Tôi không biết lần trước Mặc Dạ đã hại chết “Long Duy” như thế nào, nhưng người đối diện thay đổi thái độ ngay lập tức, có thể thấy sự tồn tại của Mặc Dạ đem lại đả kích rất lớn cho hắn.

Nếu không, hắn cũng sẽ không cố ý biến thành Mặc Dạ.

Nhưng “Long Duy” kia cũng giỏi thật, Mặc Dạ, Liễu Đông Phương, lại thêm vị trước mặt, giống như bật hack vậy.

Vào lúc tôi muốn hỏi quan tài rắn ngoài hiến tế tôi, còn có cách nào không để hắn ra ngoài tác oai tác quái nữa không.

Đột nhiên cảm nhận một cảm giác đau đớn truyền đến, đau đến mức khóe mắt tôi giật giật.

“Mặc Dạ” tiến đến trước mặt tôi, cười khẽ: “Người cho rằng lấy huyết xà xương quai xanh ra rồi thì người có thể chạy thoát à?"
Tôi chớp mắt, sau đó cảm giác đau đớn lại truyền đến.
“Ngươi và Mặc Dạ thành hôn mấy ngày rồi?” Quan tài rắn tiến đến trước mặt ta, cười khẽ nói: “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Mặc Dạ cũng là một con rắn, người mang thai con của hắn thì sẽ như thế nào?”
Nhưng Mặc Dạ cũng đâu có thân rắn, sao có thể khiến ta mang thai được?
Ta thấy hai con rắn trong trong mắt của quan tài rắn chậm rãi ngẩng lên, sau đó dừng lại ngay giữa đồng tử, như đang thủ thể chờ đợi vậy.

Quan tài rắn sờ vào bụng dưới của tôi, nhấn mạnh mấy cái, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi đã tin tưởng Mặc Dạ, vậy cứ để người đau thêm lần nữa đi.

Long Duy, người vẫn sẽ thuộc về ta thôi.

Giống như lúc trước ta thuộc về người vậy.”
Bàn tay hắn trơn trượt mà lạnh lẽo, dán sát vào bụng dưới của ta, dường như có thể cảm nhận được nơi đó có cái gì.

Rõ ràng người ở trước mặt, nhưng đầu lại đến gần bên tai tôi bằng một tư thế kỳ lạ, cười nói: “Ngươi nói xong phải để lại gì, mới có thể cho Mặc Dạ biết người gặp ta rồi đây? Ngươi chưa từng nghĩ đến việc vì sao mấy người Mặc Dạ vẫn luôn không dám nhắc đến quan tài rắn với ngươi à?”
Quan tài rắn nói xong, ngón tay chậm rãi lướt qua cổ tay tôi.

Hai vòng tay hình rắn hai màu đen trắng lại xuất hiện trên cổ tay đang ôm lấy ngực của tôi.


Quan tài rắn cười ha hả: “Không đen thì trắng, nhân thần bất dung
Đầu ngón tay hắn động vào hai vòng tay kia, híp mắt lại: “E rằng Mặc Dạ cũng đã quên cái gì là quan tài rắn, vì sao hắn tên Mặc Dạ rồi.

Chỉ nhớ Long Duy bảo hẳn làm một con rắn thể nào, mà lại quên bản thân là con rắn gì?
Theo ngón tay hắn chạm vào, hai con rắn dường như sống dậy, chậm rãi xoắn lại cùng nhau.

Lúc tôi cho rằng hai con rắn sắp quấn thành bánh quai chéo, quan tài rắn đột nhiên cút đầu, cắn một cái lên xương quai xanh của tôi.

Cảm giác đau đớn thấu tìm truyền đến, tôi giật mình một cái, lập tức tỉnh lại.

Vừa mở mắt đã thấy Vu Thi Mạn đầu đầy mồ hôi cúi đầu nhìn tôi.

Hình như chúng tôi đang ở trong một chiếc xe, điều hòa mở rất lớn, nhưng vẫn thấy hơi nóng.

Cả người tôi vẫn cực kỳ đau đớn, quần áo đã được thay.

Tôi tỉnh táo lại, vội vàng nâng tay lên.

Chỉ thấy hai cái vòng tay đã trở thành một cái vòng trắng đen to cỡ ngón cái, có điều đầu rắn đỏ rực như máu đang cắn lấy đuôi rắn, trông như đầu rắn cắn đứt đuôi rắn, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ đầu rắn vậy.

Vu Thi Mạn nhìn thấy vòng tay trên cổ tay tôi, ánh mắt nặng nề, muốn duỗi tay sờ thử, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm vào.

Móng tay óng ánh đã xanh tím lại, khiến cô ta đau đến mức ánh mắt sáng lấp lánh trở nên lạnh lẽo, đành phải nhanh chóng rụt về.

Lúc này tôi phát hiện tài xế là một người không quen biết, trên người mình vẫn còn đau, nhưng vết thương trên xương quai xanh và trên cằm dường như đều ổn rồi.

Tôi ngẩng đầu, khó hiểu nhìn vtn: “Đây là đâu?” Vu Thi Mạn nhìn xương quai xanh của tôi với ánh mắt nặng nề, chỉ nói với tài xế: “Đưa chúng tôi về” Nói xong, cô ta ôm lấy bình rượu rắn bên cạnh lên uống hai ngụm, trong đôi mắt cũng đầy sự khó hiểu.


Tôi nhìn vòng tay trắng đen đan xen trên cổ tay, duỗi tay muốn chạm vào, nhưng lại không dám.

Dù là đen như mực hay lấp lánh trong suốt cũng đều rất đẹp, nhưng bây giờ đan chéo vào nhau lại kỳ lạ một cách khó hiểu.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ lại là lối rời thị trấn, xem ra Vu Thi Mạn thật sự làm giống như Mặc Dạ nói, đưa tôi ra khỏi thị trấn lúc tôi đang hôn mê.

Nhưng không biết vì sao lại muốn đi về.

Tài xế đưa chúng tôi đến nhà mễ bà Tần, mễ bà Tần đang ngồi trên băng ghế gọt trúc, thấy chúng tôi về thì nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề, nhưng đã đoán trước rồi.

Vu Thi Mạn ôm bình rượu rắn, hơi chán chường ngồi dưới mái hiên, đảo mắt nhìn tôi: “Vừa ra khỏi thị trấn, cô sẽ chết!”
“Chúng tôi lên kế hoạch đưa cô đi, nhưng vừa rời khỏi hòn đá ranh giới của thị trấn, cô lập tức tắt thở, còn có dấu hiệu hồn rời khỏi xác nữa” Vu Thi Mạn uống nhiều đến mức hai má đỏ ửng.

Cô ta dựa đầu vào tượng: “Đổi sang mấy nơi cũng giống như thế, chỉ cần đi vào, ấn nhân trung, ngắt lỗ tai là có thể thở lại” Tôi nghĩ đến cảm giác đau đớn trong mơ, xem ra là Vu Thi Mạn thấy tôi tắt thở, cho nên đánh thức tôi.

Ngón tay nhẹ nhàng sờ vào vòng tay rắn trên cổ tay, tôi biết mình muốn trốn ra ngoài thật sự chỉ có thể phá hủy quan tài rắn thôi.



Nhưng lúc nhìn thấy vòng tay rắn trên cổ tay tôi, mễ bà Tần đang cầm dao đang gọt gậy trúc đột nhiên cắt lên gan bàn tay trái của mình.

Dòng máu đỏ tươi chảy ra, bà ấy lại như chẳng hề đau đớn, chỉ nhìn vòng tay trên cổ tay tôi bằng ánh mắt nặng nề: “Sao lại trở thành thế này? Trước khi không phải chỉ có một vòng ngọc hắc xà thôi à, sao lại thành cái này rồi?”
Tôi quơ quơ vòng tay, nhìn mễ bà Tần: “Tôi nằm mơ thấy quan tài rắn.

Dao trong tay mễ bà Tần rơi “cạch” xuống đất, nhìn tôi bằng ánh mắt đục ngầu, liên tục thở mạnh.


Sau đó bà ấy quay đầu, liên tục ho khan.

Bà ấy họ đến mức cả người như đều run rẩy, cổ họng muốn vỡ ra, tiếng khụ mang theo tiếng khò khè.

Tôi nhìn gan bàn tay bà ấy đang chảy máu không ngừng, muốn đứng dậy rót cho bà ấy cốc nước, tiện thể tìm thứ gì đó bằng bó vết thương cho bà ấy.

Mễ bà Tần đột nhiên nghiêng người về phía trước, sau đó cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.

Tôi sợ đến mức vội đỡ lấy bà ấy, bên trên đống trúc mới bổ ra kia có một cục máu.

Máu kia có màu đỏ sậm...!
D
Tôi đi vào nhà tìm thuốc, còn rót một cốc nước ấm.

Lúc đút thuốc, mễ bà Tần vẫn nhìn chằm chằm vào vòng tay rắn kia, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Trong nhà cũng không có bằng gạc, tôi đành phải tìm khăn rửa mặt bằng bó gan bàn tay của bà ấy lại.

Mễ bà Tần uống thuốc xong thì không họ như thế nữa, đảo mắt nhìn tôi nói: “Cháu gặp hắn à? Trông hắn ra sao? Là một con rắn hay một cái quan tài...”
Đến tận lúc này bà ấy vẫn không ngờ quan tài rắn sẽ biến thành Mặc Dạ.

Tôi nhìn bà ấy bằng ánh mắt nặng nề, trong mắt bà ấy lộ vẻ chờ mong, lại như che giấu điều gì.

Ngọc bội Hắc Xà mà Mặc Dạ ẩn thân vẫn luôn do nhà họ Tần cất giữ.

Rõ ràng Mặc Dạ có ơn với nhà họ Tần, mễ bà Tần biết được chút chuyện của quan tài rắn, nếu không những thứ bà ấy cho tôi không thể khống chế Long Thiền như thế được.

Nhưng đến bây giờ bà ấy vẫn không nói tới chuyện quan tài rắn với tôi, đối với thôn Hồi Long, thậm chí là với Mặc Dạ, bà ấy cũng không nhắc tới một lời.

“Long Duy, hắn gặp cháu với dáng vẻ gì?” Bàn tay đang quấn khăn của mễ bà Tần giữ chặt lấy tôi, trầm giọng nói: “Vì sao quan tài rắn lại gặp cháu?”
Giọng nói của mễ bà Tần mang theo sự nôn nóng, cũng mang theo vẻ hờ hững với số mệnh: “Cuối cùng thì hắn vẫn ra ngoài
rồi.”
Dù tôi không biết vì sao mễ bà Tần lại căng thẳng đến thế, nhưng có thể chắc chắn quan hệ giữa quan tài rắn và Mặc Dạ rất sâu xa.


Tôi nhìn chiếc vòng rắn trắng đen đan xen trên cổ tay, tôi băng bó vết thương giúp mễ bà Tần xong: “Lát nữa tôi đến trạm xá trong thôn lấy chút thuốc tiêu vêm, mùa hè rất dễ có mủ”
Mễ bà Tần kéo tôi lại, nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề: “Đừng để Xà Quân biết.”
Tôi hơi sửng sốt, mễ bà Tần lại nhìn vòng tay rắn trên cổ tay tôi, nhìn tôi với vẻ cầu xin: “Đừng để Xà Quân nhìn thấy vòng tay này, cũng đừng để Xà Quân biết cháu từng gặp quan tài rắn.

Không, không thể để ai biết chuyện cháu từng gặp quan tài rắn hết.

N
Mễ bà Tần dùng sức quá mạnh, móng tay đã đâm vào trong da thịt của tôi.

Nhưng bà ấy lại không hề phát hiện ra, chỉ nhìn chằm chằm tôi.

“Vì sao?” Vu Thi Mạn im lặng rất lâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Không phải các người định phá hủy quan tài rắn ư? Long Duy nhìn thấy quan tài rắn không phải tốt hơn việc phân tích nó là gì à? Người trong Huyền Môn đều chưa từng thấy quan tài rắn, Vân.

Thiên Tông coi ông Hồ như khách quý chẳng phải vì ông ta từng qua lại với quan tài rắn sao” Mễ bà Tần nhưng bừng tỉnh, nhìn tay tôi, lắc đầu, hốt hoảng đứng lên: “Không phải như thế, không thể như thế!”
Bà ấy quay đầu nhìn Vu Thi Mạn: “Xà Quân đâu?”
Nãy giờ trong đầu tôi đều là suy nghĩ vì sao quan tài rắn lại giống Mặc Dạ, và vòng tay rắn trắng đen đan xen này có ý nghĩa gì.

Vì sao nó lại đại biểu cho việc ta từng gặp quan tài rắn? Lúc này nghe mễ bà Tần nhắc đến, tôi mới nhớ ra e rằng Mặc Dạ không chịu được huyết xà vào trong cơ thể...!
Tôi quay đầu nhìn Vu Thi Mạn, cô ta chỉ chớp mắt, cười khổ: “Có lẽ ở động phủ của hắn, huyết và xương quai xanh nhập thể, e rằng sẽ khó chịu như âm hỏa thiêu thân.

Để hắn tự áp chế, chúng ta đến đó cũng chỉ làm phiền =hắn thôi.

Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh trên mặt Mặc Dạ xuất hiện rất nhiều vảy, nhìn thoáng qua vòng tay rắn trên cổ tay, quay đầu nhìn mễ bà Tần.

Do dự một hồi, cuối cùng vẫn hỏi: “Thân rắn của Mặc Dạ đâu rồi?”
Thứ đi ra từ trong quan tài rắn, bất tử bất diệt, cho nên người của Huyền Môn mới tò mò với quan tài rắn như vậy.

Thân rắn của Liễu Đông Phương đã bị ba tôi đánh chết, bị bác họ giấu đi mười tám năm vẫn không thay đổi, sau khi rơi vào quan tài rắn vẫn sống lại ra ngoài như cũ.

Mặc Dạ cũng đi ra từ trong quan tài rắn, nhưng hắn lại không có thân rắn?