Trong lòng Quide tràn đầy đau đớn và thống khổ.

Hắn chậm chạp bước tới cánh cổng của khu Nhà Bỏ Hoang trong trạng thái ngà ngà say.

Quide quyết định không quay về trụ sở chính ở phố Đen bởi vì hắn cảm thấy bất cứ người nào biết chuyện khi gặp đều nhìn chằm chằm vào nửa thân dưới của hắn.
Phía sau bức tường, tình cờ có hai tên côn đồ đi tới với một dáng vẻ vội vàng.

Âm thanh cuộc nói chuyện phiếm của họ truyền đi xa.
“Ngươi có nghe nói gì không? Có một tin đồn đang được truyền đi bởi đám ăn mày mấy hôm nay.

Bọn chúng nói lão đại Quide đã không còn là một nam nhân nữa …”
“Nói như vậy là có ý gì? Cứ như là hắn biến thành phụ nữ được ấy?”
“Đồ ngu! Ý là nói việc Quide bị thiến ấy! Nghe nói rất lâu trước đây, khi mà Quide đi đòi nợ ở một ngôi nhà bị ma ám nằm trên đường Carima.

Đó chính là ngôi nhà mà bá tước Norfolk đã để lại sau khi treo cổ tự tử cùng gia đình.

Một sự việc rùng rợn đã xảy ra.

Mọi người đều đồn rằng có một hồn ma nữ mặc áo màu đỏ đã đem phần dưới của hắn cắt phăng đi.

Sạch sẽ.”
Cứ như vậy, trong nháy mắt, Quide cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể dồn lên đỉnh đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, Quide trở nên mất khống chế và gầm rống lên.

Hắn vụt ra từ phía sau bức tường và bóp chặt cổ của một tên côn đồ.
“Ai! Là đứa nào nói như vậy! Thằng chó chết nào dám!”
“Thằng khốn nạn nào!”
“Tao sẽ giết nó!”
Tên côn đồ còn lại thì hoảng sợ, vội vàng lùi vài bước về đằng sau.
Còn Quide thì điên cuồng đè ép tên kia lên mặt đất.

Đôi bàn tay của hắn ngày càng siết chặt cho dù bàn tay phải không thể dùng nhiều lực do bị đâm thủng.
Dù gì năm đó hắn cũng là một thủ lĩnh côn đồ nổi tiếng của Hội Huynh Đệ, là một cao thủ đứng đầu trong cấp Phàm.

Cho dù nhiều năm sa đọa vào rượu chè làm thể lực hắn suy giảm, kỹ năng thì tụt hậu, nhưng miễn là không phải đối đầu với đối thủ như nữ tặc của gia tộc Charlton vừa rồi, thì hắn vẫn có thể áp chế tuyệt đối những tên côn đồ cắc ké thông thường.
“Lão đại Quide … vừa rồi chỉ là lời đồn thổi … chúng tôi đều không tin …” Quide đột ngột ngẩng đầu.

Từ xa trông hắn như một con dã thú.
Tay côn đồ vừa mới đưa ra lời giải thích giật bắn mình lùi lại một bước.

Nhưng hắn nhìn thấy bạn của mình đã tím tái mặt mày, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Rồi hắn vừa lùi lại vừa cố gắng giải thích trong sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của Quide.
“A.

Là.

Đều do lũ ăn mày đáng chết đó truyền đi lời đồn, lão đại.


Thực sự không phải do chúng ta.

Ngài … Ngài có thể đi hỏi bọn chúng.”
“Răng rắc!” Đó là âm thanh của một cái cổ bị bẻ gãy xương.
Người bị Quide tóm chặt đã tắt thở.
Mà Quide thì đứng lên một cách hết sức chậm rãi.

Trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự hung hãn như muốn ăn thịt người.

Đêm nay, dưới tác dụng chậm rãi của rượu mạnh làm cho một tia lý trí còn sót lại trong đầu hắn dần biến mất.
Tên côn đồ còn sót lại run lên bần bật.

Khi hắn thấy tình thế không ổn, liền khóc thét lên, rồi xoay người bỏ chạy nhưng bị vấp vào tảng đá mà ngã lộn nhào.

Quide muốn đuổi theo nhưng men say làm hắn lảo đảo và không thể chạy nổi.
Hắn thở hổn hển vài cái rồi nhìn xuống cái xác chết dưới chân.

Dường như chưa hả giận, hắn sút vài cái vào nó rồi mới lắc đầu bước về hướng mười mấy căn phòng ở khu Nhà Bỏ Hoang.
Thay vì tự hỏi vì sao đêm nay không có lính canh tuần tra (đây là điều hết sức quan trọng trong việc giám sát lũ trẻ ăn mày) thì trong đầu Quide bây giờ chí có một ý nghĩ duy nhất, đó là tìm được lũ người đã cười nhạo hắn.

Rồi tra tấn bọn họ đến chết, từng người, từng người một.
Cái cảm giác giết người sau từng ấy năm, nó như là một chiếc chìa khóa, mở ra bộ gông cùm xiềng xích trên người của Quide.

Nó khiến hắn như được trở về cuộc sống mưu sinh ở quá khứ kia, cuộc sống mà lưỡi đao của hắn luôn phải liếm máu.
‘Mấy đứa nhãi ranh đáng chết!’ Hắn hung hăng suy nghĩ.

‘Nếu chúng mày dám tung tin đồn, thì phải có đảm lượng để nhận hậu quả.’
Tên côn đồ chạy thoát được run lẩy bẩy bò ra khỏi cổng của khu Nhà Bỏ Hoang.

Hắn nhìn thấy Rick đứng ở cạnh gốc cây ngoài cổng.
“Ngài Rick!” tên côn đồ nhìn Rick như thể hắn đã gặp được vị cứu tinh của đời mình.

“Lão đại Quide … Lão đại Quide! Hắn phát điên rồi! Chẳng phải ngài đã nói là … là chúng tôi có thể trốn kịp hay sao? Kết quả là, chúng tôi còn chưa kịp nói xong, Quide đã …” Tên côn đồ đã sợ hãi đến mức thở không ra hơi, lời nói cũng không được liền mạch, rõ ràng.
“Pierson đã không kịp trốn thoát ư? Hắn, hắn bị Quide giết?” Rick lắp bắp như thể hắn cũng bị kinh hãi.
Sau khi nghe tên côn đồ khóc lóc kể lể xác nhận mọi việc xong, Rick lắc đầu buồn bã: “Là lỗi của ta.

Ta cứ nghĩ rằng, khi Quide nghe thấy tin tức này sẽ xấu hổ và bỏ đi.

Bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác ngoài nhốt Quide ở khu Nhà Bỏ Hoang.

Ngươi đi đóng lại cánh cổng lớn kia, sau đó chuẩn bị xe ngựa.

Rồi chúng ta sẽ xuất phát.”
“Vâng, thưa ngài Rick.

Chúng ta sẽ đi chỗ nào?” Tay côn đồ vẫn còn chưa hết sợ gật đầu lia lịa khi nghe tin sẽ được rời khỏi chỗ này.


Hắn còn chẳng thèm nghĩ đến việc những đứa trẻ ăn mày ở trong đó sẽ phải làm sao bây giờ.
“Đi trụ sở chính, tìm lão đại Morris.”
Rick nhìn tay côn đồ chạy vội vàng đến cánh cổng bằng đá, rồi duỗi tay kéo hai cánh cửa và khóa chúng lại.

Khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
‘Lần này, Quide chắc chắn sẽ đi tìm tất cả lũ trẻ ăn mày.

Trong đó khẳng định có cả đứa mà ‘hồn ma’ kia muốn.’
‘Hôm nay chính mình đã cho lùi lịch làm việc và nghỉ ngơi lên sớm hơn mọi khi, nên hiện tại còn chưa có tới nửa khuya.

Quide có hẳn thời gian một nửa đêm để chơi đùa với đám ăn mày đó.’
‘Bất kể là hắn muốn tra tấn, bạo hành hay giết chết bọn chúng thì đấy đều là vấn đề của ‘hồn ma’ – ‘sát thủ’ kia đi.

Hắn sẽ làm gì đây khi biết lũ trẻ ăn mày chuẩn bị nhận tai họa ngập đầu?’
‘Đầu tiên, chắc chắn hắn sẽ không rảnh đến mức đi tìm mình.

Tiếp theo nếu hắn thực sự đang tìm kiếm một đứa trẻ ăn mày nào đó, thì Quide sẽ bị hắn xử lý.

Như thế thì ngày mai Hội Huynh Đệ sẽ tiếp quản vụ này vào ngày mai và mình sẽ không mắc vào đống phiền toái này nữa.’
‘Còn nếu hắn ta đến để ám sát một đứa trẻ ăn xin nào đó thì chắc hẳn hắn sẽ rất vui lòng khi đứng nhìn Quide đồ sát lũ trẻ.

(Đây chính là khả năng lớn nhất có thể xảy ra, vĩnh viễn đừng bao giờ coi thường sự dơ bẩn trong các gia tộc quyền quý) Khi hắn xong việc thì nghiễm nhiên phiền toái của mình cũng được giải quyết.’
‘Nói cách khác, tất cả phiền toái, từ việc tranh chấp thừa kế trong gia tộc đến những cơn lạnh lẽo ở sau cổ, đều sẽ được giải quyết sau tối nay.’
‘Nếu không, một ngày nào đó, lúc mà ‘hồn ma’ kia không tìm được đứa trẻ mà hắn muốn, thì chắc chắn hắn sẽ tới tìm mình.’ Và Rick cũng không cho rằng lũ chó săn của mấy đại gia tộc sẽ đối xử tốt với mình.

Sau khi gặp mặt đối phương xong thì việc liệu ngày mai có thấy được ánh mặt trời không cũng là một câu hỏi lớn.
Rick cũng không phải là không nghĩ tới việc xin nghỉ ốm một tháng hoặc dứt khoát xin được điều đến địa phương khác để tránh ‘hồn ma’ kia càng xa càng tốt, tận cho tới khi nó tìm được đồ vật mà nó muốn.
‘Nhưng mà từ trước đến nay mọi việc đang hết sức bình thường mà bỗng nhiên đổ bệnh hoặc xin chuyển đi xa, thì chẳng khác nào báo cho ‘hồn ma’ kia rằng ta đã biết đến sự tồn tại của ngươi.

Rồi sau đó dùng mạng sống của mình làm tiền đánh cược cho lòng trắc ẩn của ‘hồn ma’ kia hay sao?’
‘Vì lẽ đó cần phải có một phương pháp an toàn hơn.

Cần phải có một người thay mình đi làm vật tế thần để vạch mặt sự tồn tại của ‘hồn ma’ kia.’
‘Lão đại Quide.

Việc này nhờ cả vào ngài.’ Rick suy nghĩ trong vui vẻ.
‘Phương pháp này khá tốt chỉ có điều nó vẫn còn vài sự mất mát.

Mấy đứa trẻ ăn mày kia, Thales, với cả Karak, chúng đều sẽ bị liên lụy và rất có thể sẽ mất mạng.

Nhưng mà so với tiền đồ và cái mạng nhỏ này của mình thì …’
Đúng lúc này, tên côn đồ may mắn chạy thoát kia quay trở lại với một chiếc xe ngựa.
Rick nhìn hắn rồi gật gật đầu.


Sau đó hắn nở một nụ cười khích lệ và từ từ bước tới xe ngựa.
Hắn chậm rãi rút từ trong ngực ra một cái nỏ mini có các mũi tên đã được tẩm kịch độc làm từ cỏ Nho Xanh.

Rồi hắn bắn một mũi tên đi chuẩn xác vào cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên của tên côn đồ kia.
………
Khi Rick làm ra cái quyết định mà sẽ chẳng bao giờ được người biết đến kia, hắn cũng không biết rằng nó sẽ có ảnh hưởng to lớn đến vận mệnh của vương quốc.
Bởi vì lịch nghỉ ngơi được dời đến sớm hơn, nên Thales và những người bạn ăn mày ở phòng số sáu đều ngồi quây quần bên đống lửa và kiểm kê lại thu hoạch của ngày hôm nay.
“Một cô mặc áo đen đã bố thí cho chúng ta 8 đồng.

Nghe mọi người nói đứa con trai nhỏ của cô ấy vừa mới mất cách đây không lâu vì bệnh thương hàn.

Khó trách cô ấy hào phóng như vậy.”
“Miralla với đôi tai dài đã đem toàn bộ số tiền dư ra sau khi mua đồ ăn cho chúng ta.

Ẹc.

Chỉ có 2 đồng.”
Sinti mỉm cười, rồi cậu đếm từng đồng một và đặt chúng thành một chồng trong lòng bàn tay trái.

Thales gật gật đầu.

Sau đó cậu lấy một cục đá nhọn và vẽ ra hai chữ ‘Chính’ (正) lên mặt đất.
“Người đàn ông cao gầy và đi giày cao cổ không chịu bố thí một đồng nào, nên mình và Ryan đã cho hắn một bài học.”
Kellet lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ.

Cậu nhìn những dòng chữ ghi trên đó với vẻ mặt buồn rầu: “Có điều trong ngực hắn chỉ có mỗi tấm thẻ này, nhưng mình cũng chẳng biết nó có tác dụng gì.”
“Đây là thẻ thông hành của Viện Nghiên cứu Khoa học Quốc gia, trực thuộc Thư viện Hoàng gia Ngôi sao Ngọc Bích.

Nơi đó nằm ở trong nội thành, cách chúng ta tận năm dãy quảng trường cơ.” Thales liếc qua tấm thẻ này rồi nói.

“Người đàn ông đó chắc hẳn là đến từ một viện nghiên cứu khác.

Anh ta có thể là một nhà khoa học hoặc triết học.

Nhưng với dáng vẻ nghèo túng như vậy thì khả năng lớn nhất là một nhà văn nghệ.”
“Oa! Thales! Thế mà cậu có thể đọc được những dòng chữ đó!” Coria và Ned đều nhìn Thales với vẻ mặt sùng bái.
“Làm gì có chuyện đó.” Thales nhún nhún vai khi nhìn thấy sự mong đợi từ trong ánh mắt của hai đứa trẻ.

“Từ trước đến nay làm gì có ai dạy cho chúng ta chữ cái và tính toán đâu.

Mình nhìn thấy kí hiệu ở đằng sau tấm thẻ nên mới nhận ra đấy.”
Nhưng mà, Thales nghĩ thầm trong đầu, cậu đã tự học chữ viết.

Chẳng hạn như: “Quán bar Hoàng Hôn”, “Cửa hàng thuốc Bụi Cây”, “Viện Nghiên cứu Khoa học Quốc gia”, những từ mà được in trên các biển hiệu.

Mà những ký ức đến từ kiếp trước của cậu cũng thôi thúc tấm lòng hiếu học và ngưỡng mộ đối với tri thức trong con người cậu.

Vì thế mà Thales không buông tha cho bất cứ cơ hội học tập và tích lũy tri thức nào cả.
‘Để được ngồi vào bàn một cách tự do và tiếp thu kiến thức của những người đi trước thực sự là một việc hạnh phúc.’ Thales nâng đôi tay bám đầy tro bụi của cậu lên.

Những ngón tay đã sớm trở nên chai sạn vì phải làm việc suốt ngày.

Rồi cậu xoa xoa cái bụng lúc nào cũng trong trạng thái đói của mình và thở dài.
Thales đã không còn nhớ rõ hoàn cảnh của mình trước lúc cậu trọng sinh tới.


Nói một cách chính xác, khi cậu dần trưởng thành từ một đứa trẻ, đại não của cậu mới dần phát triển.

Nhờ đó mà cậu từng bước tìm về ký ức trước đây.
Ký ức từ khoảng hai đến ba tuổi hết sức lộn xộn và thưa thớt.

Chúng giống y hệt ký ức một đứa trẻ hai tuổi bình thường khác.

Cậu chỉ nhớ đó có một mảng máu có màu hồng sền sệt.

(Cậu cũng chẳng biết vì màu của máu lại có thể miêu tả là “sền sệt”).

Một căn phòng màu đen tràn ngập tiếng trẻ con khóc và một góa phụ gầy trơ cả xương - người mà sau này cậu mới biết đến với cái tên Beth ‘Góa phụ tim đen’.

Một nữ quản lý của Hội Huynh Đệ chuyên chịu trách nhiệm nuôi dưỡng những đứa trẻ nhỏ.
Ba tuổi, cũng là số tuổi khi Thales bị đưa đến khu Nhà Bỏ Hoang này.

Cũng là lúc đó, ký ức về kiếp trước của cậu bắt đầu trở nên rõ ràng.

Phần lớn hình ảnh hiện lên trong não cậu là một chàng trai ngồi trước cái bàn chất đầy sách, ánh mắt của cậu ta thi thoảng đảo qua đảo lại giữa sách vở và máy tính.

Và đôi khi thì là hình ảnh cậu ngồi cùng mười mấy người trẻ tuổi khác nhau ở trong phòng học (thỉnh thoảng có cả một vị giáo viên trung hoặc lớn tuổi) và thảo luận một điều gì đó.”
Thế nhưng tất cả đã trở thành hư ảo.
Trong bốn năm tiếp theo, trong hoàn cảnh đầy rẫy những sự nguy hiểm, hắc ám, bắt nạt, tội ác và cái chết, Thales đã nỗ lực duy trì sự sống cho cả phòng số sáu.
So với kiếp trước khi còn là một nghiên cứu sinh với bộ não phát triển hơn nhiều lần cơ thể, cuộc sống ăn mày trong bốn năm đã dạy Thales rất nhiều kĩ năng mới.

Như cách diễn một vở kịch để thu được sự đồng tình, hay ăn trộm nhanh đến mức ‘thần không biết, quỷ không hay’, bí mật nghe trộm mà không ai hay biết và thông qua sự hợp tác để vu oan giá họa cho đối thủ cạnh tranh.
Cùng lúc đó, Thales cũng làm ra rất nhiều sự chuẩn bị vượt quá khả năng của một kẻ ăn mày.

Cậu tạo mối quan hệ với nhiều người ở những tầng lớp xã hội khác nhau.

(Trong khu Hạ thành thì “bất đồng giai cấp” chỉ có nghĩa là “bất đồng giai cấp giữa những người hạ lưu” chứ không phải là giữa giai cấp hạ lưu và thượng lưu).

Cậu còn bí mật tìm hiểu về Hội Huynh Đệ và sắp đặt một số địa điểm bí mật để cất giấu một ít đồ vật tích cóp được.

(Về việc này thì Quide không nhầm tý nào)
Không sai, Thales sẽ không ngoan ngoãn tiếp thu vận mệnh mà thế giới này đã giao cho mình.

Cậu sẽ không trở thành một kẻ ăn mày ‘an phận thủ thường’, cũng sẽ không trở thành một tên côn đồ hay một kẻ trộm của Hội Huynh Đệ.

Cậu càng không có hứng thú tham gia vào các cuộc đấu đá giữa các bang phái xã hội đen ở thành Vĩnh Tinh.
Cậu muốn chạy trốn khỏi nó, rồi tìm kiếm cuộc sống của chính bản thân mình.

Cậu muốn trở thành một người tự do.
Ít nhất là tự do hơn so với cuộc sống bây giờ của cậu.
‘Mình chỉ cần thực hiện từng bước, từng bước một theo kế hoạch đã định ra.’ Thales nhìn đăm chiêu vào một góc của căn phòng, nơi đó có một viên đá không dễ nhìn thấy.

‘Chỉ cần như vậy là mình có thể …’
“Không! Kara!”
Vào lúc này, bỗng nhiên có một tiếng hét mang theo sự sợ hãi và hoảng loạn vang lên từ căn phòng số mười bảy.
Không lâu sau đó, Thales chuẩn bị học được một bài học quan trọng nhất mà thế giới này dạy cho cậu kể từ khi trọng sinh.

Đó chính là: “Những việc ngoài ý muốn, sẽ luôn đến theo một cách bất ngờ.”