Tràng cười của Ngọc Bội làm cho tất cả cùng tái mặt:
Và hơn mọi người, Gia Cát Cung Chủ tái mặt vì nhận ra ngoài cái cười đầy vẻ ngông cuồng và tự cao tự đại của Ngọc Bội thì tràng cười của nàng còn hiển hiện chủ nhân của tràng cười đó phải có nội lực thật sự cao minh và là cao minh trên chỗ tưởng.
Ẩn ước Ngọc Bội sẽ mang đến nhiều mối đại họa hơn là ý tưởng, Gia Cát Cung Chủ chợt hỏi:
- Sao cô nương cười?
Nhìn vẻ mặt mọi người Ngọc Bội nhâng nhâng nói:
- Rồi mọi người sẽ rõ vì sao ta cười. Còn bây giờ, lão Chung, do lão đã có thời cùng lão Hoạt phản lại Đông Hải Môn, lão hãy chạy vào trong mà xem, liệu lão Hoạt và lão Hồ đã vì sao mà chết?
Lão Chung giật bắn thân mình:
- Họ đã chết? Ai đã hạ thủ họ?
Ngọc Bội khinh khỉnh:
- Sao? Lão không đủ đởm lược để vào xem à? Lão không động tâm nếu biết rằng trong đó quả nhiên có dấu vết cho thấy Đoàn Mẫn Hạc đã từng bức cung Đoàn Chí Hải, buộc Đoàn Chí Hải phải thố lộ khẩu quyết Đông Hải Phi Thiên chỉ ư?
Lão Chung chợt quay mặt, lẩn tránh ánh mắt nhìn của Ngọc Bội:
- Không có bí kíp, Đoàn Môn Chủ dù có bị bức cung cũng không thể tiết lộ!
Ngọc Bội bật cười:
- Vì nghĩ như thế nên lão không động tâm? May cho lão, chứ nếu lúc nãy lão cũng đâm đầu chạy vào trong như hai lão Hồ lão Hoạt thì lòng tham của lão sẽ giết lão, như hai lão đó đã chết vì tham tâm. Còn bây giờ, ta sẽ cho lão thấy thế nào là Đông Hải Phi Thiên Chỉ. Xem đây!
Cố tình hướng vào lão Chung, Ngọc Bội chợt phát xạ một tia chỉ kình trắng lòa.
Víu.
Lão Chung hốt hoảng, và,
Oa!
Kêu cũng không thể kêu. Cái chết của lão Chung làm mọi người rúng động.
Gia Cát Cung Chủ ngồi lùi lại:
- Phi Thiên Chỉ quả... quả lợi hại!
Hà Như Hoa giật mình:
- Cô nương sao lại giết lão Chung?
Ngọc Bội cười khanh khách:
- Họ đã phản lại Đoàn Mẫn Chung. Mà lúc này ta và Đoàn Mẫn Chung vẫn là một! Thuận ngã tồn, nghịch ngã vong. Ha... ha...
Nghe thế hai lão Đông Hải Môn còn lại là lão Tiền và lão Tả vụt tung người tháo chạy.
Vút! Vút!
Vẫn cười, Ngọc Bội phô diễn thân pháp Bách Cầm thượng thặng cho mọi người nhìn thấy.
Vút!
Và trong thoáng chốc Ngọc Bội đã chặn lối hai lão Triển, Tả.
Ngọc Bội lạnh giọng:
- Hai lão không muốn có cơ hội tự vệ lần cuối cùng? Xuất thủ đi và hãy thử tận lực một lần xem sao. Nào!
Phẫn uất tột cùng, hai lão cùng nhảy xổ vào Ngọc Bội.
- Ngươi muốn chết!
- Ta phải giết ngươi!
Ào...
Vù...
Ngọc Bội cười lạnh :
- Phần của hai người sẽ là Huyết Ma Công ! Xem đây !

Bùng ! Bùng !
Oa ! Oa !
Dưới uy lực của hai ngọn kình đỏ ối của Ngọc Bội, toàn thân hai lão Triển, Tả dù đã chết vẫn bị hóa thành hai bộ khung xương với da thịt đã tuột chảy ra ngoài tràn ra đất!
Gia Cát Cung Chủ đứng bật dậy:
- Cô nương thật quá ác độc! Ta...
Ngọc Bội quắc mắt nhìn Gia Cát Cung Chủ:
- Cung Chủ muốn thử? Thứ nào? Tuyệt chưởng Huyết Ma Công hay Phi Thiên Đông Hải Chỉ? Nhưng trước hết hãy nhìn thì biết!
Viu!
Ngọc Bội lại xạ một ngọn chỉ kình và chỉ kình này là nhắm vào đỉnh đầu bất động của Giả Bang Chủ.
Định ứng cứu nhưng biết là chậm, Gia Cát Cung Chủ chỉ biết kêu thét lên:
- Sao cô nương nhẫn tâm sát hại...
Thủ pháp của Ngọc Bội còn nhanh đến độ Gia Cát Cung Chủ có kêu cũng kêu không hết lời. Và lúc đó, do chỉ kình đã chạm vào đỉnh đầu của Giả Bang Chủ, đầu của Giả Bang Chủ thay vì vỡ toác thì lại nhích động, cho thấy đó là một ngọn chỉ kình cứu tỉnh Giả Bang Chủ chứ không phải sát hại như Gia Cát Cung Chủ đã nghĩ và đang nghĩ.
Và lần này Gia Cát Cung Chủ phải tận mắt kêu lên bàng hoàng:
- Quả là thủ pháp Phi Hoa Trúc Diệp thượng thừa?! Công phu của cô nương vậy là đã trở nên...
Trở nên như thế nào thì Gia Cát Cung Chủ không thể nói hết hoặc không dám nói.
Ngược lại Ngọc Bội đã tự câng câng nét mặt và nói tiếp hộ cho Gia Cát Cung Chủ:
- Trở nên Thiên hạ Đệ Nhất nhân? Đúng thế, và đây chính là hoài bão, là tôn chỉ của ta. Ta sẽ là Minh Chủ Võ Lâm cho dù lão già họ Giả kia có nói hay không nói ta là hậu nhân của Tư Mã Minh Chủ.
Giả Bang Chủ đã đến lúc tỉnh lại. Và do nghe câu nói cuối cùng của Ngọc Bội nên Giả Bang Chủ khào khào hỏi:
- Cô nương là Ngọc Bội? Có phải đã được Lưu Khánh Hà đại hiệp cưu mang ?
Ngọc Bội từ từ bước tới :
- Tiểu nữ chính là người đã được Lưu đại hiệp, Lưu dưỡng phụ cưu mang.
Giọng nói của nàng thật nhỏ nhẹ, thật hòa hoãn, hoàn toàn khác với vẻ đạo mạo và trịch thượng nãy giờ. Điều này làm cho Hà Như Hoa bàng hoàng khắp người :
- Gọi là dưỡng phụ, gọi là đại hiệp thế nhưng chính cô nương lại...
Giả Bang Chủ chợt run rẩy :
- Chuyện gì đã xảy ra cho Lưu Khánh Hà? Có phải kế phụ tử tương tàn là của Đoàn Mẫn Hạc đã trở thành sự thật?
Ngọc Bội bật khóc:
- Tiểu nữ lầm kế ác ma. Mong Giả Bang Chủ chỉ điểm cho tiểu nữ vượt bến mê...
Nàng quá ư giả dối, muốn khóc là khóc muốn cười là cười. Điều này làm cho Gia Cát Cung Chủ dở khóc dở cười nhất là khi nghe Giả Bang Chủ thở dài:
- Cô nương hãy báo thù cho Lưu Khánh Hà, chính Đoàn Mẫn Hạc đã bắt giữ cô nương từ tay Tư Mã phu nhân. Cũng chưa biết chừng lệnh tôn Tư Mã Vương đã bị Đoàn Mẫn Hạc hãm hại.
Nước mắt của Ngọc Bội vẫn tuôn lã chã, và không ai biết nàng khóc thật hay đang giả vờ khóc:
- Hóa ra gia phụ chính là Minh Chủ võ lâm?
Giả Bang Chủ càng thêm thở dài:
- Đừng quá xem thường Đoàn Mẫn Hạc! Y vốn có xuất xứ từ Đông Hải Môn và y sẽ làm cho Đông Hải Môn và võ lâm Trung Nguyên gây trận thảm sát. Y sẽ tọa sơn quan hổ đấu và ung dung tọa hưởng kỳ thành.
Ngọc Bội nhẹ gật đầu:
- Tiểu nữ ghi nhớ rồi. Không bao giờ xem thường Đoàn Mẫn Hạc. Tiểu nữ xin đa tạ Giả Bang Chủ, người có thể nghỉ ngơi được rồi.
Hàn Thuyết vụt trợn mắt kêu to:
- Không được sát hại Giả Bang Chủ. Cô nương không được...
Đang ngồi cạnh Giả Bang Chủ, Ngọc Bội chợt đứng lên và bật cười:
- Sao ngươi không ngăn ta sớm hơn một chút? Ngươi kêu muộn quá, ta đành chịu ngươi trách phạt vậy! Ha... ha...
Giả Bang Chủ từ từ ngã vật ra và nằm yên như người đang ngủ. Chỉ tiếc đó là giấc ngủ thật dài, Giả Bang Chủ không bao giờ còn tỉnh lại nữa.
Cười nhạt, Hà Như Hoa cố tình nói to:
- Cao nhân tất hữu cao nhân trị. Bọn ta thừa nhận ở đây không có ai là đối thủ của cô nương. Nhưng rồi cô nương cũng sẽ có ngày gặp đối thủ.
Ngọc Bội ngưng cười, và đập nát hoàn toàn niềm hy vọng cuối cùng của Hà Như Hoa, cũng là niềm hy vọng của nhiều người đương diện. Ngọc Bội bảo:
- Nàng muốn ám chỉ ai? Đoàn Mẫn Hạc ư? Lão vì luyện Huyết Hoa tâm pháp khiếm khuyết tầng cuối cùng nên trước sau gì cũng hóa huyết mà chết! Hay là Đoàn Mẫn Chung? Y vừa bị Lưu Thái Hoài đánh cho một trận thừa chết thiếu sống, và nếu cần ta chỉ vẫy tay một lượt là y sẽ tiêu tan. Còn Lưu Thái Hoài ư? Hắn thì khả dĩ là đối thủ của ta. Chỉ tiếc, ha... ha...
Hà Như Hoa rúng động tận tâm can:
- Thái Hoài hiện ra sao? Mau nói đi, ta nài xin nàng, hãy mau nói đi!
Ngọc Bội cười thật lâu mới nói:
- Đoàn Mẫn Chung đã cùng ta lập kế khích nộ hắn. Vì ta là tỷ tỷ hắn, lại bị Đoàn Mẫn Chung bắt giữ và uy hiếp sinh mạng, thế là hắn phát cuồng vì phẫn nộ. Và không như lần ở Hoàng Diệp Lâm, lần đó sau cơn cuồng tâm, hắn còn tỉnh lại, còn lần này. Ha... ha...
Hà Như Hoa khóc thét lên:
- Tướng công ta đã như thế nào?
Ngọc Bội bĩu môi:
- Còn như thế nào nữa đối với người đã trở thành Huyết Ma như hắn? Hắn đã phá hủy những gì là Ngọa Long Cốc, làm cho Đoàn Mẫn Chung phải chạy trối chết mà chưa chắc đã thoát thân. Phần hắn thì sau đó do lạc lối nên đã ngã vào vực sâu muôn trượng. Hắn đã chết, nàng rõ chưa? Hắn - đã - chết! Ha... ha...
Hà Như Hoa rú lên một tiếng rồi ngã ra ngất lịm.
Ngọc Bội liếc nhìn Gia Cát Cung Chủ:
- Phiền Cung Chủ hãy lo lắng cho nàng. Bổn Minh Chủ rồi sẽ cần đến nàng, cần cho việc thống nhất võ lâm Trung Nguyên và Đông Hải Môn. Và Cung Chủ có thể sau này là Phó Minh Chủ của ta. Ha... ha...
Gia Cát Cung Chủ cố nhẫn nhịn:
- Vậy là người đã từng cải dạng Ngũ Chỉ Bà Bà ở Hoàng Diệp Lâm...
Ngọc Bội hất mặt:
- Còn ai khác ngoài Bổn Minh Chủ? Thế nào, giờ đã đến lúc mọi người hãy theo ta đến bái phỏng từng phái. Hãy cho toàn thể võ lâm biết ai sẽ là Minh Chủ võ lâm, ai đang là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân! Ha... ha...
Cũng nhẫn nhịn như Gia Cát Cung Chủ, Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên dù được ả Ngọc Bội giải huyệt vẫn chỉ biết lặng thinh đi theo.
ø
ø ø
Những loạt cười ngất ngưởng của Tư Mã Ngọc Bội rốt cuộc cũng lọt đến tai một Huyết Nhân làm cho Huyết Nhân từ từ lai tỉnh.
Cố gượng đứng lên nhưng thất bại, Huyết Nhân tự nhìn vào y phục toàn huyết người của mình và vật vã kêu lên:
- Ta là Huyết Ma ! Ta đã biến thành Huyết Ma. Cao xanh ơi cao xanh, sao không để ta chết đi ? Còn lưu mạng ta lại để làm gì cho ta mãi bị dằn vặt ? Hãy cho loạn thạch rơi xuống đè chết một ác ma như ta đi !
Vật vã kêu than, nhưng tiếng kêu của Huyết Nhân bất quá chỉ vang vọng trong một phạm vi chưa đến năm trượng. Và điều này làm cho bản thân Huyết Ma thêm đau đớn :
- Sẽ không ai nghe tiếng ta ? Sẽ không ai biết Lưu Thái Hoài này đang ân hận biết chừng nào ? Ôi cha, ta là Huyết Ma, ta đã gây ra trận thảm sát kinh hoàng. Toàn bộ Ngọa Long Cốc có lẽ đến trăm người đều bị một tay ta tàn sát ! Ta là tội đồ của võ lâm ?! Sao không để ta chết đi ! Tại sao...
- Ha... ha... , hủy diệt toàn bộ Ngọa Long Cốc thì đã sao? Trong khi có nhiều người vẫn mong muốn thực hiện điều này nhưng chưa được, phần ngươi, cớ gì ngươi than khóc kêu gào? Thật nực cười. Ha... ha...
Vẫn trong tâm trạng hoảng loạn, Lưu Thái Hoài sợ hãi nhìn quanh:
- Ai? Ai vừa lên tiếng?
Và Thái Hoài tự trả lời khi nghe xung quanh không hề có tiếng người đáp:
- Là những oan hồn uổng tử? Chỉ những oan hồn uổng tử mới có thể hiện diện ở đây, một đáy vực mà không một sinh linh nào có thể tồn tại...
- Nhảm nhí. Vì nói như vậy không lẽ ngươi cũng là kẻ uổng tử đã biến thành oan hồn. Huống chi, hừ, nếu trên đời này thật sự có oan hồn tồn tại thì ta, ha... ha... một người như ta đáng lý ra phải tự biến thành oan hồn từ lâu để ta có thể vật vờ phiêu phưởng khắp nơi, tìm và hủy diệt cho bằng hết những kẻ có liên quan đến Ngọa Long Cốc. Chỉ tiếc, chuyện người chết biến thành oan hồn chỉ là điều nhảm nhí. Một chuyện hoang đường không bao giờ có.
Nhân vật vừa lên tiếng không phải oan hồn? Có nghĩa là...
Thái Hoài trở lại sự cảnh giác thường nhật :
- Tôn giá là ai ? Tôn giá đến và lưu ngụ ở đáy vực này từ bao giờ ?
- Đương nhiên phải trước ngươi. Có như thế ngươi mới còn sống, ngươi không đến nỗi tan thây nát thịt mà chết.
Thái Hoài ngỡ như nghe lầm :

- Tôn giá muốn nói..., chính tôn giá đã cứu tại hạ ?
- Ngươi không hài lòng ? Cũng không sao, vì ta cũng không mấy hài lòng khi nhận ra ta đã cứu nhầm người. Không phải người mà ta bấy lâu nay vẫn chờ đợi.
Thái Hoài ngồi phịch xuống nền đá vực ẩm ướt, mặt từ từ quay về hướng có tiếng phát thoại :
- Tôn giá chờ đợi ai ? Chờ bằng hữu sẽ phải đến để cứu tôn giá khỏi chốn này ?
Trái lại. Kẻ ta chờ dường như chính là lũ người mà ngươi đã hủy diệt.
Thái Hoài đã tìm lại được nhịp độ suy nghĩ của bản thân từ thuở nào :
- Tôn giá chờ kẻ thù ? Chờ ai đó trong số người Ngọa Long Cốc thế nào cũng rơi xuống đây ? Sao tôn giá tin chắc người đó thế nào cũng rơi xuống ?
- Dễ thôi, nếu ngươi cũng luyện công sai đường và phải nhận chịu kết quả là tẩu hỏa nhập ma, sinh ra cuồng tâm loạn trí và chỉ muốn tìm sự giải thoát từ cái chết !
Tự liên tưởng đến bản thân, Thái Hoài thận trọng :
- Luyện công sai đường và biến thành Huyết Ma, như trường hợp của tại hạ ?
Và Thái Hoài vậy là có dịp nghe nhân vật kia :
- Ngươi tự nhận chính ngươi cũng luyện công sai đường ? Nếu là vậy sao ngươi còn tỉnh táo, vẫn chưa thật sự cuồng tâm như người bị khí huyết nghịch đảo và bị tẩu hỏa nhập ma ? Ngươi định chọc ta đấy à, tiểu tử ? Ha... ha...
Thái Hoài chỉ biết thở dài thườn thượt :
- Đâu phải chỉ bị tẩu hỏa nhập ma mới dẫn đến cuồng tâm ? Như tại hạ chẳng hạn, dù không luyện công phu sai đường vẫn lâm cảnh phát cuồng như thường !
- Nói nhảm. Tuy ta chưa đủ tự phụ để nhận là cao nhân nhưng với bản lãnh và kiến văn như ta, ta chưa ghi nhận bất kỳ tình trạng nào như ngươi nói. Chứng tỏ ngươi chỉ là kẻ nói nhảm.
Thái Hoài không lấy thế làm mừng, trái lại, chàng càng thêm nản lòng :
- Trên đời này chỉ có vạn sự biến hóa chứ chưa có ai dám tự phụ là vạn sự thông. Lời của tôn giá vừa nói không làm tại hạ ngạc nhiên. Và dù sao sự thật vẫn là sự thật.
Có một khoảng yên lặng ngắn, sau đó nhân vật nọ lại phát thoại :
- Vậy thì tùy ngươi. Ta thấy người không phải hạng người có chí cầu sinh, hoàn toàn khác với ta. Không đồng đạo tất không chung đường, ta có nói với ngươi cũng vô ích. Chi bằng không nói nữa thì hơn.
Chí cầu sinh, Thái Hoài tự hừ thầm một tiếng và buột miệng mà không kềm được :
- Tôn giá nói như có thể thoát ra từ đáy vực này ? Vậy tại sao cho đến giờ tôn giá vẫn lưu lại đây, chưa thoát ra nếu tôn giá thật sự có chí cầu sinh ?
- Ha... ha... ! Đây là một vực sâu muôn trượng và ngươi cho rằng hễ rơi xuống đây là chết thì cũng không bao giờ thoát ? Vậy thì ngươi lầm. Có một đạo lý mà ta nghĩ rằng vì ngươi chưa biết nên đã đến lúc ngươi phải biết. Ngươi có muốn nghe chăng ?
Thái Hoài động tâm :
- Đạo lý gì ?
- Là trên đời này không hề có gì gọi là vẹn toàn. Một con người vẹn toàn - không có ! Một pho học tuyệt đối cao minh - không có ! Một mỹ nhân mười phân vẹn mười - không có ! Một nơi chỉ có chết chứ không có sống - càng không có. Rõ chưa ?
Một đạo lý không có gì mới, không đáng mấy lạng bạc đối với Lưu Thái Hoài nếu vào bất kỳ lúc nào khác. Nhưng riêng với tình trạng này thì đạo lý đó đối với Lưu Thái Hoài như mang một ý nghĩa khác.
Đó là nguyên do khiến chàng bất giác chìm vào ưu tư, trâm ngâm và tư lự...
- Này, tiểu tử !
Chàng sực tỉnh :
- Tôn giá gọi tại hạ ?
- Ở dưới này chỉ có ta và ngươi. Ta không gọi ngươi thì gọi ai ? Ngươi đang suy nghỉ gì thế ?
Chàng mỉm cười :
- Suy nghĩ về đạo lý tôn giá vừa nêu ra. Quả là lời chỉ điểm quý giá.
- Ngươi thích thú ư ? Ngươi đã cười, tốt, ít ra ta cũng tìm thấy ở ngươi một chút nào đó sinh khí. Nào, nói đi, ngươi là ai ?
Chàng vươn vai đứng dậy :
- Tôn giá là chủ, tại hạ là khách. Tôn giá hỏi đương nhiên tại hạ phải trả lời. Tuy nhiên, chủ và khách nói chuyện như thế này là quá bất tiện. Tôn giá có nghĩ như thế không ?
- Chậm đã. Trước khi hiểu rõ ngươi là ai, ta chưa thể cho ngươi cùng ta diện kiến.
Chàng phì cười :
- Cũng được thôi. Và như vậy tại hạ cùng tôn giá chẳng còn cơ hội nào để diện kiến nữa đâu.
- Tại sao ?
Chàng thở hắt ra :
- Vì tôn giá sẽ sợ hãi hoặc giận dữ. Và hậu quả của hai phản ứng này chỉ là một, tôn giá sẽ không cho phép tại hạ diện kiến.
- Sợ? Giận? Biết nói như thế nào cho ngươi hiểu đây, vì ta cũng đang lo là ngươi cũng sẽ có một trong hai phản ứng đó nếu hiểu rõ ta là ai!
- Tôn giá là ai?
- Ngươi là ai ?
Chàng thản nhiên ngồi xuống :
- Tôn giá muốn nghe thật sao ? Được, vậy thì nghe đây, tại hạ là Lưu Thái Hoài, hậu nhân duy nhất còn lại của Trung Nguyên Đệ Tam Phủ, Thiên Thủ Đại Lượng Lưu Khánh Hà.
- Một trong tam gia phái Trung Nguyên? Chỉ tiếc, uy danh này chưa đủ làm ta sợ. Còn giận ư? Tại sao ta phải giận ?
Chàng cười khẽ :
- Tại hạ còn là Môn Chủ Đông Hải Môn.
- Môn Chủ Đông Hải Môn ? Ha... ha...
Chàng kinh ngạc :
- Tôn giá không sợ ?
- Ha... ha...
- Không sợ cũng không giận, tôn giá cười như là tôn giá không tin ?
- Đương nhiên ! Ta làm sao tin được nếu ta cũng đang muốn cho ngươi biết rằng...
- Sao ?
- Chậm đã ! Ta sẽ nói sau! Giờ thì nói đi, vì sao một nhân vật có xuất xứ ở Trung Nguyên như ngươi lại có thể trở thành Môn Chủ Đông Hải Môn ?
Chàng nghi ngờ :
- Tôn giá đã lưu ngụ ở dưới này được bao lâu rồi?
- Gần một đời người, nếu đó là điều ngươi thật sự muốn biết. Hay nói đúng hơn thì thời gian ở dưới đáy vực này như không hề tồn tại. Không có ngày, không có đêm làm sao ta biết ta đã ở đây bao lâu?
Chàng cảm thông và thương hại. Do đó, hoàn toàn ngoài ý muốn, chàng tự thuật lại toàn bộ cuộc đời chàng cho nhân vật kia nghe.
Phản ứng của nhân vật nọ rất lạ kỳ. Khi thì cười, khi thì chép miệng tiếc nuối, lúc thì mừng vui và lúc thì phát ra những tiếng thở hồng hộc đầy giận dữ. Vậy mà khi Lưu Thái Hoài kể xong, lúc chàng đã dứt lời thì thái độ của nhân vật nọ lại là sự trầm tĩnh hoàn toàn. Nhân vật đó bảo:
- Ta hiểu rồi. Ngươi tỏ ra tâm đắc với đạo lý ta vừa nói vì ngươi kịp nghiệm ra đạo lý đó có lợi cho ngươi ?
Chàng kinh ngạc :
- Tôn giá cũng đoán được ư ?
- Đương nhiên. Chẳng phải ta đã nói ta vốn là người có đầy bản lĩnh và nhiều kiến văn sao ? Và ta đương nhiên phải hiểu, chứ không chỉ đoán biết như ngươi cố tình hạ thấp ta.
Chàng ngượng ngùng :
- Tôn giá hiểu như thế nào ?
- Không có gì gọi là vẹn toàn. Câu nói này đúng với tình trạng của ngươi. Và ngươi nhận ra rằng chuyện biến thành Huyết Ma không phải lúc nào cũng đúng ?
Chàng gật đầu :
- Không sai. Bằng cớ là lúc này tại hạ vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
- Và ngươi hiểu nguyên do?
- Có thể nói như vậy!
- Hãy nói thử xem, ngươi hiểu như thế nào?
Chàng cười lạnh:
- Tôn giá định thử sự thông tuệ của tại hạ hay có ý đồ dò xét?
Và chàng ngạc nhiên khi nhận được lời đáp hoàn toàn khác:

- Ta chỉ muốn thành toàn cho ngươi thôi nếu đúng là ngươi cần thành toàn. Nhưng theo ta hiểu thì có lẽ ngươi không cần sự trợ giúp của ta?
Chàng hoang mang:
- Thành toàn cho tại hạ? Sao lại thế? Trừ phi...
- Sao?
- Trừ phi tôn giá chính là...
- Ai ?
- Đoàn Chí Hải ? Mà không phải. Biểu huynh Đoàn Chí Hải của tại hạ tuy có bị thất tung nhưng không phải là lâu như tôn giá.
- Vậy thì sao? Ngươi thử đoán xem nếu ngươi thật sự thông tuệ!
Chàng nghe gai khắp người:
- Đoàn bá bá?! Tôn giá chính là Đoàn bá bá, là thân phụ của a di Kiều đại tiểu thư, là phụ thân của biểu huynh Đoàn Chí Hải, là nghĩa huynh của lão thất phu Đoàn Mẫn...
- Đủ rồi. Đừng nhắc tên của súc sinh đó trước mặt ta.
Chàng lật đật đứng lên, hối hả chạy về phía vừa có tiếng quát phẫn nộ.
- Đừng! Đừng đi vào đây! Đừng nhìn ta! Nếu không... nếu không...
Quá muộn, chàng đã đi vào một động thất tối âm u và đã phục xuống trước một hình hài tàn tạ :
- Bá bá, tiểu điệt Lưu Thái Hoài xin bá bá thứ tội cho. Xin thứ tội cho...
Một thanh âm lạnh như lọt vào tai chàng:
- Ta đã cảnh báo ngươi, nếu ngươi vào ta sẽ giết ngươi. Sao ngươi vẫn dám vào?
Chàng nức nở:
- Gia phụ đã lỗi đạo với gia mẫu, đã sai phạm với Đông Hải Môn. Tiểu điệt nguyện chịu tội thay cho gia phụ. Xin bá bá cứ trách phạt, cứ trừng trị tiểu điệt.
Có tiếng thở dài:
- Ta đã tự bảo là ta đừng giận Lưu Khánh Hà nhưng rốt cuộc giận vẫn hoàn giận. Mà thôi, mẫu thân ta còn tha thứ được cho ngươi, không những mẫu thân ta còn trao cương vị Môn Chủ Đông Hải Môn cho ngươi, mẫu thân ta đã khoáng đạt như thế lẽ nào ta lại không bằng. Đứng lên đi, Lưu thế điệt. Mà ta không phải gọi ngươi là Môn Chủ mới đúng. Hãy đứng lên đi, Môn Chủ.
Thái Hoài miễn cưỡng đứng lên:
- Đa tạ bá bá đã đại lượng! Tiểu điệt...
- Được rồi! Vả lại suốt thời gian qua ta đã nghĩ lại. Và ta minh triết rằng nếu năm xưa đừng có ai trong chúng ta lầm kế của súc sinh Đoàn Mẫn Hạc thì chuyện giữa song thân ngươi đâu xảy ra nhiều trắc trở? Chỉ hận cho chúng ta, mỗi người chúng ta. Vì ai cũng có một vài điểm yếu và Đoàn Mẫn Hạc vì quá giảo hoạt đã từ một vài điểm yếu đó nên đã thao túng tất cả chúng ta. Lưu Khánh Hà bị thao túng, Tư Mã Vương đương kim Minh Chủ cũng bị thao túng, và ta, ta càng bị y thao túng nhiều hơn.
Vụt thở dài, nhân vật đó chợt bảo Lưu Thái Hoài:
- Hãy ngồi xuống đi, giờ thì cần phải nói nhiều về tình trạng của ngươi.
Thái Hoài ngồi xuống và lẳng lặng nghe:
- Có lẽ ngươi đã nhận ra rằng tự thân Huyết Hoa không thể biến ngươi thành Huyết Ma?
Chàng đáp:
- Tiểu điệt cũng nghĩ như thế!
- Vậy thì dược lực của Xích Long Châu càng không thể biến ngươi thành Huyết Ma?
- Đúng vậy. Cho dù Ngũ Chỉ Bà Bà, nhất là Lão Chủ Mẫu từng cho là như vậy!
- Không có gì gọi là vẹn toàn. Họ nghĩ như thế là nghĩ về sự tuyệt đối. Nhưng làm gì có chuyện gì là tuyệt đối? Võ học tà không thể biến ai đó thành tà, chỉ có tâm tà mà thôi.
Chàng gật đầu:
- Tâm tà và chỉ ở trong môi trường tà mới có thể thành sự tà. Bằng không, người có tâm tà cũng dần dần được ngoại cảnh xung quanh nếu có đầy đủ sự thiện hảo sẽ được hoán cải.
- Không sai. Vậy thì mấy lần ngươi bị cuồng tâm chỉ là do có chân khí bất thuần nhất mà thôi.
Thái Hoài thở ra nhè nhẹ:
- Nhưng tiểu điệt vẫn chưa có cách biến chúng thành thuần nhất!
- Ngươi đã có rồi, chỉ tại ngươi chưa có cơ hội chuyên tâm chuyên ý vào việc làm cho chúng trở lại thuần nhất đó thôi.
Chàng nghi ngờ:
- Bá bá muốn nói Tâm Pháp Tiềm Long?
- Phải! Dùng tâm pháp Phật môn thượng thừa này để hóa giải những luồng chân khí dị biệt đúng là thượng sách!
- Sao bá bá biết chắc là được?
- Vì ta đã luyện qua tâm pháp này !
Chàng kinh ngạc :
- Vì sao bá bá luyện được ?
- Ha... ha... Đâu phải chỉ có Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng năm xưa là phát hiện ra cách luyện tâm pháp này ? Phần ta, trước khi ta bị Đoàn Mẫn Hạc lập kế, đưa ta từ Đông Hải Môn đến tận Trung Nguyên và bị hại, ta đã sớm phát hiện ra cách luyện tâm pháp này rồi.
- Nhưng Xích Long Châu...
- Ngươi bảo sẽ không nhìn thấy gì nếu Xích Long Châu vẫn bị màu đỏ bao phủ? Vậy ngươi có biết mầu đỏ đó sẽ bị tan biến đi nếu bị rơi vào nước không? Ta đã tình cờ phát hiện là nhờ nguyên nhân này.
- Và bá bá đã luyện xong Tiềm Long công phu?
- Tiềm Long Pháp Phật Quang. Công phu quả đúng với danh xưng, đã giúp ta thức ngộ được nhiều điều mà trước đó ta không thể nào tự thức ngộ.
- Bá bá đã thức ngộ điều gì?
Nhân vật nọ bật cười:
- Đó là điều mà ta ngay từ đầu đã bảo ngươi là ta đang chờ Đoàn Mẫn Hạc vì luyện công sai đường sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Chàng mơ hồ hiểu:
- Luyện công sai đường, có phải là Đông Hải Phi Thiên Chỉ?
- Phải! Bổn môn từ khi có bí kíp này vẫn chưa có ai luyện thành, và ta, nhờ công phu Tiềm Long mới hiểu rằng đó là vì bí kíp đó hãy còn khiếm khuyết cần phải có thêm khẩu quyết phật môn!
Chàng vỡ lẽ:
- Nghĩa là bây giờ bá bá đã luyện thành Đông Hải Phi Thiên Chỉ?
- Đã hoàn tất!
- Vậy tại sao bá bá vẫn lưu lại đây?
Giọng nói của nhân vật nọ chùng lại:
- Không có gì vẹn toàn. Đừng nói thân thể ta đã bị phế bỏ mất một chi, cho dù còn đủ tứ chi thì một mình ta vẫn không thể tự thoát thân.
Và Thái Hoài vụt hiểu, muốn thoát nơi này phải có hai người trở lên và chàng chính là người thứ hai đang rất cần cho Đoàn bá bá. Nguyên vẫn là Môn chủ Đông Hải Môn.