loại chăn và gối này có khác nào sát thủ của trẻ con không cơ chứ?”
“Các người lại còn không cho cậu ấy xuất hiện ngoài trời? Có biết tầm quan trọng của ánh sáng mặt trời đối với trưởng thành hay không?”
“An toàn? Đừng có kiếm cớ! Chẳng phải thời điểm cậu ấy ở trong phòng cũng bị bắt đi ngay dưới mắt của các người hay sao?”
“Chuyển căn phòng của bé gái ma cà rồng kia ra ngoài bán kính một trăm mét cho ta! Cái gì? Không có căn phòng như vậy? Vậy lập tức đào ra một cái!”
“Bắt đầu từ ngày mai, trừ việc dạy học và bảo vệ, các người cách xa cậu ấy mười mét cho ta!”
“Hai tên đàn ông vô dụng!”
Một lúc sau, khi mà Jenny đã kết thúc bài thuyết giáo đầy giận dữ của mình và đuổi “hai tên đàn ông vô dụng” ra khỏi căn phòng (“Đi chuẩn bị những thứ ở trên danh sách này cho ta, ngay lập tức!” – Jenny), nàng đột nhiên ngoảnh đầu lại.
Nó khiến Thales đang cầm chén thuỷ tinh uống nước và xem kịch vui bị doạ tới mức giật lùi về sau nửa mét.
Nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Jenny, Người Xuyên Việt chợt nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm mấy năm cấp ba của mình.
Thế nhưng Jenny chỉ nhìn Thales với vẻ ngập ngừng, do dự, phức tạp, rồi cuối cùng than khẽ một tiếng.
Nàng nở một nụ cười miễn cưỡng và cố hết sức để nói một cách dịu dàng:
“Đừng sợ, Thales.”
“Bây giờ cậu rất an toàn, và sẽ luôn luôn an toàn.”
“Trong một tháng sống ở sảnh Mindis này, tôi sẽ phụ trách hoàn toàn cuộc sống hằng ngày của cậu.”
Thales nuốt nước bọt, gật gật đầu: “Cảm ơn ngài, ừm …”
Jenny nhẹ nhàng tiếp lời:
“Tôi là Jenny Bajkovic, một nữ quan cung đình hạng nhất, người bạn, người cấp dưới trung thành nhất của cha cậu, kiêm … Ừm, nói thế nào nhỉ …” Nói tới đây, Jenny dừng lại một chút, tựa hồ như đang suy tư điều gì.
Nhưng sau cùng nàng vẫn nhướng mày, với dáng vẻ “Ta đã nghĩ kĩ xem nên dùng từ gì”, Jenny quyết đoán nói:
“Kiêm tình nhân.”
Thales không kịp hãm lại mà phun một ngụm nước thẳng xuống giường.
……….
Trên một con đường cách sảnh Mindis không xa, Yodel xuất hiện từ giữa khoảng không và quỳ một gối xuống trước một thân hình cường tráng, vạm vỡ.
“Ngài nên vào xem.” Giọng nói khàn khàn vang lên.
Nhưng thân hình cường tráng chỉ im lặng.
Rất lâu.
Cuối cùng, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua ánh đèn trên tầng ba, rồi quyết đoán xoay người, rời đi cùng một nhóm vệ binh tinh nhuệ mặc giáp bạc, che mặt.
Chỉ để lại hình bóng cô độc của người hộ vệ đeo mặt nạ lẳng lặng quỳ gối dưới ánh trăng.