Mặc Dạ và mễ bà Tần muốn vào trong lòng đất Hồi Long để tìm Dung Thiên, e rằng chẳng dễ dàng gì.

Thế nên hai người đều đang chờ một cơ hội, chờ Long Duy chủ động mở lối đi giam giữ Dung Thiên , thả Dung Thiện ra, sau đó nhân cơ hội để mễ bà Tần đi ra ngoài.

Thế nên mễ bà Tần mới không hề để ý gì chuyện cỗ Thăng Long quan mà bà ta chôn cất sẽ bị tìm ra.

Từ lâu đã xác định là bà ấy sẽ dẫn cỗ Thăng Long quan đó ra để tôi xem.

Những chuyện này, kể từ khi Long Duy tỉnh lại...!
Không! Có lẽ từ lâu rồi, Mặc Dạ và mễ bà Tần đã vạch kế rồi.

Tôi cố gắng hít thở, nhìn Mặc Dạ: “Lúc nào thì bắt đầu?"
Mễ bà Tần khẽ khàng ho khan, chầm chậm đi vào trong khối nham thạch đó, cả người dường như trốn trong bóng tối.


"Khi ta làm kim đá, tẩy tuỷ cường gân cho em" Hai cánh tay của Mặc Dạ nhẹ nhàng mở ra, dường như bộ đồ đen đó xuất hiện bên cạnh hắn.

Hắn cầm áo quần, từ từ mặc vào, đuôi rắn bên dưới nhẹ nhàng vòng lại, hóa thành đôi chân dài, nhìn tôi nói: “Nếu âm hồn của Long Duy thật sự ở trong cơ thể em thì khi tẩy tuỷ cường gân, cơ thể em sẽ không chịu nổi cơn đau, lại có thần hồn của ta dẫn dắt, thần hồn của cô ta chắc chắn sẽ tỉnh lại.

Dù không tính thì ít nhất em cũng sẽ nhớ đến một vài chuyện có liên quan đến Long Duy."
"Nhưng mấy chuyện này đều không hề xảy ra, thế nên ta chắc chắn, có lẽ trong người em không hề có âm hồn của Long Duy.

Em.." Mặc Dạ nhìn tôi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng móc thắt lưng: “Từ trước đến giờ vẫn chỉ là em"
Tôi nghe mà không biết trong lòng có cảm giác gì, nếu là cảm thấy bị lừa dối, nhưng nhìn cả người toàn lỗ thủng bị mạch máu đâm thủng thì lại cảm thấy không hận hắn nổi.

ít nhất là đối với chuyện của tôi, hắn đúng là đã hết lòng hết dạ, dùng cả chân tình.

Hơn nữa vết thương trên người hắn là thật, hắn và mễ bà Tần trấn áp Dung Thiên cũng là thật.


Hắn cũng lừa tôi thật, từ bắt đầu đã lừa tôi rồi, đến khi trải qua những chuyện này, hắn vẫn cứ lừa tôi.

Nhưng mà...!
Tôi nặng nề nhìn Mặc Dạ, trong lòng đột nhiên không biết có cảm giác gì.

Hắn không sao cả, có đề phòng Long Duy và những chuyện cô ta làm, đáng ra tôi nên vui.

Hắn vẫn cứ giấu tôi, lừa tôi, chung quy trong lòng tôi vẫn thấy khó chịu.

Nhìn Mặc Dạ chậm rãi cột vạt áo, khả năng là vì gần đây tiêu hao nhiều tinh khí quá nên dường như cơ thể hắn gầy gò không ít, thắt vạt áo rồi mà hình như hơi rộng.

Tôi xoay tay, cởi dây buộc tóc màu đen trên đầu ra, cầm dây buộc tóc đen đi tới.

Chầm chậm kéo ra, hai tay ôm eo Mặc Dạ, lấy dây buộc từ từ buộc chặt giúp hắn.

Hình như dung nham trong lòng đất vẫn đang xì xào chuyển động, hai tay tôi toàn là mồ hôi, nhưng cơ thể Mặc Dạ cứ như huyền bằng vạn năm, lạnh lẽo.

Hắn cúi đầu nhìn tôi, cằm hếch lên, hai tay đặt sát trước ngực như đứa bé ngoan ngoãn vậy, cứ như sợ rằng động đậy một cái là tôi không buộc cho hắn nữa ấy.