Trở lại phủ Tứ thái tử, Mộ Dung Phong nhìn thấy một cảnh ngoài ý muốn, Tư Mã Nhuệ đang ngồi trước bàn chờ nàng về ăn cơm. “Tư Mã Nhuệ, ngài thật sự muốn qua đêm trong phủ sao? Ta còn nghĩ ngài sẽ đi Túy Hương Lâu hay đến nơi nào khác chứ?”

Tư Mã Nhuệ cười khổ, “Mộ Dung Phong, trong mắt nàng ta thật sự tệ vậy sao? Chẳng phải ta đã phái Vương Bảo đến phủ Đại thái tử mời nàng về, tại sao nàng còn không tin là hôm nay ta muốn ở lại phủ?”

Mộ Dung Phong cười nhẹ, không nói gì.

“Kỳ thật nghe nàng nhắc đến Túy Hương Lâu làm ta nhớ đến một chuyện. Không chỉ có ta, mà Nguyệt Kiều cũng luôn nhớ đến lần trước, nàng ta vẫn luôn nhắc không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nàng.” Tư Mã Nhuệ cười hì hì nói.

Mộ Dung không nói gì, nụ cười vẫn ở trên môi, chậm rãi ăn cơm.

Một đêm mưa thu không ngừng.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Đức Tử đến phủ Tứ thái tử, thỉnh Tứ thái phi đến Tường Phúc Cung dùng tảo thiện (E: ta dùng “tảo thiện” vì cảm giác phù hợp với ngữ cảnh hơn là “ăn sáng”:”>). Mộ Dung Phong được mời, tự nhiên Tư Mã Nhuệ cũng sẽ đi theo.

Thái hậu thấy Tư Mã Nhuệ đến Tường Phúc Cung cùng Mộ Dung Phong, tâm tình trở nên rất tốt. Tuy Yên Ngọc đã bẩm lại hai ngày nay Tứ thái tử đều ngủ lại phủ, tuy Tứ thái tử và Tứ thái tử phi không ở chung phòng, nhưng nhìn thấy cả hai hòa thuận ở cùng nhau, Thái hậu đã cảm thấy thập phần cao hứng.

“Phong Nhi đến đây, nhanh ngồi xuống đi. Hôm nay ta đặc biệt bảo ngự trù làm món cháo mới, hương vị không tệ, Phong Nhi mau đến nếm thử.” Thái hậu trìu mến nhìn Mộ Dung Phong, cô nương này quả thật càng nhìn càng làm cho nàng thấy thích.

Hôm nay Mộ Dung Phong mặc bộ y phục màu xanh nhạt, ngọc trâm cài nhẹ trên tóc, phần tóc còn lại để xõa trên vai. Mỗi cử động của nàng khiến y phục làm bằng loại tơ lụa thượng đẳng khẽ động, giống như nụ hoa mai vừa hé nở, không xa hoa mà điềm tĩnh. Tư Mã Nhuệ hôm nay cũng mặc y phục thoạt nhìn mộc mạc, nhưng có thấy được sự phong lưu phóng khoáng ẩn chứa, khiến người khác nhìn mà động tâm. Nhìn thế nào cả hai cũng đều giống một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, trong lòng Thái hậu thấy thật vừa lòng, tươi cười đón tôn tử, “Nhuệ Nhi, Phong Nhi đi đâu con theo đó, tổ mẫu có muốn giấu Phong Nhi cũng sợ là không được, vậy con còn lo lắng gì nữa?”

Tư Mã Nhuệ sắc mặt không đổi, tâm cũng không lay động, đưa ra khuôn mặt tươi cười nói, “Đúng vậy, con thật sự sợ tổ mẫu sẽ đem Phong nha đầu này giấu đi. Mới sáng sớm đã phái Tiểu Đức Tử đến thỉnh phi tử của con đến Tường Phúc Cung, hại con dù lười cũng không dám ngủ tiếp, phải chạy theo đến đây. Đến đây rồi tổ mẫu chỉ nhớ có Phong nha đầu thôi, quên luôn tôn nhi cũng đang đói bụng này.”

Thái hậu cười sảng khoái, đang chuẩn bị mở lời thì nghe Tiểu Đức Tử hô Hoàng thượng đến.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Hoàng thượng đưa mắt nhìn Mộ Dung Phong cùng Tư Mã Nhuệ, nhìn thấy cả hai ở Tường Phúc Cung quả thật là điều ngoài ý muốn của y. Y biết Thái hậu là người thích sự thanh tĩnh, trong lòng không hiểu tại sao mới sáng sớm hai người này lại ở đây. Nếu chỉ có Mộ Dung Phong thì y hiểu vì Hoàng hậu đã từng nói qua là Thái hậu rất thích Tứ thái phi Mộ Dung Phong, thường cho gọi nàng đến Tường Phúc Cung trò chuyện, chơi đùa, nhưng lại có thêm Tư Mã Nhuệ thì đúng là kỳ quái. Dù là cùng sống trong hoàng cung, nhưng y khó khăn lắm mới có cơ hội nhìn thấy đứa con này.

“Miễn lễ. Đã dùng qua tảo thiện chưa?” Nhìn thấy con mình, trong lòng Thái hậu cũng cảm thấy vui mừng, bình thường đứa con này luôn bận rộn việc triều chính, mẫu tử khó có thời gian gặp nhau, nhưng hôm nay vừa bãi triều liền đến đây, khó khăn lắm mới thấy được y hiếu thảo như vậy. “Hôm nay việc triều chính không bận rộn sao?”

“Hoàng nhi đến là có việc mong được mẫu hậu ân chuẩn.” Hoàng thượng bình tĩnh, ra vẻ thản nhiên nói.

Nhưng Mộ Dung Phong nghe được thanh âm của y không hề bình tĩnh, bàn tay nắm chặt chứng tỏ trong lòng y đang bất an, có lẽ là chuyện khó bàn nên y mới cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

Khi vừa bước vào cửa, nhìn thấy Mộ Dung Phong, trong lòng Hoàng thượng đã thầm nghĩ không biết nàng sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện này. Nhưng thấy thần thái đạm bạc, bình tĩnh, tựa như trong lòng đã biết hết mọi chuyện càng khiến y cảm thấy bất an hơn.

Kỳ thật chuyện đêm qua cũng là ngoài ý muốn. Hôm qua sau khi không kiềm chế được y đã đi đến Noãn Ngọc Các, trong lòng chỉ nghĩ là nhìn qua một cái rồi đi, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Mộ Dung Tuyết rơi lệ, y thật sự đau lòng, chỉ định tiến lên khuyên nhủ một hai câu, nhưng ai ngờ được Mộ Dung Tuyết khóc thật sự lợi hại, khóc một hồi dẫn đến kết cục hiện giờ, mà ngay cả chính bản thân cũng không biết mọi chuyện phát sinh thế nào. (E: ăn xong định chối á?!) Y chỉ biết khi tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, chưa biết tính thế nào, nhưng dù sao thì y cũng thật tình muốn nạp Mộ Dung Tuyết làm phi.

“Chuyện gì mà khiến cho hoàng nhi khẩn trương như vậy?” Thái hậu ôn hòa hỏi.

Hoàng thượng ngồi ở một bên, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng, “Hoàng nhi muốn mẫu hậu ân chuẩn cho hoàng nhi nạp Mộ Dung Tuyết làm phi.”

Thái hậu kinh ngạc nhìn con, ở bên cạnh Mộ Dung Phong cùng Tư Mã Nhuệ cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Mộ Dung Phong trong lòng nhịn không được, cười lên một tiếng, thầm nghĩ, “Chẳng lẽ đêm qua Hoàng thượng ngủ lại Noãn Ngọc Các? Nếu không tại sao lại nóng vội như vậy?”

Đúng lúc này lại nghe giọng Tiểu Đức Tử bên ngoài tuyên có Lưu phi cầu kiến.

Thái hậu ổn định lại tinh thần, lên tiếng nói, “Cho truyền.”

Mộ Dung Phong nhìn ra, thấy một thiếu phụ hồng y thướt tha bước vào, thân thể mượt mà đầy đặn, vừa có nét thành thục, quyến rũ, nhưng vẫn giữ được vài phần thẹn thùng. Thiếu phụ này chính là Lưu phi, sủng phi của Hoàng thượng, và cũng chính là mẫu thân của Nhị thái tử Tư Mã Cường.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến mẫu hậu.” Giọng nói của Lưu phi mềm mỏng, làm say lòng người. Tiếng chưa nghe đã thấy nụ cười, ánh mắt hơi nhướng lên, để lộ ra vài phần phon tình vạn chủng. (E: nguyên văn trong bản cv là “Lưu phi tham kiến Hoàng thượng, mẫu hậu cát tường”, nhưng mấy ngày nay coi phim cung đình cổ trang, ta thấy các phi tần thường xưng là “thần thiếp”, còn chữ “cát tường” hình như là chủ yếu dùng trong thời Thanh, nên suy nghĩ một hồi E quyết định chỉnh lại chứ không để giống trong bản cv ^^)

Mộ Dung Phong trong lòng thầm than, “Mộ Dung Tuyết ơi Mộ Dung Tuyết, ngươi đúng là tự tìm ình không ít kình địch a.”

Ngoài Hoàng hậu đoan trang ổn trọng, còn có Ngô phi thanh lịch trầm tĩnh, rồi Lưu phi quyến rũ phong lưu, không cần đến những cung tần mỹ nữ khác, chỉ cần ba người này thôi cũng khiến Mộ Dung Tuyết ứng phó muốn chết rồi. Bây giờ Mộ Dung Tuyết còn trẻ, Hoàng thượng thích nàng vì sự mới mẻ nhất thời, nhưng thời gian trôi đi, chỉ sợ Mộ Dung Tuyết không thể giữ được Hoàng thượng. Tư Mã Nhuệ tuy không phải là người tốt (E: ách, Nhuệ ca không phải là người tốt a >O<), nhưng những gì y nói cũng có lý, ngoài dung nhan khuynh thành, Mộ Dung Tuyết không có gì khiến người ta có thể quyến luyến dài lâu.

Thái hậu nhìn Lưu phi, lên tiếng hỏi, “Có chuyện gì? Cường Nhi đâu?”

“Thần thiếp hôm nay đến cầu mẫu hậu hỗ trợ chuyện có liên quan đến Cường Nhi.” Lưu phi cười nói, “Thần thiếp cầu mẫu hậu toại nguyện một chuyện. Mẫu hậu cũng biết là xưa nay Cường Nhi trấn thủ biên quan, bên người chỉ có Hồng Ngọc hầu hạ. Tuy cả hai tình cảm nồng hậu, nhưng mấy năm nay Hồng Ngọc vẫn không vì Cường Nhi khai chi tán diệp, đây là điều tiếc nuối nhất. Lần này trở về, khi nói chuyện với thần thiếp, Cường Nhi có đề cập đến Tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết của Mộ Dung vương phủ, thiên hạ đồn rằng nàng không những nhân phẩm xuất chúng mà còn tài mạo song toàn, Cường Nhi mong có thể lấy nàng làm phi, cùng Cường Nhi đi ra biên quan. Thần thiếp nghĩ Cường Nhi vất vả trấn thủ biên quan, chưa bao giờ yêu cầu gì, yêu cầu lần này người làm mẫu thân như thần thiếp nên hết sức vì Cường Nhi an bài. Nghĩ tới nghĩ lui thần thiếp cảm thấy thỉnh mẫu hậu toại nguyện vẫn là tốt nhất. Cường Nhi thật sự là đứa nhỏ tốt, Mộ Dung Tuyết cũng là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, cả hai rất xứng với nhau.”

Thái hậu trong lòng không được thoải mái, trừng mắt nhìn Hoàng thượng, lại nghĩ đến Mộ Dung Tuyết cũng từng làm cho Tư Mã Nhuệ thần hồn điên đảo, liền quay đầu liếc Tư Mã Nhuệ một cái.

“Đừng, tổ mẫu, chuyện của Mộ Dung Tuyết, Nhuệ Nhi vô can.” Tư Mã Nhuệ lập tức xua tay, cười nói. “Hiện tại có Mộ Dung Phong, tôn nhi đã thấy đủ rồi. Lần hỗn thủy này không liên quan đến tôn nhi.”

Thái hậu cười khổ, Mộ Dung Phong có thể làm cho Tư Mã Nhuệ một lòng buông tay với Mộ Dung Tuyết, nhưng đáng tiếc khắp thiên hạ chỉ có một Mộ Dung Phong. Bây giờ lại có đến hai người vì Mộ Dung Tuyết mà đến cầu nàng ân chuẩn, một người là con, một người là cháu, đúng là ông trời khéo đùa.

“Hoàng nhi, ý của con thế nào?” Thái hậu không trả lời, ngược lại quay sang hỏi Hoàng thượng.

Hoàng thượng nhíu mày, “Thần nhi đã đem công chúa mà Ô Mông quốc dâng lên ban thưởng cho Cường Nhi. Mộ Dung Tuyết vốn là ái nữ của tể tướng, làm sao có thể chịu được cảnh mưa gió nơi biên quan.”