Sáng sớm ba mươi Cố Tịch đã dậy từ lâu, kéo màn cửa, nhìn thấy bầu trời mưa phùn bên ngoài, cảm giác lành lạnh. Nhớ lúc vừa về nhà, thời tiết vẫn nóng, nhưng đến chiều vẫn nổi gió, thổi mạnh tới mức cô không thích nghi được. N là thành phố cận nhiệt đới, mùa đông lạnh nhất thì nhiệt độ cũng trên 0oC, nói theo lý thuyết thì chắc chắn không lạnh bằng W, nhưng mùa đông ở N nhiều mưa, cái lạnh này mang theo cơn rét buốt cắt da cắt thịt khiến người ra không chịu nổi.

Cố Tịch mặc áo len dày rồi ra khỏi phòng.

Cô thấy bố mẹ vẫn đang bận rộn trong bếp thì biết hôm nay nhà mình lại náo nhiệt rồi. Bố Cố Tịch là anh cả trong nhà, bên dưới còn có em trai em gái, bà nội Cố Tịch ở cùng với chú. Nhà họ Cố chú trọng nề nếp truyền thống, bữa cơm đoàn tụ phải có mặt đầy đủ mọi người. Nên đêm Trừ tịch, thành viên các nhà khác đều tụ tập ở nhà Cố Tịch, hưởng thụ thời khắc đoàn viên thật sự.

Cố Tịch đến phụ giúp, mẹ lại cười nói không cần, cô chỉ cần đợi ăn là được. Cố Tịch dựa cửa ngắm bố mẹ chen chúc trong nhà bếp nấu ăn, lòng ấm áp vô cùng. Bình thường bố rất ít khi xuống bếp, đều do mẹ nấu cơm. Nhưng đừng tưởng tài bếp núc của ông kém, ngược lại là khác, những món ông làm đều là món tiệc, cho nên cứ đến dịp lễ tết là tới phiên ông trổ tài.

Cố Tịch thấy không nhúng tay vào nổi nên đành ra phòng khách, bắt đầu gọi điện cho các chị em tốt của mình. Mọi người nghe thấy cô về thì đều nói phải tụ tập một bữa, hẹn mùng Hai tết. Các chị em tốt của cô đều lớn lên bên nhau từ nhỏ, trưởng thành rồi mỗi người một nơi, chỉ mỗi Cố Tịch đi nơi khác còn những người kia đều ở lại N. Cả năm, ngoài điện thoại liên lạc ra, chỉ có thể chờ đến Tết để tụ họp. Hơn nữa bây giờ chỉ còn Cố Tịch chưa kết hôn, những người khác con cái đã một tuổi rồi, nên vấn đề cá nhân cô cũng trở thành trọng điểm mỗi lần tụ tập. Tuy hơi mệt tai nhưng Cố Tịch lại cảm thấy rất ấm lòng.

Lát sau, bà Cố nói quên mua nước uống, bảo Cố Tịch đi mua về. Cô nói với bạn để tối trò chuyện tiếp, rồi khoác áo, xách túi ra ngoài.

Thành phố N mấy năm nay có nhiều thay đổi, như W vậy, đâu đâu cũng thấy xây sửa. Cố Tịch chỉ nhớ siêu thị Gia Lạc Phú gần nhà nhất, gọi taxi chỉ mất mười phút, cô quyết định đi thẳng đến đó.

Khi bị dòng người chen lấn xô đẩy vào siêu thị, cô cảm thấy thành phố N cũng chẳng thua kém gì W, đông người như nhau. Cố Tịch tiến thẳng đến quầy nước giải khát, nhìn thấy rất nhiều người bỏ từng thứ, từng thứ vào xe đẩy, mắt càng mở to, quả nhiên mức sống đã nâng cao, mọi người đều là đại gia.

Đúng lúc cô đang chọn thức uống thì điện thoại reo vang. Cô lấy điện thoại ra, ủa? Số lạ? Nghĩ ngợi ba giây, cô vẫn nghe máy, “A lô?”.

“Đang làm gì đấy?”, một giọng nói quen thuộc nhưng bất ngờ vang lên bên tai Cố Tịch, tuy xung quanh rất ồn ào nhưng cô vẫn cảm thấy âm thanh ấy như tiếng trống vang dội, đập thẳng vào trái tim mình.

“… Anh là ai?”, Cố Tịch nhìn thức uống trên kệ, đỏ, xanh… mắt cô hoa lên, lẽ nào não cũng rối loạn? Sao cô không dám tin vào phán đoán của đầu óc, chỉ cười khan trong lòng, gọi lộn số rồi, lộn số thôi mà.

“…”, bên kia im lặng. Cố Tịch thấp thỏm, quả nhiên lộn số. Đang lúc cô thở phào định cúp máy thì đối phương lại lên tiếng, giọng nói mang vẻ uy hiếp, “Cô nghĩ thử xem!”.

Cố Tịch đã tưởng tượng ra người bên kia sắc mặt chắc chắn là không vui. Cô nhắm mắt, ngoan ngoãn chào hỏi, “Phó tổng Vi, chào anh”. Trong lòng rất hậm hực, chào cái đầu anh, không có chuyện gì lại gọi điện dọa chết người, hơn nữa làm gì có ai gọi mà không tự giới thiệu, mở miệng đã hỏi như thế đâu! Tưởng chúng ta quen thân lắm hả? Hừ hừ, coi chừng lần sau cho anh vào danh sách chặn cuộc gọi bây giờ.

Xem ra tiếng chào này khiến Vi Đào thấy tâm trạng khá hơn, giọng đã bình thường trờ lại, “Đang làm gì đó?”.

Cố Tịch nhìn chai Sprite, “Đi siêu thị ạ”. Liệu có phải anh mới ngủ dậy, thấy buồn chán mới gọi điện tìm người trò chuyện giết thời gian không? Cô nghĩ anh tuyệt đối sẽ không hảo tâm đến mức gọi điện chỉ để hỏi thăm mình.

“Bên chỗ cô có siêu thi lớn à?”, giọng anh có vẻ không tin.

Cố Tịch lập tức không vui, “Sao ạ? Anh nghĩ chỉ có W mới có sao? Bên chỗ tôi cũng có Gia Lạc Phú, hơn nữa không chỉ một đâu”. Bớt khinh người đi! N tuy không phải là thành phố lớn nhưng cũng là thành phố quan trọng của tỉnh, hơn nữa gần đây tốc độ phát triển rất nhanh, siêu thị lớn cũng dần dần xuất hiện.

“Thật à?”, Vi Đào vẫn bán tín bán nghi. Cố Tịch bực tức, nghe loa trong siêu thị đang phát, cô vội giơ cao điện thoại hướng về phía loa, “Anh nghe đi”.

Mãi sau mới hạ điện thoại xuống, “Nghe thấy chưa? Gia Lạc Phú. Hừ, tôi có cần lừa anh không chứ?”. Cố Tịch thầm cười, lần này anh thua rồi nhé!

Vi Đào ho khẽ, “Ồn quá, không nghe rõ”. Ối chà! Cố Tịch trừng trừng nhìn điện thoại, thật muốn xem cái điện thoại là anh mà đấm ột trận. Thôi, không thể so đo với ai đó, nếu không sẽ sập bẫy mất.

“Phó tổng Vi, tôi còn có việc, nếu anh không có chuyện gì thì tôi xin phép cúp máy ạ”, Cố Tịch hít sâu, vẫn giữ giọng bình thản.

“Chỗ của cô có lạnh không?”, Vi Đào lại không định ngắt máy. Cố Tịch đành cắm tai nghe, đút điện thoại vào túi, vừa trả lời anh, “Lạnh ạ”, rồi bỏ đồ uống vào trong xe đẩy.

“Sao lạnh được? Chỗ cô chẳng phải là miền Nam sao?”

Cô bó tay nhìn lên trần nhà, “Miền Nam cũng có mùa đông mà”.

“Lạnh hơn W à?”

Anh có thể hỏi những câu có ý nghĩa hơn không? Hiện giờ cô đang bận muốn chết, không lẽ cái gì cũng báo cáo với anh?

“Cũng tương đương”. Anh không tin thì đến thử, xem có bị cóng chết không, Cố Tịch thầm mắng trong bụng. N tuy thuộc phương Nam nhưng người miền bắc không chịu nổi cái lạnh ở đây. Vì phương Bắc là lạnh khô, phương Nam lại lạnh ẩm, còn nữa, miền Bắc hễ mùa đông đến là có máy sưởi, còn miền Nam dù lạnh mấy thì nhiều nhất trong nhà cũng chỉ có thêm bếp than, mấy năm nay đời sống khá hơn mới bắt đầu dùng tới điều hòa. Nên cô thường nói người phương Nam thực ra còn chịu lạnh giỏi hơn người phương Bắc, lúc nhỏ ở đây không có máy điều hòa, họ vẫn sống được đấy thôi.

“Bố mẹ có khỏe không?”, cuối cùng cũng có nội dung. Cố Tịch đáp, “Đều khỏe ạ”, nghĩ ngợi, cảm thấy mình cũng nên hỏi thăm, “Gia đình anh cũng khỏe chứ?”.

“Ừm”

Ừm? Chỉ thế thôi? Cố Tịch lại cau mày, trả lời cũng như không, nếu đã thế thì cúp máy đi cho rồi!

Cố Tịch đã chọn xong đồ uống, đẩy xe đến chỗ tính tiền. “Phó tổng Vi, anh… chắc cũng bận lắm, hay là… anh cúp máy đi?”, cô dè dặt định nói để anh không thấy quá đường đột.

“Được, lát nữa nói tiếp”. Bất ngờ là Vi Đào lại rất sảng khoái nhận lời. Lần này đến lượt Cố Tịch ngớ ra, người này… kỳ cục thật! Cô không hiểu rõ ý trong câu nói cuối cùng của anh, chỉ nghĩ, còn nói nữa thì hết tiền điện thoại mất, không nói nữa, không nói nữa.

Đông người thật, mỗi quầy tính tiền đều xếp hàng dài. Cố Tịch đẩy xe đứng phía sau, bất giác suy nghĩ xem cuộc điện thoại này của Vi Đào có ý nghĩa gì. Hiện giờ chắc anh đang ở nhà, kẻ cuồng việc như anh thì cuối năm vẫn phải làm tròn đạo hiếu. Cố Tịch quyết định không nghĩ đến nữa ệt, ai đó thường xuyên làm những chuyện kỳ lạ, cô quen rồi. Cố Tịch nghe nhạc trong điện thoại, từ từ đợi đến lượt mình.

Mua đồ chỉ mất năm phút, nhưng tính tiền lại mất tới hơn hai mươi phút. Cô đẩy xe đến cửa Gia Lạc Phú, siêu thị lớn cũng có ưu điểm có thẳng cổng cho xe ra vào. Cô có thể bắt taxi tại đây, không cần lo bị dính mưa.

Nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy chiếc nào. Cố Tịch nhìn những chiếc xe nhà chạy vụt qua, thở dài đợi tiếp. Cô mua rất nhiều nước uống và rượu, vốn định về dưới lầu sẽ gọi người nhà xuống chuyển lên giúp. Lại đợi năm phút nữa. Cố Tịch bắt đầu thấy hơi nóng ruột, đang định gọi điện cho hãng taxi thì một chiếc có người chạy đến. Cố Tịch vui mừng, có người xuống là được, cô vội vẫy vẫy ra hiệu gọi xe.

Chiếc xe từ từ dừng lại, cô hơi cúi xuống gật đầu với tài xế. Trên cửa kính ướt đẫm nước mưa, cô không nhìn rõ trong xe, chỉ lờ mờ thấy ghế sau có một người, kiên nhẫn chờ đợi người khách đó xuống xe. Quả nhiên lát sau, cửa xe mở ra. Cố Tịch đẩy xe hàng đến gần. Định nhờ tài xế mở cốp để bỏ đồ uống vào. Ánh mắt nhìn thấy một đôi giày da đen sáng bóng đặt xuống đất, bỗng có chút kỳ thị, ai lại đánh giày sáng bóng thế này trong ngày mưa chứ, lẽ nào không biết là đánh giày cũng bằng không?

Khi cô đứng thẳng lên, nhìn rõ chủ nhân đôi giày sáng bóng đó, trong tích tắc như bị súng đông lạnh bắn trúng, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều ngẩn ra!

Người kia thấy cô ngẩn ra cũng không bất ngờ, chỉ vòng ra đuôi xe, mở cốp, sau đó quay lại, chuyển đồ đạc từ xe hàng sang cốp. Cố Tịch nhìn anh đi tới đi lui, ngón tay đờ đẫn di chuyển theo, nhưng miệng thì lắp bắp: “Anh… anh…”, mãi không nói được gì khác.

Khi anh cuối cùng đã chuyển hết đồ vào cốp, bước đến đứng trước mặt cô, “Tôi không ngờ ở đây lạnh thế”, Cố Tịch mới phản ứng được, chỉ vào anh kêu lên, “Vi Đào, sao anh lại ở đây?”. Vi Đào nhướng môi, không gọi Phó tổng Vi nữa à? Tốt! Anh kéo tay cô xuống, thuận thế nắm lấy, “Lên xe đã”, nói xong đẩy cô vào ghế sau, rồi cũng chui vào theo, ra hiệu cho xe chạy