Edit + Beta: Tris

"Không phải anh muốn tới mà là bố đang ở nhà chờ hai người." Khang Tây Xuyên cũng không tình nguyện tới đây, nếu không phải mệnh lệnh của lão nhân gia, hắn sẽ vứt bỏ hội nghị quan trọng của công ty mà đến đây đợi hai tiếng sao?

Trình An đứng bên cạnh Khang Tây Triết, lúc xuống máy bay tâm tình của cô đã tốt rồi; đương nhiên là được người nào đó dỗ tốt. Chuyện này cô để Khang Tây Triết quyết định, nếu anh muốn gặp cô liền đi cùng anh; còn nếu anh không muốn đương nhiên bọn họ phải trở về nhà của mình.

Nghe nói mấy ngày này, hai mẹ với bố đã trang trí lại nhà cô một chút; cô đang muốn về xem thành quả a. Vì sao lại ở nhà cô mà không phải ở phòng Khang Tây Triết? Theo như lời anh nói thì cái gì của anh đều là của vợ; vợ nô đương nhiên phải ở nhà vợ. Trên thực tế, là do anh đã thiết lập Cam Cam dựa theo bố trí của nhà anh, anh lo lắng "con chồng trước" này sẽ thường xuyên quấy rối, vẫn nên ở nhà cô thì tốt hơn.

"An An?" Khang Tây Triết đang định từ chối Khang Tây Xuyên, bọn họ vừa trở về An An đã rất mệt mỏi rồi, cô cần được nghỉ ngơi cho tốt. Chỉ là anh còn chưa có mở miệng liền nghe thấy có người gọi cô.

Nhìn người đi tới An An thở dài một hơi, chờ bọn họ lại gần đây, mặc dù cô không vui khi bọn họ chào hỏi nhưng cô vẫn đáp lại.

"Chị An An, chị đến bệnh viện thăm bố em được không? Ông bệnh nặng lắm rồi, xin chị." Trình Na thực sự không còn cách nào khác, cô thông qua bạn bè tìm hiểu thì biết được hôm nay Trình An trở về mới lôi kéo anh trai đến đây. Bởi vì máy bay cất cách trễ nên hai anh em họ đã đợi ở sân bay hơn hai tiếng rồi.

Trình An quay đầu lại, giờ phút này cô đã tức giận đến mức mặt đều đỏ lên. Bình tĩnh mà ngẫm lại xem mẹ đã đối xử với bọn họ như nào, nhiều năm như vậy mẹ chẳng những hao phí tâm tư phát triển Trình thị, lại còn vì bọn họ mà vất vả trả giá, chẳng lẽ trong lòng họ không có chút cảm kích nào sao? Thật vất vả bà mới tìm được hạnh phúc, bọn họ không thể thành toàn à?

Cô nắm chặt nắm tay rồi yên lặng buông ra, tốt thôi, cô có thể đi, nhưng lần này đi cũng đừng trách cô vô tình. Có những lời nói cô đã không muốn động vào, những lời này nói ra đều là đem từng nỗi đau đào ra, đến lúc đấy người nào đau cô cũng mặc kệ.

"An An." Khang Tây Triết nhìn thấy động tác của cô thì rất là đau lòng, Trình An ôm anh một cái rồi tính toán cùng anh em Trình Trạch rời đi . Khang Tây Triết không yên tâm cô, đưa hết hành lý trong tay cho Khang Tây Xuyên rồi đuổi theo.

Khang Tây Xuyên nhìn ba cái va li to trước mặt, thở dài một hơi, tốn công tốn sức lôi chúng ra đại sảnh. Thật là , chỉ vì biểu hiện trước mặt vợ mình mà tự lôi 3 cái va li to như này, không biết dùng xe đẩy sao?

_______________

Tới bệnh viện, Trình Tấn đúng là đang nằm trên giường bệnh, tuy nhìn ông ta già hơn nhiều nhưng tuyệt đối không giống bị bệnh nghiêm trọng như anh em họ nói. Trình An cười khẽ một tiếng, dù biết rõ mục đích của ông ta nhưng cô vẫn hỏi: "Trình tổng muốn tôi tới đây làm cái gì, ngài muốn biết cái gì? Chuyện ngài muốn biết chỉ cần động tay một chút là có thể tra được mà, không phải sao?"

Trình Tấn nghe ra, cô đã biết còn cố ý hỏi thì có chút bực bội, hắn muốn nói cái gì đó, mặt nghẹn đỏ bừng lên nhưng vẫn không nói ra được nửa lời.

Khang Tây Triết đứng ở bên cạnh, nắm tay cô, Trình An biết anh lo lắng cho mình, chỉ là hôm nay những việc sắp nói ra, người thương tâm không phải cô, mà là bọn họ!

"Trình tiên sinh, Trình tiểu thư, phiền toái hai người mời bác sĩ lại đây đi, nếu tôi có nói ra cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới Trình tổng thì không ổn đâu. Nếu các người đã mời tôi lại đây, đương nhiên tôi sẽ nói rõ ràng chứ không giấu diếm nữa nhưng tôi muốn mấy người đảm bảo sau khi nói xong tôi có thể hoàn hảo rời đi, những chuyện sau đó không liên quan đến tôi." Trình An đã nhìn ra, tuy rằng Trình Tấn ở bệnh viện nhưng hắn không có vấn đề gì lớn; ông ta tiếc mạng sống mình, đặc biệt là sau khi thay thận. Bệnh viện này có đoàn bác sĩ chữa trị của hắn, bọn họ muốn gọi cũng rất nhanh.

"Trình Trạch, Trình Na đi ra ngoài, cũng mời Khang tiên sinh tránh mặt một chút, tôi muốn nói chuyện một mình." Trình Tấn biến tình huống cơ thể của mình hiện giờ, ông không có gì không chịu nổi; nhưng ông không muốn người ngoài tham dự vào chuyện này.

"Không được!" Khang Tây Triết vừa muốn mở miệng đã nghe thấy cô trực tiếp từ chối: "Tất cả đều không được đi ra, đã thành niên hết rồi, nhưng chuyện này bọn họ cũng cần biết." Trình An là chỉ Trình Trạch với Trình Na, đều đã kéo cô từ sân bay tới đây nếu để họ rời đi thì thật không hợp lý.

Trình Tấn có chút không vui nhưng cô không quan tâm, trực tiếp mở miệng: "Không phải Trình tổng muốn biết vì sao mẹ nhận nuôi tôi sao? Tôi nói cho ông biết, trước khi mẹ nhận nuôi tôi, bà có hoài thai một đứa bé chẳng qua sau này vì đủ loại nguyên nhân nên đứa bé không thể giữ lại. Cái nguyên nhân đấy là gì thì lúc đấy tôi chưa ở cạnh bà nên không có cách nào biết được nhưng tôi có xem qua lịch sử nằm viện của bà, nếu đứa bé kia được sinh ra, hẳn là lớn hơn Trình tiên sinh một tháng.

Trong lòng cô cũng rất khổ sở, vì mẹ khổ sở; nhưng cũng tốt những nỗi nghẹn uất trong lòng rốt cuộc cũng được nói ra. Cô không có kiêu ngạo được như mẹ, cũng không cường đại bằng bà nhưng cô cũng có thể bảo hộ bà.

Cô muốn dủy diệt Trình thị không phải là không có khả năng, trong tay mẹ có gần 30% cổ phần Trình thị, chỉ cần cô mở miệng muốn, mẹ sẽ vô điều kiện mà cho cô; tuy rằng cô không hiểu được mấy cái thủ đoạn trên thương trường nhưng với 30% cổ phần này tung ra, tất nhiên tập đoàn Trình thị sẽ đại loạn. Thương trường vốn là gió thổi mây bay, từ khi mẹ rời khỏi Trình thị càng có nhiều người như hổ rình mồi rình rập, kể cả hành động này không đánh sập Trình thị thì rất nhanh sau đó cũng bị những người khác xâu xé hết.

Hơn nữa bây giờ mẹ có chú Tống che chở, nếu biết cô muốn lấy lại công đạo cho mẹ chắc chắn ông sẽ không mặc kệ cho nên vì việc này nhất định bọn họ sẽ không để lộ.

Sau khi cô rời đi, trong phòng bệnh là một mảnh yên tĩnh, Trình Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc, tinh thần Trình Na có chút hoảng hốt nhìn bố trên giường bệnh, một hồi sau Trình Tấn đột nhiên lôi kéo cây truyền nước, phịch một tiếng nó đổ xuống, nước thuốc đổ khắp nơi.

"Bố!" Trình Na sốt ruột kêu một tiếng, Trình Trạch thở dài một hơi, xoay người chết lặng nhìn đám người vội vã chạy vào. Hóa ra hắn mới là con riêng chẳng qua mẹ hắn thượng vị được mà thôi. Nếu dì Dương mang theo đứa trẻ kia trở về hoặc là xuất hiện trước khi hắn sinh ra, vận mệnh của hắn sẽ như thế nào?

Trình Tấn cuối cùng vẫn khống chế được cảm xúc, ông biết thân thể mình không chịu được kích động. Ông nỗ lực bình ổn lại bản thân rồi mới chậm rãi mở miệng: "Cổ phần trên danh nghĩa ta tặng 10% cho Trình An."

"Em ấy sẽ không muốn." Trình Trạch đối với Trình An hiểu biết không nhiều lắm nhưng cũng biết cổ phần hay trợ giúp gì đó từ Trình gia em ấy đều sẽ không nhận.

"Nó không nhận không liên quan, mỗi năm lấy tiền lãi trên danh nghĩa nó mang đi quyên góp đi." Trình Tấn nói xong vẫy vẫy tay bảo tất cả mọi người lui ra ngoài. Hắn một mình ngồi dựa vào đầu giường, lâu đến mức đôi mắt chua xót không chịu được nữa mới ngẩng đầu nhìn trần nhà sám hối. Là hắn quá hoang đường rồi, hại bà ấy khổ sở cả đời. Hiện tại người ta có hạnh phúc rồi, đúng là bọn họ không nên quấy rầy.

_________________

Thật ra, Khang Tây Triết đã thấy được bóng dáng của Trình Trạch, nhưng anh nói không sai, người nọ đúng là đã phụ lòng người yêu mình. Chờ tâm tình Trình An hoàn toàn hồi phục bọn họ mới xuống dưới, hai người vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Khang Tây Triết đứng trước cửa xe chờ họ.

"Không đón được hai người, anh trở về không thể báo cáo kết quả công tác được." Khang Tây Xuyên bất đắc dĩ buông tay.

Trình An cảm thấy người này còn rất cố chấp, hẳn là anh ta đã đợi khá lâu rồi đi, trời cũng đã tối đen cả rồi. Sự việc bên Trình gia coi đã hoàn toàn giải quyết xong, về sau bọn họ không có mặt mũi mà tìm mình nữa cho nên chuyện bên Khang gia cũng nên nói rõ thì tốt hơn; rốt cuộc quan hệ của Khang Tây Triết cùng bố anh cũng không quá tệ như vậy.

___________

Vừa tới Khang gia, liền nhìn thấy Khang Trạm đang thở phì phò ngồi trong đại sảnh, Khang Tây Triết kêu một tiếng Khang đổng, Trình An nghe vậy đánh anh một cái: "Anh gọi Khang đổng thì em biết xưng hô thế nào a ?" Đầu cô quay quay một chút, cuối cùng vẫn chọn lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, cũng học anh kêu một tiếng: "Chào Khang đổng."

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẠI truyenwiki1.com: TRISTEARIN (TRIS2111)