Cố Tịch dù ngại ngùng mấy cũng phải nhanh chóng trấn tĩnh lại, nở nụ cười tươi với bố mẹ Vi Đào, lễ phép chào hỏi, “Chào bác trai, bác gái ạ”. Hai ông bà mỉm cười ngồi xuống, hiền từ quan sát cô.

Vi Đào tỏ ra bình tĩnh, rót trà cho bố mẹ, sau đó gọi phục vụ tới để hai người chọn món. Trong quá trình bố mẹ anh chọn, Cố Tịch và Vi Đào đã trao nhau ánh mắt trong vài giây.

“Sao anh không nói em biết bố mẹ tới?”

“Niềm vui bất ngờ, hay đó chứ?”

Nhìn Vi Đào vẫn bình thản như không, lửa giận trong Cố Tịch đang cháy phừng phừng. Nhưng nghĩ lại, cô mà nổi giận trước mặt bố mẹ anh thì quá mất phong độ. Bình tĩnh, bình tĩnh, đã đến rồi thì cứ bình tĩnh thôi, tuyệt đối không thể mất kiểm soát. Nghĩ thế, cô cố gắng thuyết phục bản thân, xem như trò chuyện với trưởng bối trong nhà, áp lực trong lòng cũng giảm đi nhiều.

“Cô Cố, cô và Vi Đào là đồng nghiệp sao?”, mẹ Vi Đào hiền từ hỏi.

Cố Tịch mỉm cười gật đầu, “Con là cấp dưới của anh ấy”, có sao nói vậy.

Vi Đào nhướng mắt, “Cô ấy là nhân viên phòng Kế hoạch, thời gian làm ở công ty còn dài hơn con.” Cố Tịch nghe ra anh đang nói đỡ mình.

“Nghe khẩu âm của cô Cố giống người miền Nam, cô không phải người thành phố W à?”, mẹ Vi Đào tiếp tục mỉm cười.

“Dạ không, con là người thành phố N, học đại học rồi ở lại đó”, Cố Tịch thành thật.

Bố mẹ Vi Đào nhìn nhau, mỉm cười. Bố anh cũng hỏi Cố Tịch vài chuyện, đều liên quan đến học vấn và gia đình, Cố Tịch cứ xem như đang trò chuyện với người lớn trong nhà, rất thoải mái.

Vi Đào nhìn bố mẹ và Cố Tịch người hỏi kẻ trả lời, thầm dự tính, bố mẹ thẳng thắn vậy, có bao nhiêu phần là đang thử? Cố Tịch liệu có không vui? Nhưng sau khi trò chuyện được một lúc thì mọi người vẫn xem như bình thường vui vẻ, không khí khá tốt.

Món ăn được đưa lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Cố Tịch luôn mỉm cười, trả lời những câu hỏi của bố mẹ Vi Đào, còn chủ động nhắc đến bố mẹ mình. Vi Đào lần nào cũng bổ sung cho cô, tỏ rõ thái độ bảo vệ. Bố mẹ Vi Đào thấy con trai như vậy cũng hiểu ra, cô gái này rất đặc biệt đối với anh.

Sắp dùng cơm xong, cô phục vụ bưng lên một đĩa hoa quả bốn người ăn đển từ từ tiêu hóa.

Mẹ Vi Đào thân thiết nắm tay Cố Tịch, “Tiểu Tịch, con trai bác có hơi thâm trầm, con đừng chê nó lạnh lùng.” Cố Tịch nhìn anh, nở nụ cười càng tươi, “Dạ không đâu”. Mẹ anh vỗ tay cô, “Tính cách phóng khoáng như con thì càng hợp với nó, nếu không bác thật lo nó lặng lẽ quá sẽ thành bệnh”. Vi Đào nhíu mày, con mà thế à? Cố Tịch cười thầm, anh có lặng lẽ đâu, anh rõ ràng là tỏ ra lạnh lùng thâm trầm, nhưng bụng dạ thì xấu xa gian xảo.

Mẹ Vi Đào nhìn họ đang trao nhau ánh mắt, khóe môi nhướng lên, “Vi Đào nói con rất quan tâm đến người khác, bác còn có chút không tin, nhưng chuyện trò nãy giờ, bác tin rồi. Tính con rất tốt, hơn nữa rất kiên nhẫn, bây giờ hiếm cô gái nào chịu lắng nghe như con.” Cố Tịch nghe mẹ anh khen thì mặt ửng hồng, cô nào tốt như vậy, chỉ là thói quen thôi. Vi Đào cười tủm tỉm, “Cô ấy mà có hứng thì nói còn nhiều hơn chúng ta”. Cố Tịch càng đỏ mặt, không biết nên nói gì. Mẹ anh nắm tay chồng, cười dịu dàng với con trai, “Chỉ cần con chịu lắng nghe thì con bé nói nhiều mấy cũng có sao đâu?”. Lễ Tình Nhân, những lời ngọt ngào càng nói nhiều thì càng tốt, nhưng người thật sự yêu bạn thì sẽ dịu dàng nhỏ nhẹ khi bạn mệt mỏi, khi bạn muộn phiền thì động viên an ủi, khi bạn thành công sẽ mỉm cười khen ngợi, người như vậy còn chưa đủ tốt hay sao?

Vi Đào nhìn Cố Tịch, tình ý dạt dào, đúng, cô là người như thế. Mỗi khi anh làm việc mệt mỏi, khao khát nhất chính là giọng nói dịu dàng của cô, mong cô có thể an ủi anh như khi an ủi thính giả nghe đài. Mỗi khi anh cô đơn, lúc nào cũng nhớ đến ánh mắt ấm áp của cô, đối với người mình quan tâm, cô luôn nhìn họ bằng ánh mắt ấm áp, sự quan tâm đó là từ đáy lòng, khiến người được quan tâm cảm nhận được hơi ấm thật sự. Thậm chí khi anh cố ý đùa giỡn, nhìn cô thẹn quá hóa giận, cô cũng chỉ bực bội cắn môi, chịu đựng chứ không giận dữ nổi cáu.

Tính tốt của Cố Tịch là do sự thấu hiểu của cô, cho dù là với ai, cô cũng đều nhẫn nại. Tuy cô nói nhiều, nhưng người nào cũng muốn nghe cô nói, không chỉ không cảm thấy phiền phức mà ngược lại còn thấy cô thú vị. Hơn nữa lời lẽ cô nói thường có lý, khiến người ta tin tưởng. Vi Đào từng nghe đồng nghiệp nói chuyện về cô, bảo cô thích giúp đỡ người khác, cho dù là người mới hay đồng nghiệp cũ, chỉ cần là những gì cô biết thì đều sẵn sàng tương trợ. Nên rất nhiều đồng nghiệp đến phòng Kế hoạch dù không tìm cô nhưng lại thường hỏi cô trước, cô chưa từng cho là phiền phức, sẽ lập tức nói với họ vấn đề này nên tìm ai. Thậm chí cả bác La làm điện trong công ty cũng nói Cố Tịch rất tốt, thích hợp làm cô giáo, vì cô luôn không ngại chia sẻ kiến thức và sở thích của mình. Bác La từng nhờ cô dạy thêm cho đứa con trai lên cấp ba, đứa con trai xưa nay vốn không mấy thân với bác sau việc đó cũng khen cô giáo này rất nhẫn nại, còn tốt hơn thầy cô của nó.

Sau lần gặp đầu tiên đầy ngượng ngập với cô, anh rất tò mò về cô gái được mọi người đánh giá cao này, tại sao mỗi lần đối diện với anh đều luống cuống tay chân như thế? Càng tò mò càng quan tâm, thấy cô mỉm cười bình thản trước mặt đồng nghiệp, anh cười, hóa ra cô chỉ hoảng loạn trước mặt anh thôi.

Vô tình biết được cô là Tây Cố mà Gia Tuấn nói, sự tò mò của anh càng tăng, cô gái này hóa ra lại có giọng nói ấm áp ngọt ngào đến thế. Vậy là vào một lúc nào đó trong ngày thứ Sáu, anh liền mượn cớ đi ngang qua phòng Gia Tuấn, lắng nghe giọng cô. Đến tối đó khi giọng nói nghẹn ngào của cô như một mũi tên đâm vào trái tim anh, anh mới nhận ra những tò mò về cô đã lớn mạnh đến mức như một sự khao khát. Anh bắt đầu cố gắng từng bước tiếp cận cô, tạo ra mọi cơ hội, khi cô muốn trốn tránh, anh không hề do dự xuất chiêu, cô gái anh đã thích thì làm sao nhường người khác được.

Một bữa cơm, cả nhà đều rất vui vẻ. Bố mẹ Vi Đào gặp được một cô gái phóng khoáng thật sự, sự quan tâm của cô với anh từ ánh mắt nhẹ nhàng đến nụ cười, tất cả đều thể hiện rõ. Hai ông bà yên tâm rồi, ban đầu tự nhiên nhận được điện thoại của Vi Đào mời họ đi du lịch Đại Liên, họ rất bàng hoàng. Khi Vi Đào nói muốn giới thiệu bạn gái, họ càng sửng sốt. Con trai mới đến W chưa bao lâu mà đã có bạn gái mới? Ban đầu họ nghi ngờ anh chỉ nói chơi, không có ý nghiêm túc. Nhưng khi con trai nói định kết hôn với cô gái đó, họ mới kinh ngạc nhận ra anh nói thật. Họ đã tra hỏi con trai liên tục về lai lịch cô gái. Nghe con trai không ngừng khen ngợi, vừa nói vừa cười hạnh phúc, họ càng tò mò. Cô gái tên Cố Tịch đó thật sự tốt đến thế sao? Theo thời gian con trai hẹn, họ tạm gác việc làm ăn sang một bên, vội vàng bay đến Đại Liên.

Đến khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang mỉm cười đó, cuối cùng họ đã hiểu, con trai không hề nói quá. Nếu chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, họ có lẽ sẽ khinh khi, nhưng trong lúc trò chuyện đã có thể nhận ra được sự chu đáo ân cần, lặng lẽ lắng nghe, trả lời đúng lúc, lạc quan tích cực, khi mỉm cười có một vẻ ấm áp đặc biệt của cô. Vô thức họ đều thích cô gái này, cô thực sự đối xử tốt với Vi Đào, họ yên tâm rồi.

Mẹ Vi Đào thấy tình cảm sâu đậm trong mắt con trai thì nụ cười càng tươi tắn, nắm chặt tay Cố Tịch, “Hai đứa có kế hoạch gì chưa?”.

Cố Tịch ngớ người, nghi ngại nhìn Vi Đào, anh chớp mắt, “Cứ theo cô ấy ạ”.

Bà lại nhìn Cố Tịch, “Năm nay có nhiều ngày tốt, có thể chọn sớm”. Cố Tịch thót tim, hơi thở gấp gáp, không phải chứ? Lẽ nào người nhà tên xấu bụng kia cũng xấu bụng, sao vừa gặp đã nói đến chuyện bất ngờ này? Cô rất muốn giả ngây nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mẹ anh, thì lại không nỡ làm phật ý, chỉ đỏ mặt cúi đầu.

Vi Đào nắm tay Cố Tịch, “Mẹ, sao mẹ còn gấp hơn con vậy?”. Cố Tịch xấu hổ cụp mắt xuống, không nhìn thấy Vi Đào và mẹ trao đổi ánh mắt, “Rõ ràng là con gấp, mẹ chỉ giúp con nói ra thôi”. Vi Đào chớp mắt, “Cảm ơn mẹ”.

Anh vuốt nhẹ tóc cô, để cô ngẩng đầu lên, “Chuyện này phải bàn bạc đã, đúng không?”. Cố Tịch nhìn ánh mắt thân thiết của hai ông bà, cuối cùng nhìn nụ cười trên môi Vi Đào, chỉ có thể gật đầu, lí nhí, “Phải bàn bạc”. Bố mẹ anh nhìn nhau cười, xem ra chuyện tốt của con trai gần kề rồi.

Ăn xong, bốn người đón taxi, Vi Đào và Cố Tịch đưa bố mẹ về khách sạn trước, khách sạn đó chỉ cách chỗ hai người ở một con đường. Bố mẹ anh hẹn Cố Tịch mai sẽ cùng đi chơi, Cố Tịch mỉm cười nhận lời.

Từ khách sạn của hai ông bà ra, Vi Đào và Cố Tịch nắm tay nhau đi bộ vì đường về cũng gần.

Gió biển ấm áp phả lên gương mặt, có mùi vị mằn mặn. Nghĩ đến mình đang ở thành phố biển xinh đẹp này, tâm trạng Cố Tịch cũng trở nên đặc biệt. Kề sát cô bây giờ là một người đàn ông đặc biệt, khi bình thản thì rất lạnh lùng, khi tình cảm lại hoang dã vô cùng, khi tính toán thì vô cùng gian xảo. Cô cười thầm, ban đầu cũng lo bản thân có chứa đựng nổi tình cảm của anh không, nhưng mỗi lần tức giận qua đi, cô lại thật sự nhìn thấy thâm ý sau mỗi kế hoạch của anh. Tâm tư của anh đều vì cô, một lòng một dạ, trong lòng lại thấy hạnh phúc vô ngần.

Nếu có người đàn ông nào chịu tốn công sức với bạn, nghìn dặm xa xôi đến tìm, sao bạn lại không cảm động được? Phải, sau khi tức tối thì đa phần là cô thấy cảm động, anh không nói lời yêu, nhưng lại tỏ rõ ý muốn chiếm hữu rất mạnh mẽ. Cô rất khó phớt lờ tấm lòng của anh. Kể cả khi mọi thứ anh làm chỉ để khiến cô nhất thời được vui vẻ, thì cô cũng cam tâm tình nguyện nghe theo tiếng gọi trái tim. Vì cô tin sự chân thành giữa người với người, nếu cô thật lòng đối đãi, cô tin đối phương nhất định cũng sẽ báo đáp lại bằng lòng thành.

Vi Đào nắm chặt tay cô, “Có sợ không?”. Cố Tịch cười thầm ngước lên nhìn anh, “Anh nói xem?”.

Vi Đào nắm tay cô đi tiếp, giọng bình thản nhưng hơi ấm lòng bàn tay vì nắm chặt mà nóng hực lên, “Anh chỉ hơi sốt ruột”.

Cố Tịch thấy tim hơi run lên, sốt ruột cái gì? Họ đã ở bên nhau, hơn nữa đã thân mật nhất rồi, anh còn lo lắng điều gì? “Em nghĩ chúng ta sắp bằng tốc độ ánh sáng rồi.” Mặt cô ửng đỏ, họ quen chưa bao lâu mà đã gặp bố mẹ đôi bên, thậm chí còn không kháng cự nổi ma lực của sự thèm khát, ham muốn.

“Anh không muốn mỗi ngày đưa em về nhà rồi lại một mình ra về.” Anh muốn nói là, muỗn mỗi ngày cùng nắm tay cô về nhà, cùng nấu cơm, ôm nhau, mỗi khi trời sáng mở mắt ra lại có thể nhìn thấy cô.

Cố Tịch khựng lại, bước chân chậm hẳn, ý trong câu nói của anh đã rõ, cô cảm thấy vừa ngọt ngào vừa ngạc nhiên. Tốc độ của anh cho dù cô không ngừng đuổi theo cũng vẫn cảm thấy hơi cố sức, anh nghĩ rất xa, cũng đã sớm hoạch định cho cả hai. Nhưng trong lòng cô vẫn còn chút lo lắng, rơi vào lưới tình nhanh như thế đã có nghĩa là nông nổi, bồng bột, bây giờ lại nhanh chóng bàn chuyện kết hôn, thật sự không có vấn đề gì chứ? “Em… em còn muốn yêu nhiều hơn.” Có phải đó là lời từ chối khéo? Cô thấp thỏm nhìn anh.

Vi Đào siết chặt tay, dừng lại, quay người nhìn cô. Cố Tịch nhìn anh, đón nhận vẻ sâu xa trong mắt anh, tim cứ đập thình thịch, anh không đồng ý ư? Anh nói, “Yêu thì lúc nào cũng có mà”. Cô nhìn đôi mắt ấy, bỗng ngưỡng mộ mình đã có thể đọc hiểu ý tứ trong mắt anh, anh ám chỉ sau khi cưới nhau cũng vẫn có thể tiếp tục yêu đương? Cô không nói, chỉ nhìn anh.

Vi Đào nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ngón tay ve vuốt má cô, “Tịch Tịch, anh muốn ở bên em”. Cố Tịch hơi run, cơ thể bị ánh mắt dịu dàng của anh khóa chặt, đôi môi hé mở muốn nói gì nhưng lại không thốt ra lời. Anh… anh đã quyết định rồi sao? Nhưng vì sao trong lòng cô lại có chút hụt hẫng, lẽ nào lời cầu hôn của anh chỉ vẻn vẹn một câu đó thôi?

Ngón cái của Vi Đào chà xát khóe môi cô, giọng trầm ấm, “Anh rất muốn ngang ngược yêu cầu em, đừng hát tình ca cho người khác nghe trên đài, đừng mỉm cười dịu dàng với gã đàn ông khác, đừng để anh thấp thỏm không yên. Anh biết em là người độc lập, em có sở thích, có niềm vui riêng, nhưng em có thể nào cho anh chút đặc quyền, để anh chăm sóc em?”. Nói xong, khi cô còn đang thẫn thờ, anh đã móc trong túi ra một chiếc hộp nhung đỏ. Tim cô đập loạn, bất giác định lùi ra sau, nhưng tay đã bị anh nắm chặt. Anh mở chiếc hộp ra trước mặt cô, ánh sáng chói mắt chiếu tỏa, rực rỡ. Cô đờ đẫn nghe tim đập như sấm dội, ngay cả cái này anh cũng chuẩn bị sẵn rồi!

Vi Đào nhìn vẻ bàng hoàng của cô, mỉm cười đóng hộp lại, nhét vào tay cô, “Đừng vội trả lời, cứ suy nghĩ đi”. Thực ra khi đến Đại Liên anh đã tính trước, cùng ở một khách sạn với cô, sắp xếp cho bố mẹ và cô gặp nhau, thậm chí cả nhẫn cũng lén lút đặt làm theo kích cỡ tay cô. Chỉ duy một thứ không lường trước được là sự tiếp xúc đột ngột thân mật nhất với cô, đó hoàn toàn do anh không kìm lòng được. Nhưng cơn hoan lạc tối qua lại khiến anh càng chắc chắn về kế hoạch hơn, anh muốn ở cạnh cô, bất cứ lúc nào.

Nhưng tối đó anh không cho cô thời gian suy nghĩ. Anh mang thẳng đồ đạc sang phòng cô, rất đường hoàng ôm cô ngủ. Khi có được đối phương ở mức độ cao hơn, cô nghe thấy anh lầm bầm rời rạc bên tai, càng xúc động mạnh mẽ. Anh nói, “Cho em hạnh phúc, là hạnh phúc lớn nhất của anh”.