Vi Đào dặn Cố Tịch tự lo cho bản thân rồi nhân lúc cuối tuần, anh về M một chuyến.

Vừa vào nhà đã thấy bố mẹ và anh trai, Vi Đào đặt túi trên tủ ngay bậc thềm cửa, cởi giày vào trong.

Mẹ thấy anh về liền tỏ ra vui mừng, hình như có vẻ còn nhẹ nhõm. Vi Đào nghĩ có thể vì chuyện công ty đã giải quyết xong rồi nên bố mẹ mới vui vẻ như vậy.

Vi Đào rửa mặt thay đồ bước ra, thấy mẹ đang bận rộn trong bếp, chuẩn bị cơm. Vi Đào chào bố rồi xách túi về phòng, lát sau, Lưu Chính Cương cũng theo vào.

“Có chuyện gì mà về luôn vậy?” Anh biết anh trai rất bận, thường chỉ ngày nghỉ mới về, hôm nay cũng không thấy chị dâu và cháu, không giống buổi tụ họp gia đình.

Lưu Chính Cương im lặng, vỗ vai anh, đưa điếu thuốc cho anh rồi ra hiệu ra ngoài ban công.

Hai người ra ngoài ban công, Lưu Chính Cương châm thuốc cho cả hai. Vi Đào thấy vẻ mặt anh trai trùng trùng tâm sự thì rất thắc mắc, chắc hẳn anh ấy có việc muốn nói.

“Em biết vì sao mẹ gọi em về không?” Lưu Chính Cương nhả hơi, nhìn Vi Đào qua làn khói thuốc.

Vi Đào chậm rãi lắc đầu, đó cũng là điều anh không hiểu, tuy trong lòng cũng có suy đoán, nhưng vẫn phải xác định lại.

“Chuyện công ty là do mẹ nhờ vả mới giải quyết được, quan hệ này người thường khó mà có.” Lưu Chính Cương úp úp mở mở, nhưng ám chỉ trong lời nói đủ để Vi Đào hiểu, quả nhiên!

Vi Đào rít một hơi, chậm rãi khép hờ mắt, đôi mắt dài nhìn phong cảnh xa xa qua ánh sáng mờ nhòa, dòng xe cộ như mắc cửi tựa đàn kiến đang chuyển tổ.

Lưu Chính Cương biết Vi Đào đã hiểu nên cũng im lặng, làn khói thuốc tan ra trong gió rồi thoắt biến mất.

“Mẹ muốn thế nào?”, Vi Đào đã hiểu, rất nhiều việc trông thì có vẻ không liên quan, nhưng thực ra lại dính dáng lằng nhằng. Đầu tiên anh phải giải quyết trong nhà, sau đó sẽ… Anh nhìn anh trai.

Lưu Chính Cương hừ khẽ, búng tàn thuốc, “Tối nay mẹ có khách”. Hóa ra… Mắt Vi Đào tối sầm, hít một hơi thật sâu, nuốt khói vào trong, cảm giác cay nồng kích thích thần kinh, cực kỳ tỉnh táo. Anh ném phần còn lại của điếu thuốc xuống, dùng giày dập tắt, khóe môi nở nụ cười, “Phải thế, nên cảm ơn người ta”.

Lưu Chính Cương nhìn nụ cười của Vi Đào, lặng người mấy giây rồi cuối cùng vỗ vỗ vai anh, quay người đi vào phòng trước.

Vi Đào nhìn ra xa, bên đó là phương Nam chăng? Cô cũng đang ở đó nhìn về phía anh? Tịch Tịch, đợi anh về nhé.

Vi Đào nhìn người được mẹ dẫn vào nhà, nụ cười trên khóe môi vẫn giữ nguyên.

“Vi Đào, xem ai đến này”, giọng mẹ hơi cao toát lên sự vui mừng.

“Vi Đào, lâu quá không gặp”, giọng nói vẫn kiêu ngạo như xưa.

Vi Đào đứng lên, hơi cúi người, “Đúng là lâu quá rồi, Diễm Tử”. Thực ra chỉ cách lần họ gặp nhau trước đó có hai tháng, nhưng bố mẹ không biết, anh cũng giả vờ phụ họa. Anh vẫn gọi cô ta như trước, một vài thói quen khó mà thay đổi, cũng không muốn tỏ ra quá khách sao, dù gì chia tay rồi vẫn là bạn.

Khổng Diễm nghe tiếng gọi quen thuộc đó thì vẻ mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn, nhìn thẳng anh. Mẹ Vi Đào thầm mừng rỡ, vội kéo Khổng Diễm ngồi cạnh Vi Đào. Xem ra bà đã sắp xếp từ trước.

Vi Đào lặng lẽ nhìn mẹ ân cần với Khổng Diễm, vẻ mặt như thường, chỉ vừa uống vừa trò chuyện với bố và anh trai. Bà đặc biệt nhấn mạnh rằng công ty gặp khó khăn lần này cũng nhờ có Khổng Diễm giúp đỡ, nếu không do Khổng Diễm nhờ bố đánh tiếng với người ta, thì chuyện này có lẽ đến giờ vẫn khó giải quyết. Hơn nữa Khổng Diễm còn tra ra đây là do đối thủ cạnh tranh cố ý làm, nếu họ chậm trễ thì đối thủ kia có khả năng sẽ cướp cả hạng mục này. Mẹ vừa kích động chỉ trích sự trơ trẽn của đối thủ, vừa nắm chặt tay Khổng Diễm, cứ nói may mà có cô ta, thật sự cảm kích.

Khổng Diễm nghe bà nói thế cũng tỏ ra hơi e thẹn, “Dì ơi, dì đừng khách sáo như vậy, chúng ta thân nhau, chuyện nhỏ này con nên làm mới phải”. Lúc Khổng Diễm nói, ánh mắt nhìn bà tỏ vẻ thành thật, nhưng bà lại nhìn Vi Đào, “Vi Đào, sao con không nói gì, Diễm Tử lần này rất vất vả, con biết ông Khổng bận rộn thế nào mà”. Vi Đào biết ý đứng lên nâng ly với Khổng Diễm, “Diễm Tử, vô cùng cảm ơn”. Khổng Diễm cũng nâng ly đứng lên, nhìn vào mắt anh, ánh mắt cô ta thật dịu dàng, “Đừng khách sáo”. Vi Đào uống cạn, sau đó chúc ly xuống, ra hiệu đã cạn ly. Khổng Diễm cũng uống cạn, nhìn vào mắt anh, bao lời muốn nói. Vi Đào ánh mắt trong veo, ra hiệu cô ngồi xuống rồi anh cũng ngồi.

Trên bàn tiệc, mẹ Vi Đào rất vui vẻ, cũng uống vài ly rượu trắng. Trong lúc hưng phấn, bà không ngừng nhắc lại tình hình trong nhà khi Vi Đào và Khổng Diễm yêu nhau hồi xưa. Khổng Diễm cứ nghe đến đoạn thú vị thì cười lớn, Vi Đào cũng mỉm cười như đang nhớ lại. Lưu Chính Cương thấy không khí hòa hợp cũng không ngừng phụ họa theo bố mẹ. Cuối cùng, mẹ Vi Đào nắm tay Khổng Diễm, cảm khái rằng người trẻ dễ hồ đồ, rõ một cặp đẹp đôi như vậy mà sao lại đòi chia tay? Nếu không… Bà ngưng lại, thở dài thườn thượt. Khổng Diễm nghe đến đây, từ từ cúi đầu, vẻ rất hụt hẫng, chắc hẳn cũng có phần hối hận. Vi Đào lặng lẽ uống rượu, mắt chỉ nhìn vào ly.

Ăn tối xong, mẹ Vi Đào uống nhiều rồi nên bố anh dìu vào trong phòng. Bà đi đến cửa còn quay lại dặn Vi Đào ở chơi với Khổng Diễm. Vi Đào nhận lời, đưa cô ta về phòng anh.

Khổng Diễm nhìn căn phòng quen thuộc gần như không có gì thay đổi, gương mặt toát ra vẻ ngọt ngào khi nhớ lại, “Vẫn như xưa nhỉ”.

Vi Đào ra hiệu cho cô ta ngồi xuốn ghế, còn anh thì ngồi một bên, “Bây giờ không thường xuyên ở đây nên cũng không để ý lắm”.

Khổng Diễm nghe thấy có vẻ xa cách nên nụ cười trở nên ngượng ngập, “Nghe nói anh vốn định tháng này kết hôn”. Vi Đào ngẩng lên nhìn cô ta, ánh mắt lướt nhanh một thoáng kỳ lạ.

“Ừ.”

“Sao lại trì hoãn?” Khổng Diễm tuy đã rất cẩn thận kiềm chế, nhưng anh vẫn dễ dàng nghe thấy giọng điệu kiểu ra lệnh như trước kia, lúc nào cũng đòi làm chủ. Cô ta hỏi, thì người kia phải trả lời. Anh cười thầm, bây giờ vì sao lại nhạy cảm như vậy, lẽ nào càng xa thì càng thấy rõ? Sao ban đầu anh lại quen được nhỉ.

“Vì một số nguyên nhân”, Vi Đào trả lời bình thản.

“Nguyên nhân gì?” Khổng tiểu thư đã muốn biết thì sẽ hỏi đến cùng, nên cô ta thường không nghe ra sự tránh né của người khác. Đương nhiên có một tình huống cô ta sẽ không truy hỏi, đó là khi cô ta không có hứng thú gì với đối phương.

Vi Đào ngước lên, khóe môi nhướng cười, chậm rãi nói, “Đây là chuyện riêng của bọn anh”. Giọng nói bình thản, từ chối rất khách sáo.

Anh thấy sắc mặt Khổng Diễm thoáng sa sầm, có lẽ cô ta không ngờ anh lại từ chối phũ phàng như vậy, cũng tức là tiến thêm một bước, vạch rõ quan hệ giữa hai người. Cô ta và anh hiện giờ chỉ là bạn bè quen biết lâu ngày, danh nghĩa người yêu đã là quá khứ, sự sắp xếp của mẹ dù cố ý đến mấy cũng chẳng ảnh hưởng được gì.

Sắc mặt Khổng Diễm thay đổi liên tục, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, không vì thẹn quá mà hóa giận. Vi Đào thấy cơn giận của cô ta từ từ biến mất thì trong lòng rất khâm phục. Cô ta trước kia không hề biết kiềm chế, hóa ra con người vẫn có thể thay đổi. Khổng Diễm nặn ra một nụ cười: “Vi Đào, em nghe dì nói, cô ta không hợp với anh”.

Vi Đào cười, dựa vào lưng ghế, trông càng cao ráo, vai càng rộng, “Mẹ anh có thể hiểu lầm, cô ấy rất tốt”.

Khổng Diễm nhìn anh chằm chằm, định tìm chút vẻ do dự và ngụy trang mà mình muốn thấy. Nhưng không, anh cười rất tự nhiên và vui vẻ, ánh mắt càng dịu dàng đến độ khó tin. Vi Đào bình thản trầm tĩnh tự lúc nào lại có khoảnh khắc dịu dàng đến thế? Lẽ nào là nhớ đến cô gái kia? Khổng Diễm thầm nghiến răng, sau khi suy nghĩ, cô ta nở nụ cười đắc ý, “Cô ta vì những chuyện mê tín dị đoan mà trì hoãn đám cười, làm sao dì hiểu lầm được?”. Nói cách khác là, hôm nay đã đến rồi, Khổng Diễm nghĩ cũng nên để cho anh biết rõ mục đích của mình.

Vi Đào hơi nheo mắt, ánh nhìn trong tích tắc vô cùng lạnh lùng, sau đó lại trở về dịu dàng, nụ cười không đổi, “Diễm Tử, chuyện này không cần em lo, đến lúc anh sẽ đích thân mang thiệp hồng tới, nhớ nể mặt anh nhé”.

Khổng Diễm cười lạnh, “Cô ta có gì tốt? Mà anh cũng bắt đầu tin những cái đó rồi sao?”. Hồi học đại học, anh coi thường nhất là những bạn học chơi trò cầu cơ đó thôi? Nói cái gì mà bát quái, cung hoàng đạo…, đều là những trò lừa gạt. Có lần cô ta định bói cho anh còn bị anh lạnh lùng từ chối. Sao bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy?

Vi Đào thấy đại tiểu thư sắp không kìm nổi thì cười khẽ, thản nhiên nói, “Ưu điểm của cô ấy… rất khó nói”. Anh định nói cô rất tốt, quá tốt, không biết phải nói từ đâu, nhưng tóm lại là anh thấy rất tốt.

Khổng Diễm nhìn vẻ bình thản của anh, cuối cùng nổi giận, “Em có điểm nào không bằng cô ta, anh chấp nhận thay đổi vì cô ta, tại sao không thể thay đổi vì em?”. Ban đầu Khổng Diễm bắt anh nhượng bộ, anh kiên quyết không chịu, còn cô ta cũng nhất quyết không lùi. Căng thẳng lâu dần chỉ còn lại oán hận. Dựa vào đâu mà bây giờ anh chịu thay đổi vì người kia, hơn nữa còn tin những chuyện nhảm nhí đó, cô ta không phục!

Vi Đào nhìn gương mặt đầy giận dữ của Khổng Diễm, một cô gái dù xinh đẹp đến mấy mà không biết khoan dung, nhường nhịn, thì cũng giống như đóa hồng đầy gai rất dễ khiến người ta “kính nhi viễn chi”.

Vi Đào suy tư, nhớ đến nụ cười dịu dàng xinh đẹp của Cố Tịch, ánh mắt dần nhẹ nhàng hơn: “Lúc anh làm thêm giờ, cô ấy sẽ lặng lẽ chờ đợi, không bao giờ oán trách; lúc anh bực bội, cô ấy không chỉ an ủi mà còn kể chuyện cười cho anh nghe; lúc cãi nhau, cô ấy chủ động tạm dừng, cho nhau thời gian bình tĩnh lại; anh tự hỏi có những việc nếu đổi lại là anh thì thật khó mà làm nổi, nhưng cô ấy đã làm được một cách rất tự nhiên. Ở bên cô ấy, anh không có áp lực, ngược lại còn thấy thoải mái. Con người thường quen tìm kiếm mà không chịu bỏ ra. Ở bên cô ấy, anh có được những thứ tốt đẹp hơn nhiều, tại sao anh không thể thay đổi một chút vì cô ấy?”.

Khổng Diễm nhìn anh như nhìn quái vật, Vi Đào sao có thể nói những lời này? Dịu dàng như vậy, trân trọng như vậy. Cho dù lúc họ yêu nhau mặn nồng nhất, anh vẫn tỏ ra ngang ngược. Cô ta thường cảm thấy anh quá gia trưởng, không biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng bây giờ nhìn anh như thế, ai bảo anh không biết? Hóa ra anh chỉ không muốn. Anh lại chịu vì một cô nàng ngu ngốc mà thay đổi nguyên tắc? Tại sao? Tại sao?

Khổng Diễm đè nén cơn phẫn nộ trong lòng, đứng lên, “Những điều anh nói không có tác dụng với dì, dì cần một nàng dâu giỏi giang, chứ không phải một cô nàng chỉ biết dỗ ngọt anh”. Ngụ ý là, cô gái xứng với anh chỉ có cô ta.

Vi Đào ngước lên, nụ cười càng tười, “Cô ấy rất giỏi”. Khổng Diễm tức nghẹn lời, hừ một tiếng rồi quay người rời khỏi phòng, sập cánh cửa đánh “rầm” một tiếng. Vi Đào nhìn cánh cửa khép lại, nụ cười dần biến mất, ánh mắt lạnh lùng. Khổng Diễm không phải người dễ dàng bỏ cuộc, hơn nữa cô ta lại rất thủ đoạn.

Vi Đào suy tư, chậm rãi bước ra ban công, nhìn về phía phương Nam xa xa. Tịch Tịch, em đang làm gì?