36.

Dẫn chương trình: “Có người nói bạn làm cảnh sát thì cho dù mắng ai cũng là sai, bạn nghĩ như thế nào về lời này?”

Tôi gật đầu: “Tôi cũng khá đồng tình đó chứ, bởi vậy nên tôi chỉ mới tham gia tiết mục này thôi, cũng chưa chửi mắng gì ai mà.”

Dẫn chương tình gật đầu: “Tôi hiểu rồi, bạn đây là đang ám chỉ cho họ hiểu.”

“Đâu có đâu, này là thể hiện ra rõ ràng rồi. Dù sao thì nghĩ đến trình độ văn hoá của họ, để giao lưu hoà bình hơn thì có lúc tôi cũng hy sinh vài thứ.”

Dẫn chương trình lén cười, nhưng vẫn rất phối hợp: “Vâng, vậy cũng khổ cực cho bạn quá.”

“Này thì không nhé, thật ra thì tôi mong họ có thể đến văn phòng tìm tôi luôn. Nếu như nói chuyện suôn sẻ thì tôi cũng không ngại tặng miễn phí một ngày đi du lịch luôn đâu.”

Tôi chấp hai tay lại rồi nhìn vào máy quay: “Tôi đang nỗ lực để tẩy trắng đó, mong mọi người nhanh nhẹn bầu phiếu giúp tôi với.”

[Bầu rồi bầu rồi bầu rồi hahahaha.]

[Tôi mắng bạn cũng đâu phải mắng người đâu.]

[Má ơi, cô ấy mê hoặc tôi!]

[Chuyến du lịch 1 ngày ở đồn cảnh sát hahahaha.]

Dẫn chương trình tiếp lời: “Vì chén cơm của tôi thì mọi người cũng nhanh chóng bầu phiếu giúp Thời Mộ tẩy trắng đi ạ! Tiểu Trịnh xin cảm ơn!”

Người dẫn chương trình họ Trịnh.

Cô ấy hỏi tiếp: “Vậy lúc gặp phải những việc làm phi pháp như vậy thì bạn có cảm nghĩ gì? Có sợ không?”

Này là vấn đề Cố Triều tính dùng để tẩy trắng đây, rớt nước mắt thể hiện sự khổ cực của bản thân sẽ mang lại hiệu quả cũng không tệ. Đã qua thử nghiệm và kiểm tra.

Tôi uống ngụm nước: “Không có, tôi không có sợ.”

“Tại sao? Là do cây ngay không sợ chết đứng sao?”

“Không phải, là do tôi còn có ba mẹ trên thiên đàng bảo vệ mà.”

[Chủ Cầu: “Không sai, tôi đây là đang kể khổ.”]

[Lý Thời Mộ! Tôi sai rồi, tôi không nên chửi cô, cầu tha cho bé với.]

[Này sao tự nhiên đi theo hướng tâm linh rồi?]

[Tôi bầu phiếu! Tôi bầu phiếu! Tôi bầu là được chứ gì!]

[Vỗ tay, bầu phiếu để được bình an!]

[Yêu nước, liêm chính, tận tuỵ, thân thiện, tự do, bình đẳng, công quyền, pháp quyền,…]

Dẫn chương trình khoanh tay lại: “Thời Mộ ơi! Chúng ta còn đang live stream mà, đừng làm vậy.”

Tôi lấy trong túi xách ra sợi dây treo rất nhiều tượng thần, tôi cầm thánh giá đến an ủi người dẫn chương trình: “Không sao đâu, tôi mang theo nhiều thứ lắm, Tây - Ta đều có, phù hợp cho mọi lứa tuổi luôn, đừng sợ.”

[Má ơi tôi nhịn không được luôn á, quá buồn cười.]

[Sao trước khi vô coi không ai nhắc tôi sẽ hài đến mức này vậy!]

[Chị gái này còn tham gia buổi phỏng vấn nào khác không? Tôi muốn xem.]

[Lầu trên ơi, có link trên Weibo “Chủ Cầu tấu hài” đó.]

Người dẫn chương trình nhận lấy cây thánh giá: “Được rồi, thời gian cũng gần hết rồi, Thời Mộ có còn điều gì muốn chia sẻ với mọi người không?”

Thời gian live stream chỉ có nửa tiếng, bây giờ còn 5 phút nữa. Người dẫn chương trình này nghĩ cũng hay thật, để tôi nói 2-3 phút, sau đó cô ấy tổng kết lại xong liền kết thúc.

Tôi lắc lắc đầu, đứng dậy: “Hết rồi.”

[Dẫn chương trình: “Sao cô ấy lại nói “Hết rồi.”? Còn live chưa xong mà? Hỏng lẽ giờ tui tự bịa chuyện nói 5 phút?”]

[Ôi cái biểu cảm ngây ngốc này hahahaha]

[Dẫn chương trình: Nghi ngờ.jpg]

Cô ấy kéo tôi lại: “Ừm…Hay là chúng ta nói thêm chút nữa đi?”

Tôi nghĩ nghĩ, đáp: “Vậy tôi cho một lời khuyên cuối cùng nhé. Tôi biết cuộc sống mỗi người đều không dễ dàng, nên tôi đề nghị mọi người nên đến bệnh viện đi rà soát khuyết tật đi. Tuy quy trình có chút phức tạp nhưng trong tương lai có thêm cái chứng nhận có khi mua đồ lại được giảm giá đấy.”

[Cảm ơn, tôi đây không cần.]

[Ác quá, nhưng mà sướng miệng!]

[Má ơi, Chủ Cầu viết sách dạy tôi chửi người ta với!]

[Chỗ nào có giảm giá cho giấy chứng nhận khuyết tật vậy trời! Hahahaha]

Vẻ mặt người dẫn chương trình ưu sầu: “Thật ra tôi có chút lo lắng, lo là sau chương trình này bạn sẽ càng tẩy trắng không nổi đó.”

Tôi dừng một lát, nói: “Tôi là cảnh sát nhân dân, vài năm nay tự nhận làm cảnh sát cũng tốt lắm, nhưng làm người dân thì còn vài thiếu sót. Vài hôm nay được thêm vài vị tấm lòng bao dung dạy tôi cách làm người thì tôi thấy tôi trưởng thành thêm rồi.”

“Mọi người bình đẳng mà, bạn nói tôi thì tôi nói lại bạn thôi. Này đều là học mọi người đó, lần nữa hoan nghênh mọi người tìm đến văn phòng để cùng tôi trao đổi học tập về lòng người.”

Lời cuối, tôi an ủi người dẫn chương trình: “Không sao đâu, Cố Triều sẽ không sa thải cô đâu mà.”

Người dẫn chương trình cảm động: “Là bạn nói vài lời giúp tôi sao?”

“Không phải, chút tiền lương này của cô Cố tổng không thèm đâu.”

Dẫn chương trình: “…Cảm ơn, tôi nhận lời an ủi rồi.”

[Tôi thấy Lý Thời Mộ là nằm không cũng dính đạn mà. Rõ ràng đi làm nhiệm vụ lại tự nhiên bị nói thành người thứ ba.]

[+1]

[Làm cảnh sát cũng không dễ dàng mà, bị oan cũng không tự lên tiếng được.]

Có người từ dưới đài cầm cái máy tính bảng lên cho tôi xem, là buổi live stream hôm nay, tôi đọc bình luận chi chít, hỏi: “Lần live stream này kết thúc rồi, mọi người đã bầu phiếu chưa?”

[Bầu rồi bầu rồi bầu rồi.]

[Không bầu không phải người Trung Quốc!]

[Aaaaaa Lý Thời Mộ đọc bình luận rồi!!! Mẹ yêu con!!! Mẹ yêu con!!! Yêu con!!]

Tôi đọc bình luận đủ thứ trên trời của mọi người, khoé miệng nhếch lên: “Thật ra buổi hôm nay mọi người có bầu cho tôi không thì đối với tôi cũng không quan trọng lắm, bởi vì…”

“Tôi vốn dĩ đã trắng rồi, không cần tẩy nữa.”

[Đáng hận! Bị cô ấy phũ rồi!]

[Hahahahaha ngầu vãi chưởng!]

[Xin lỗi chứ cô ấy thật sự rất tuyệt.]

[Dẫn chương trình: “Nói nửa ngày rồi, cô giỡn với tôi à?”]

[Ánh sáng chân lý!]

[Đúng rồi, Lý Thời Mộ căn bản đâu có làm gì sai đâu. Nam chưa cưới nữ chưa gả, cho dù có yêu nhau thì đã làm sao. Triều Mộ cp bà đây get được rồi!]

[Đúng vậy, hai người đó dám yêu thì tôi đây dám đẩy thuyền.]

[Cảnh sát ngầu lòi x Tổng tài bá đạo, được quá chứ nhỉ!]

[Khoan khoan khoan, lúc nãy ống kính quay một vòng, tôi nhìn thấy Cố Triều đang ở dưới đài rồi!!!]

[Hả??? Nhanh vậy lộ rồi sao? Bà đây phải nhanh nhẹn lên thuyền chính chủ thôi!]

37.

Tôi tháo tai nghe xuống, Cố Triều cầm áo khoác của tôi chờ cũng lâu rồi.

“Tẩy trắng thành công chưa?”

Anh ấy cười: “Em vốn dĩ đã trắng rồi mà.”

Tôi giơ ngón tay cái lên: “Chính là vậy!”

“Hậu trường đếm kết quả bầu phiếu vượt qua trăm vạn rồi, thành công tẩy trắng 90%”

Ai da, tôi hot vậy đó.

Cố Triều nhíu mày, nói: “Đói chưa? Đưa em đi ăn nhé. Thuận tiện đưa em lấy hương liệu luôn, hai ngày trước quên mất.”

Tôi nhướng mày: “Đi thôi!”

Hương liệu của anh ấy chắc là có gì đặc biệt đó, không phức tạp như các loại hồi xưa dùng, được đựng trong cái hộp nhỏ. Tôi ngửi một cái, này giống với mùi trên người anh ấy bảy phần.

“Sao vẫn thấy trên người anh thơm hơn thế?”

Anh ấy cười: “Chắc là sao khi hun lên thì mùi sẽ khác đó.”

Hình như cũng có lý. Tôi nhận cái hộp: “Đợi em dùng xong sẽ nói lại.”

Chỗ ăn cơm là do Cố Triều tìm, dù sao cũng khác với chỗ bình thường tôi hay ăn, vừa nhìn liền biết đắt. Đi vào bên trong thì tôi liền thấy hai dáng hình quen thuộc, kéo kéo tay áo Cố Triều, tôi hỏi: “Kia là Diệp Tuyển với Lâm Hạ Tử đúng không anh?”

Cố Triều nhìn theo hướng tôi chỉ, rồi cho tôi một đáp án chắc chắn: “Hai người đó đang yêu nhau.”

“Cái gì!?”

Trước có Giang Phong, sau có Quý Tu Văn, bây giờ thêm Diệp Tuyển nữa, rốt cuộc là đặt nam chính Lâm Thời Huyên của chúng ta vào chỗ nào rồi?

Cố Triều gật đầu: “Nghe nói sắp đính hôn rồi.”

Ở bên ngoài lưu lạc nhiều năm thì gặp được chân mệnh thiên nữ, xong nhờ vào sự cảm hoá của người yêu rồi hoà giải với gia đình. Người nhà cậu ta không chỉ chấp nhận ước mơ của cậu ta mà còn bị sự thiện lương của Lâm Hạ Tử làm cho cảm động, hận không thể để cho hai đứa kết hôn với nhau ngay lập tức.

Tôi ghen tỵ ghê, nữ chính lúc nào cũng sẽ gặp được các loại đàn ông. Còn tôi vẫn một thân một mình một gian phòng.

Nhưng mà Diệp Tuyển này cũng dũng cảm quá chứ. Đó là nữ nhân của Lâm Thời Huyên đấy, vậy mà cũng dám giành. Chắc là cậu ta chưa được nếm trải sự lợi hại của nam chính rồi.

Lâm Hạ Tử vừa đủ 18 tuổi không lâu thì Diệp gia liền gửi thiệp mời đính hôn qua. Nhìn vào chữ “Hỉ” được trang trí trên thiệp hồng, về mặt tình cảm thì tôi phải nhanh chóng báo tin vui này cho Lâm Thời Huyên mới được.

38.

Tôi cưỡi con chiến mã của tôi đến khu tù giam. Mặc dù lần trước vừa bị mất một cái bánh xe nhưng dòng xe này rất được lòng mọi người nên thay cái mới cũng dễ.

Nhà tù vẫn gọn gàng như cũ, vẻ mặt Lâm Thời Huyên cũng như mọi khi…

À không, còn âm u hơn bình thường nữa.

Tôi ngạc nhiên: “Lần này đến không mang quà thôi mà, không đem [email protected] lót với vớ cho cậu thôi mà cậu cần gì phải nhìn tôi trầm trọng tới vậy?”

Tại tôi hết, không sớm để ý hành động của Lâm Hạ Tử. Chứ không thì kịp lên mạng đặt vài đơn rồi. Nhưng mà vầy cũng tốt, tiết kiệm được tận vài chục đồng.

Cái người Lâm Thời Huyên này gì thì không nói chứ nhẫn nhịn là giỏi nhất. Bình thường trong lòng có chửi tôi một ngàn lần thì miệng vẫn gọi “Chị ơi chị à” không ngừng.

Hôm nay diễn cũng không thèm diễn nữa, gọi thẳng họ tên tôi: “Lý Thời Mộ! Tôi biết chị muốn nói cái gì.”

Tôi âm thầm nuối tiếc, kẻ nào vậy chứ? Miệng mồm không kín kẽ gì hết, nhanh nhảu cướp mất phần của tôi rồi, làm tôi phí mất một lần xem diễn kịch.

Nhưng mà tôi ấy à, trọng tình trọng nghĩa với người thân, chết càng sớm thì tôi càng dành tình cảm cho người đó. Thấy không? Tôi đối xử với ông già họ Lâm tốt quá trời.

Hiển nhiên Lâm Thời Huyên một nửa là chết không được nhưng cũng sớm xuống đất thôi. Người làm chị như tôi cần gì phải khắc khe với nó đến thế chứ. Nghĩ vậy, tôi cười: “Đây là chuyện tốt nhé, em sao lại bày ra vẻ mặt đắng cay thế cơ chứ?”

“Dù mới là đính hôn nhưng cũng phải có tiền mừng chứ, em trai, em định đi bao nhiêu đấy?”

Lâm Thời Huyên: “…”

Tôi tiếp tục độc thoại: “Dù em không đi đến hiện trường được nhưng lễ nghĩa vẫn phải có nhé. Nếu em không có tiền thì chị đây có thể cho mượn, yên tâm, không lấy thêm tiền lãi đâu.”

Đây là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng tôi đấy, tôi thật là một người chị tốt nhất thế giới mà.

Lâm Thời Huyên nhàn nhạt nhìn tôi, giọng như trúng độc: “Chị.”

Tôi: “Hả?”

Cậu ta dần dần thả lỏng: “Chị giúp tôi ra ngoài đi, ân oán giữa hai chúng ta coi như chấm dứt.”

“Cái gì? Cậu muốn vượt ngục!”

Người giám sát đằng sau nghe được, quan sát hai chúng tôi. Tôi giơ tay lên: “Giám sát, không phải tôi, tôi không có làm.”

Người giám sát hung dữ nói với Lâm Thời Huyên một câu: “Thành thật chút!”

Tôi cười hihi nhìn cậu ta: “Ban ngày ban mặt mà. Em trai ơi, chị đây khuyên em nên tự mình biết mình rồi từ bỏ cái ảo tưởng hoang đường đó đi. Chị là công dân tốt biết tuân thủ pháp luật, em đừng có dụ chị nhé.”

Cậu ta cũng cười: “Được lắm.”

39.

Dù đây không phải lần đầu tiên nghe được tin tức này nhưng vẻ mặt Lâm Thời Huyên vẫn rất ảm đạm.

…Hạ Tử….Hạ Tử…

Anh ta đưa tay lên, nhìn vào vết sẹo trên đó. Đây là huy chương anh ta tự khắc lên để kiềm chế bản thân mình. Nhưng bây giờ những vết sẹo chằng chịt này lại giống như đang nhe răng ra cười, giễu anh ta là một trò hề.

Nhưng mà tại sao chứ? Anh ta từng cho rằng họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, cho dù có dùng đến những cách cực đoan nhất.

Diệp Tuyển còn tay trong tay với Hạ Tử đến thăm anh ta, nụ cười ngọt ngào cứ như kim đâm vào mắt vậy.

Anh ta nhìn ra, Lâm Hạ Tử thật lòng thích Diệp Tuyển.

Nhưng mà, bất cứ thứ gì Hạ Tử thích thì đều đáng chết. Con mèo Hạ Tử nuôi là như thế, Diệp Tuyển cũng vậy thôi. Nếu Quý Tu Văn không biết điều thì ngày nó chết cũng không xa đâu.

Đã một năm kể từ khi anh ta bị kết án 3 năm tù, anh ta cũng đã lập được công và giảm được vài tháng theo kế hoạch. Giờ thì tốt rồi, chỉ còn vài tháng nữa, chỉ cần trong khoảng thời gian này kiên trì và thể hiện tốt hơn chút nữa thì anh ta đã có thể được ra tù vào năm sau.

Nhưng vẫn quá chậm, Lâm Hạ Tử và Diệp Tuyển đính hôn vào tháng sau. Anh ta không bằng lòng, cũng không có chuyện giao người con gái anh ta yêu sâu đậm cho một thằng đàn ông khác.

Lâm Hạ Tử 10 tuổi thì đến Lâm gia. Lúc đó Lâm Thời Huyên mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, coi cô ấy như con thú cưng mà nuôi lớn. Nhưng dần dần phát hiện ra, từng đoạn xương của Lâm Hạ Tử rất vừa vặn với anh ta, như được tạo ra vì anh ta vậy.

Lần đầu anh ta có được sự k!ch thích này là vào 16 năm trước. Mới bắt đầu thì còn rất hốt hoảng với ý tưởng điên rồ này, anh ta vẫn còn là một người rất lý trí.

Anh ta cố gắng kiểm soát d*c vọng của bản thân nhưng nó chỉ như quả bóng ngày càng phình to ra, nếu cứ đè nén thì chắc chắn sẽ có ngày phát nổ.

May mắn là Hạ Tử của anh ta rất lương thiện.

Tuy bây giờ anh ta rất tức giận vì cô ấy phản bội lại tình cảm của họ, nhưng nghĩ đến Hạ Tử thì vẫn có chút ngọt ngào dâng lên từ đầu quả tim. Cô ấy khẽ hôn lên môi anh ta, cùng anh ta khiêu vũ vào những ngày lộng gió, vào đêm tối lạnh lẽo sưởi ấm cho linh hồn anh ta.

Vì vậy anh ta không chối bỏ nữa mà bắt đầu dệt ra một tấm lưới, bao bọc lấy Lâm Hạ Tử để cô ấy lớn lên theo hướng mà anh ta muốn, bao gồm cả cơ thể, hành động và suy nghĩ của cô ấy.

Anh ta khắc tên Lâm Thời Huyên lên người Lâm Hạ Tử từ trong ra ngoài.

Mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi thì mẹ của Lâm Hạ Tử qua đời, Lâm Gia Đống cũng mất, Lý Thời Mộ chuyển đến đây.

Theo lý mà nói thì sẽ chẳng có ai cản được anh ta cả.

Nhưng Lý Thời Mộ tốt nghiệp học viện cảnh sát xong thì đối đầu với anh ta ở khắp mọi nơi. Anh ta dần bị nắm lấy điểm yếu rồi phải chịu những chiêu trò trừng trị cái ác, phát huy cái thiện của cô ta.

Giống như một người nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết vậy, một lần lại một lần phá tan kế hoạch của anh ta.

Thông thường thì những việc nữ phụ làm chỉ để thúc đẩy cho tình cảm của nam nữ chính càng tốt đẹp hơn. Nhưng những việc Lý Thời Mộ làm lại hồi sinh lại ý thức gần như đã trở nên phục tùng của Lâm Hạ Tử.

Và hai năm trước, cô ấy đã bắt đầu xa cách anh ta. Nhưng Lâm Hạ Tử là con chim hoàng yến trong lồng của anh ta, sao thả cô ấy ra được chứ?

Cô ấy chạy trốn, anh ta đuổi theo, cánh chim khó lòng vỗ cánh bay lên.

Không ngờ đến Lý Thời Mộ sẽ ra một đòn hiểm tống anh ta vào tù. Nhưng mà không gấp, chờ anh ta nhốt Lâm Hạ Tử lại, thì sẽ đến xử lý Lý Thời Mộ thôi.

40.

Lúc tôi vào thăm tù thì trời quang mây tạnh, bước ra đã biến thành cảnh âm u. Tôi không thích thời tiết như vầy chút nào. Dự báo thời tiết hai ngày trước nói sông Trừng sắp đón đợt khí lạnh đầu tiên.

Kế bên chiếc xe ba bánh của tôi xuất hiện một chiếc xe hơi. Cố Triều người cao đứng tựa vào xe, mặc cái áo khoác màu lạc đà, ở nơi khung cảnh nặng nề này nhìn như một vầng sáng tươi đẹp.

Tôi có chút mừng rỡ, chạy lại hỏi: “Sao anh đến đây?”

Tốc độ nhanh quá xém chút va vào chiếc xe, Cố Triều giữ tôi lại: “Chạy chậm chút, nghe đồng nghiệp em nói em xin nghỉ để đi thăm tù.”

“Hôm này tiết trời cũng không đẹp nên đến gặp em.”

“Nhìn em thì trời không đẹp nổi đâu.” Tôi nhìn lên bầu trời, vẫn còn quá âm u.

Cố Triều cười: “Nhưng mà tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Tôi cảm thấy nụ cười đó cũng mang sự vui vẻ lây qua tôi: “Cố tổng thật biết cách nói chuyện quá đi.”

“Muốn nói mới nói được.”

Tôi ngước nhìn anh ấy, một cơn gió khác thổi tới làm tóc dán vào mặt tôi, tôi co cổ lại.

“Đi về thôi Cố tổng.”

Anh ấy kéo tôi lại: “Em lái xe của anh đi, lái xe ba bánh lạnh đó.”

“Vậy anh lái con chiến mã của em hả?”

Cố Triều nhìn tôi một cái, lại nhìn xe ba bánh: “Hay là ngày mai anh tìm người đến lái về cho em nhé?”

Rõ ràng là được, nhưng nhìn biểu cảm rối rắm của anh ấy mắc cười quá, tôi nói: “Không được, chiều nay em phải đem nó đi sửa nữa.”

Cố Triều: “…Vậy để anh lái xe của em về.”

“Đừng có làm vẻ mặt đưa đám như vậy nha Cố tổng, xe của em là Hummer đó!”

Cố Triều: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Chiều hôm đó tôi lướt hot search làm sao mà lướt đến bản thân luôn…

#Lý Thời Mộ và Cố Triều chạy Hummer#

[Cười to lên nào các anh em, hôm nay Lý Thời Mộ lái con chiến mã yêu quý của cổ đi ra ngoài nhưng kết quả lại là Cố tổng lái về. Bộ tây trang của Cố tổng phối với chiếc xe ba bánh thì tuyệt rồi hahahahaha. Này giống phong cách của ông già ở đầu thôn tôi quá hahahahahaha]

Bình luận:

[Xin lỗi chứ lúc mở ra tui hỏng ngờ nó gây cười vậy luôn á.]

[Tôi tự cho là tổng tài lái xe ba bánh thì cũng bình thường thôi chứ? Nhưng mà cái quỷ này có độc hahahahaha]

[Tôi đi chốt đơn mua chiếc y hệt liền!]

[Hummer thật thì tôi mua không nổi, nhưng mua con chiến mã như này thì tôi có thể!]

41.

Vào ngày đầu tiên tôi quen biết Lâm Thời Huyên thì tôi đã biết cái người này sẽ rất tàn nhẫn, tôi cũng biết kiếp này cậu ta chỉ có thể làm kẻ thù của tôi thôi.

Tôi cuối cùng vẫn cảnh báo cho Diệp Tuyển – Lâm Thời Huyên không phải dạng tốt lành gì, tình bạn lúc nhỏ của hai người cũng chỉ làm cậu ta ra tay càng nặng hơn thôi.

Như đã nói trước đây thì Lâm Thời Huyên là một người rất lý trí, cậu ta sẽ không để tình cảm ảnh hưởng quá nhiều đến hành động đâu.

Điều này thể hiện vào lần đầu tiên cậu ta tranh chấp với Lâm Hạ Tử. Nhưng tôi cho rằng tên Lâm Thời Huyên này không phải là tên điên mà là kẻ biến thái. Cậu ta bắt đầu khống chế Lâm Hạ Tử vào lúc cô ta khoảng 10 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.

Mượn danh nghĩa của tình yêu để làm những chuyện bẩn thỉu.

Tôi thấy Lâm Hạ Tử đáng thương bởi vì Lâm Thời Huyên chính là một kẻ biến thái.

Cô ta trước đây đã phải sống trong một tấm lưới được thêu dệt cẩn thận. Nhưng tôi cũng không phải Chúa Cứu Thế nên cũng chẳng có nghĩa vụ phải cứu lấy cô ta. Cảnh báo cho Diệp Tuyển cũng là sự nhân từ cuối cùng của tôi rồi.

Nhưng tôi không ngờ hai kẻ này ngây thơ vậy luôn. Tay trong tay đến tìm Lâm Thời Huyên nói cho cậu ta biết chuyện đính hôn, còn khóc hỏi cậu ta có thể chúc phúc cho họ không.

Cậu ta chúc phúc cho họ nổi không? Chúc phúc cái quần què ấy.

Nhưng lúc này tôi cũng không biết bọn họ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Nếu biết tôi sẽ không khuyên họ cẩn thận đâu, mà thay vào đó là kêu họ bỏ trốn luôn đi.

42.

Lễ đính hôn của Lâm Hạ Tử cuối cùng bị huỷ bỏ do Diệp Tuyển mất tích. Toàn bộ thành phố tìm kiếm nhưng cũng bật vô âm tín.

Không ai nghi ngờ là Lâm Thời Huyên cả vì ngày hôm ấy cậu ta vẫn còn ở trong tù, từ lúc thức dậy cho đến khi ngủ cũng không có gì bất thường hết.

Hầu hết mọi người đều mắc lừa, kể cả tôi.

Lâm Thời Huyên đã lên tiếng nhờ tôi giúp nó vượt ngục, nên sau này tôi nhận ra cậu ta sẽ tự thân ra tay để đến đối phó Diệp Tuyển. Tôi quên mất rằng, dù trước khi vào tù hay sau khi ra tù thì cậu ta luôn là Chủ tịch của Thời Hạ.

Tôi không giúp cậu ta thì vẫn còn người khác giúp. Dù sao thì bên ngoài cũng còn một tên Hoắc Vô Yến.

Nhưng chỉ là Diệp Tuyển thôi thì còn chưa cần đến cậu ta ra tay. Nhà tù bây giờ tình cờ lại trở thành nơi ẩn náu tốt nhất của cậu ta.

Lâm Hạ Tử cũng ngây thơ, lúc bọn họ đến gặp Lâm Thời Huyên thì thấy cậu ta luôn nở nụ cười, cho rằng cậu ta đang chúc phúc cho họ.

Tôi chỉ có thể nói, quả nhiên là chỉ có tôi hiểu Lâm Thời Huyên.

43.

Thi thể của Diệp Tuyển cuối cùng cũng được tìm thấy ở trong hồ nước. Cả người và xe, thủ đoạn y hệt như trong phim “Sát thủ vô hình”. Những manh mối cuối cùng cũng bị bọn xã hội đen cắt đứt, không còn cách nào điều tra tiếp.

Thực tế thì tôi đã đoán được là do Lâm Thời Huyên làm rồi.

Những người xung quanh Lâm Hạ Tử đều khuyên cô ta buông bỏ đi, đợi Lâm Thời Huyên ra thì làm bà Lâm cho tốt.

Thật ra thì những việc này cũng chả liên quan gì đến tôi, bởi vì tôi cảm thấy mỗi người bọn họ đều đáng trách. Nhưng tôi không ngờ Lâm Hạ Tử sẽ đến hỏi ý kiến của tôi. Lần này cô ta cũng mặc một bộ đầm trắng trông tinh khiết đến không nhiễm hạt bụi.

Tôi khoanh tay lại: “Sao nào? Ngày tháng sống thoải mái quá nên giờ tìm tôi để được chút đả kích hả?”

Trước đây khi bị tôi mỉa mai như vậy thì cô ta sẽ đỏ mặt hoặc cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng hôm nay chỉ lạnh lùng trả lời: “Tôi đến hỏi chị một việc.”

Tôi nhướng mày: “Hôm nay là ngày gì mà có chuyện lạ xảy ra thế?”

Lâm Hạ Tử: “Nếu như là chị, chị sẽ làm gì?”

Cô ta không nói là chuyện gì nhưng tôi cũng đoán được, tôi hỏi cô ta: “Câu trả lời của tôi có tác dụng gì không nhỉ?”

Tính cách của tôi với cô ta một trời một vực, đây rõ ràng là một chuyện không thể nào giải thích được cả.

Cô ta mím môi: “Chị với bọn họ không giống nhau, tôi muốn biết cách nhìn nhận của chị như thế nào.”

Cô ta là một bông hoa trong nhà kính, đã sớm quen với việc dựa dẫm vào người khác. Trước khi đến bước đường này thì đầu tiên là cô ta mất đi sự bảo vệ của mẹ, sau đó ba cũng mất, người chị như tôi lại không đứng về phía của cô ta. Người cô ta có thể trông cậy bây giờ cũng chỉ còn có Lâm Thời Huyên thôi.

Có lẽ cô ta cũng đã ngửi thấy mùi hôi thối của nhân cách tên kia dưới lớp vẻ bên ngoài rồi, nhưng còn có cách nào chứ?

Lâm Thời Huyên có tiền, lại chung tình với cô ta, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời cậu ta, giả vờ không biết gì thì cô ta cũng sẽ chẳng mất gì. Bây giờ cô ta đã sợ hãi việc mất mác rồi.

Cô ta đã chấp nhận số phận, nhưng một năm nay Thượng Đế lại cho cô ta một cuộc sống mới. Trong một năm này, cô ta thoát được Lâm Thời Huyên, bước được vào giới giải trí, tìm được những thứ mình thích.

Không có Lâm Thời Huyên thì cô ta một mình vẫn sống tốt, hay thậm chí là rất tốt. Diệp Tuyển là một người rất tuyệt, gia cảnh giàu có nhưng cũng không có tật xấu của đám con nhà giàu ăn chơi.

Nếu như nói Lâm Thời Huyên là đoá hoa anh túc nở rộ trong bóng tối thì Diệp Tuyển chính là đoá hướng dương luôn hướng về phía mặt trời.

Tính cách Lâm Hạ Tử cũng là kiểu thánh mẫu, tôn thờ chân – thiện – mỹ nên tình cảm cô ta dành cho Diệp Tuyển có lẽ cũng là thật lòng.

Chỉ là tất cả bây giờ đều chấm dứt rồi. Cô ta khó có thể tự lừa dối bản thân nữa, có những chuyện mơ mơ hồ hồ cũng đã nhìn thấu trong quãng thời gian này rồi.

Bây giờ trên tay cô ta có một cái hộp nhưng không biết nên mở ra không. Cô ta muốn tìm người hỏi, vậy nên đã tìm tới tôi.

Cuộc đời của cô ta, không lẽ sẽ cứ như vậy trôi qua hay sao?

Tôi dựa vào cửa: “Hộp đang ở trong tay cô.”

Cô ta trầm mặc.

“Cô là con chim hoàng yến được Lâm Thời Huyên nuôi nhốt trong một chiếc lồng rất lộng lẫy. Nhưng sẽ thật tiếc nếu cô không dám đặt chân bước ra khỏi đó.”

Thật ra thì tâm tư Lâm Hạ Tử cũng rất dễ đoán, từ trước đến nay cô ta chưa từng tự mình đưa ra quyết định nào. Đi được đến ngày hôm nay thì hoặc là ý trời, hoặc là đằng sau có người xúi giục.

Cũng có thể bây giờ cô ta không muốn bị khống chế nữa, nhưng không may là cô ta đã quen rồi. Cô ta không dám quyết định nên mới đến tìm tôi, mong tôi trở thành người đứng đằng sau chỉ dẫn cho cô ta. Đây là cách cô ta tự bảo vệ bản thân. Sau này có hối hận thì cũng dễ dàng đổ lỗi cho tôi.

Tôi nhìn cô ta: “Cô không dám, bản thân cô cũng không tình nguyện nên tôi cũng chẳng còn gì để nói với cô nữa, mời về.”

Cô ta ngây ngốc đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác.

Một luồng gió từ bên ngoài thổi làm cánh cửa đang đóng bật tung ra, trời đã cuối xuân đầu hè nhưng Lâm Hạ Tử lại thấy lạnh lẽo.

44.

Cố Triều đi châu Âu công tác rồi.

Lệch múi giờ vài tiếng, chỉ một thời gian ngắn thôi mà tôi thấy khoảng cách này cũng khá xa đó chứ.

Lúc anh ấy về thì tôi chạy xe đi đón. Không phải con chiến mã của tôi đâu, giờ nó hot quá rồi chắc chắn sẽ bị người ta nhận ra. Tôi chi cũng khá nhiều tiền để mua một chiếc xe mới đó.

Với khí chất của Cố Triều thì trong đám đông tôi có thể nhận ra anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi vẫy vẫy tay với anh ấy mới phát hiện ra phía sau anh ấy còn có thêm hai người nữa.

Khỏi phải đoán, khí chất xuất chúng cùng với nhan sắc tương tự với Cố Triều vài phần thì tôi liền biết đó chính là ba mẹ của Cố Triều.

Được lắm tên nhóc, quả này thì ai mà đỡ được.

Tôi kéo kéo khẩu trang, tôi có nên mừng vì hôm nay ra ngoài có tắm rửa và trang điểm không nhỉ?

“Thời Mộ.” Cố Triều ánh mắt mang theo ý cười, lượn lại chỗ tôi.

“Em đợi lâu chưa?”

Tôi lắc đầu, bây giờ tôi đang tập trung vào hai người còn lại. Làm sao đây! Tôi trước giờ chỉ biết mắng người chứ không giỏi nói chuyện lắm.

Cố Triều cười ra tiếng, kéo tôi ra giới thiệu: “Đây là ba anh, Cố Lợi Xuyên. Mẹ anh, Nghiêu Tư.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu chào hỏi: “Chào chú và dì ạ.”

May mắn hai người đều rất hiền lành, nhất là dì Nghiêu Tư, dì ấy lấy một cái hộp trong túi xách ra cho tôi: “Lần đầu gặp mặt, đây là chút tấm lòng của dì.”

Lời từ chối đang ở bên môi tôi rồi mà Cố Triều lại đưa tay ra nhận, rất tự nhiên mà nói: “Cảm ơn mẹ.”

Tôi:???

Nghiêu Tư cười: “Đừng có cứng nhắc như vậy, chú và dì đều là người rất dễ nói chuyện. Sớm đã nghe Cố Triều nhắc về con rồi, cũng rất muốn gặp mặt nhưng hôm nay mới có cơ hội.”

Tôi: “…Dạ cảm ơn dì.”

Dì ấy xem đồng hồ, giúp tôi tìm một lối thoát: “Hôm nay dì còn có việc nên không nói với tụi con nữa nhé. Trên đường về nhớ chú ý an toàn.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Tài xế của họ lái xe đến, Nghiêu Tư cùng với Cố Lợi Xuyên bước lên xe rồi hạ cửa kính xuống lần nữa: “Lần sau gặp nhé.”

Tôi vẫy tay rồi nhìn họ rời đi, xong mới quay sang liếc Cố Triều: “Anh giỡn hả?”

“Họ cũng đang ở châu Âu nên mới về chung mà.”

“Vậy anh hết hơi để nói trước cho em một tiếng rồi đúng không?”

Cố Triều xin lỗi: “Không có lần sau nữa.”

Còn có lần sau cơ à! Anh nghĩ anh giống em hả? Anh có được mấy người mẹ?

45.

Điều hoà trong xe mở vừa đủ, giọng của Cố Triều nghe cũng êm tai nên tôi rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ.

Anh ấy dừng xe lại, cởi áo khoác ra đắp lên cho tôi. Một lúc sau tôi mới tỉnh táo lại một chút.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa xe chiếu lên mặt Cố Triều, đường nét lạnh lùng dường như tan chảy một chút dưới ánh sáng. Tôi lại ngửi thấy mùi hương đó, “Sao cái hương anh tặng em khác với mùi trên người anh vậy?”

Anh ấy nhíu mày: “Khác chỗ nào đâu?”

“Không biết nữa nhưng mà trên người anh thơm hơn.”

Cố Triều cười cười rồi dựa gần lại một chút: “Vậy em ngửi nhiều lên.”

Tôi vùi mình vào áo khoác anh ấy, hít hai hơi rồi gọi anh: “Cố Triều.”

“Ừm?”

“Anh thích em đúng không?”

Ánh mắt anh ấy lấp lánh, ngồi thẳng người dậy nhìn tôi: “Bây giờ em mới biết hả?”

“Em đây đương nhiên biết rồi.”

Anh ấy nói: “Lý Thời Mộ, anh thích em.”

Tôi nở nụ cười: “Được.”

“Hả?”

Một góc áo khoác được vén lên, tôi đụng đụng tay anh ấy: “Em nói là Lý Thời Mộ đồng ý rồi.”

Anh ấy mỉm cười, điều chỉnh lại tư thế rồi nắm lấy tay tôi, mười ngón đan vào nhau: “Được rồi, Cố Triều biết rồi.”

46.

Thành thật mà nói thì tôi đã có cơ hội khiến Lâm Thời Huyên phải rơi vào chỗ chết không phải chỉ một lần. Sau này nghĩ nghĩ, vì một người đàn ông mà huỷ đi cuộc đời mình thì thật không đáng.

Tôi chỉ từ từ đợi, xem đến khi nào thì cậu ta mới kết thúc.

Lầu đầu tiên tôi gặp Lâm Thời Huyên là ở đám tang của Lý Phương Phi (mẹ của Thời Mộ). Cậu ta ăn mặc chỉnh tề, là kiểu ăn mặc rất văn nhã mà Lâm Gia Đống (bố của Thời Mộ) thích. Cậu ta bái Lý Phương Phi một cái, rồi mỉm cười quay sang nói với tôi: “Chị hãy nén bi thương.”

Sau đó thì tôi nhìn thấy mẹ của cậu ta, một người phụ nữ hoàn toàn khác với Lý Phương Phi. Bà ta biết cách ăn mặc và trang điểm, tôi cũng chả hiểu một người như vậy sao lại nhìn trúng Lâm Gia Đống rôi sẵn lòng làm mẹ kế của tôi chứ.

Nếu như bà ấy không biết xấu hổ thì cũng chẳng đợi đến lúc mẹ tôi qua đời rồi mới chính thức làm vợ của Lâm Gia Đống. Nếu nói bà ấy biết ngại thì tôi cũng chẳng có thêm người em trai cùng cha khác mẹ chỉ kém tôi nửa tuổi.

Bà ấy ôm Lâm Gia Đống, khi Lâm Thời Huyên lại gần thì đưa tay sờ sờ đầu cậu ta, thật là một bức tranh gia đình hạnh phúc.

Lý Phương Phi tự sát, nói chung là không liên quan gì đến ai cả. Nhưng nói đúng hơn thì ai cũng không thoát khỏi trách nhiệm, bao gồm cả tôi.

Lâm Gia Đống cũng xem như là người có tri thức đi thay đổi vận mệnh, còn Lý Phương Phi là một cô gái ở trấn nhỏ, hai người ở bên nhau cũng là tâm đầu ý hợp. Chỉ tiếc là tình yêu của họ không bền, kết hôn xong thì Lâm Gia Đống gặp mẹ của Lâm Thời Huyên, nhân lúc Lý Phương Phi mang thai thì đi ngoại tình.

Lý Phương Phi sống vì tình yêu. Ông già họ Lâm là trời của bà ấy, nhưng bầu trời này không chỉ che cho một người phụ nữ.

Tôi sớm đã nhìn rõ bản chất của ông già họ Lâm này nhưng lại không biết nói gì trước sự hèn nhát của bà ấy, nên tôi cũng không thích gặp bà ấy. Vào thời điểm đó thì Lâm Thời Huyên đến Lâm gia với vai trò là con của một người bạn của Lâm Gia Đống, và cũng có làm một số chuyện với ông ta trước mặt Lý Phương Phi.

Ài, đừng nghĩ nhiều, tôi nói là vài chuyện phụ từ tử hiếu đó.

Trước khi Lâm Thời Huyên xuất hiện thì bà ấy cứ luôn tự lừa dối bản thân. Nhưng sự tồn tại của Lâm Thời Huyên đã xé nát thế giới không có thực kéo dài mười năm của bà ấy. Cuối cùng thì bà đã chịu thua trong cuộc tình buồn này.

Trong sự tối tăm mà đám người Lâm Thời Huyên mang lại thì niềm tin và những thứ bà ấy dựa dẫm trong quá khứ đang dần dần sụp đổ. Nếu trong sách “Tam Thể” nói lúc vật lý không tồn tại cũng là lúc nhà vật lý học có thể chết đi rồi, thì tình yêu của ông lão họ Lâm đối với bà ấy chính là vật lý.

Lâm Thời Huyên đã thắng đẹp ván này rồi làm Lý Phương Phi suy sụp hơn, cuối cùng thì giúp mẹ cậu ta thành công từ người thứ ba trở thành vợ chính thức.

Nhưng mẹ kế của tôi thì không chỉ có một, và mẹ của Lâm Thời Huyên cũng chẳng phải người cuối cùng.

Thật ra thì có chút ngưỡng mộ cậu ta. Tuổi còn nhỏ mà đã ác độc rành rành ra mặt, đến vai nữ phụ độc ác như tôi đây còn không bằng nữa là.

47.

Sau khi tôi thành niên thì chọn vào học viện cảnh sát, một phần cũng là vì muốn tự tay tống Lâm Thời Huyên vào tù.

Tôi vẫn luôn âm thầm điều tra vụ Diệp Tuyển bị sát hại. Mặc dù không phải là cảnh sát hình sự nhưng tôi vẫn biết được kha khá thông tin. Cộng thêm sự giúp đỡ của Cố Triều thì sau khi tìm ra bọn xã hội đen tôi còn thu hoạch được thêm vài thứ.

Tội phạm cùng phòng giam với Lâm Thời Huyên, cũng là do tôi bắt vào tù, Đại Húc.

Người này lúc trước theo một tên đại ca xã hội đen khác lăn lộn. Tên này không có sở thích gì khác ngoài xem những thứ “hỗn loạn” nên Đại Húc rất được xem trọng.

Sau đó thì ánh sáng chân lý chiếu đến người đại ca, anh ta không đi đánh nhau nữa mà chuyển sang kinh doanh máy xúc, còn kéo theo cả Đại Húc. Nhưng Đại Húc lại lười biếng không muốn lái máy xúc nên đã bỏ trốn.

Sau khi anh ta vào tù thì người đại ca cũng có đi thăm, nói với anh ta sau này ra ngoài rồi thì hãy làm việc đàng hoàng, đội công trình luôn có chỗ cho anh ta.

Đại Húc này ra tù thì cũng có đi tìm đại ca. Bất động sản mới xây của tập đoàn Thời Hạ cũng do người đại ca này bao thầu. Tôi nghĩ đây là một trong những chi tiết cần phải chú ý đến.

Lúc tôi tìm không ra bước đột phá tiếp theo thì Lâm Thời Huyên đã ra tù rồi. Vốn dĩ kì hạn của cậu ta là 3 năm nhưng lúc trước lập công giảm được 3 tháng, sau này cũng thể hiện khá tốt nên được thả ra sớm.

Trong một năm này thì sự nghiệp của Lâm Hạ Tử lên như diều gặp gió, chuyện của Diệp Tuyển hình như không gây ra ảnh hưởng quá lớn đến cô ta. Trước 20 tuổi đã đạt được giải nữ chính xuất sắc trong nước, mọi người đều nói tương lai cô ta rất tươi sáng.

Lâm Thời Huyên đắc ý đi gửi thiệp mời đám cưới của cậu ta với Lâm Hạ Tử. Cảnh này cũng quen mắt lắm, lần trước Diệp Tuyển cũng cùng với Lâm Hạ Tử đích thân đến đưa thiệp.

Tôi nhìn cô ta một cái, vẫn là một đoá hoa sen trắng tinh khiết, mắt cô ta ngấn lệ: “Chị ơi, mong ở trong hôn lễ có thể nhận được lời chúc phúc của chị.”

Tôi nhận lấy thiệp: “Bây giờ tôi chúc phúc cho hai người được luôn, chúc hai người tuyệt tử tuyệt tôn, con cháu đầy đàn.”

Lâm Thời Huyên ôm lấy Lâm Hạ Tử, nở một nụ cười kỳ quái: “Vậy thì thật ngại quá. Chị ơi, em quên nói rằng chị sắp phải làm cô rồi đó.”

“!”

Tôi nhìn về phía bụng của Lâm Hạ Tử, vẫn còn chưa lộ rõ. Bàn tay trắng nõn của Lâm Hạ Tử đặt lên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, khoé miệng nhếch lên, thì thầm: “Bé cưng, ba người chúng ta sắp được đoàn tụ rồi.”

48.

Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới là Lâm Hạ Tử nói một nhà ba người đoàn tụ là ở dưới địa ngục.

Cái chết của Lâm Thời Huyên rất bi thảm, trên người có nhiều vết dao nhưng pháp y nói những vết đó không gây tử vong. Nguyên nhân chính dẫn đến cái chết là do trúng độc, sau đó mới bị người ta đâm.

Người ra tay là vợ mới cưới của cậu ta – Lâm Hạ Tử. Sau đó thì Lâm Hạ Tử cũng nhảy lầu, kết thúc cuộc đời của cô ta ở tuổi 20.

Tôi nghĩ nghĩ, tài năng diễn xuất của cô ta cũng rất hay. Ít nhất thì tôi cũng nhìn không ra sơ hở, Lâm Thời Huyên cũng vậy.

Nhưng nói vậy cũng không đúng lắm, đối với cái loại điên như Lâm Thời Huyên thì được chết chung với Lâm Hạ Tử có khi cũng vui lòng lắm.

Điện thoại tôi “ting” lên một tiếng, một tin nhắn được gửi đến, không có để tên…

[Tôi tự do rồi.]

Mặc dù vừa có sinh mạng mới ra đi nhưng thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp, gió xuân ấm áp, chú chim ở trên cây cũng đã vỗ cánh bay về phương xa. Tôi trả lời lại hai chữ: [Chúc mừng.]

- ---HOÀN CHÍNH VĂN----

Phiên ngoại 1

Thời tiết ngày đám cưới của Cố Triều và Lý Thời Mộ cũng không tính là tốt lắm. Từ sáng trời đã nhiều mây, gió cứ hiu hiu thổi khiến người ta đổ mồ hôi lạnh trong cái thời tiết 30 độ này.

Ông lão bán đĩa đen dưới cầu vượt, nay đã trở thành ông lão đi thi đấu marathon nhìn sắc trời, lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật chứ, rõ ràng dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng đẹp mà.”

Tuy đều là thanh niên tốt thời đại mới, nói chuyện dựa trên khoa học chứ không mê tín nhưng trong ngày vui này thì ai cũng mắng nhiếc xui xẻo.

Lý Thời Mộ lại rất thản nhiên. Cô liếc nhìn những đám mây đen bên ngoài rồi lắc đầu. Ài, thật xui xẻo. Những người này lúc sống không khiến cô yên tâm, đến chết rồi vẫn còn làm cô mắc ói.

Lúc còn sống không hại chết cô được, thành quỷ rồi thì làm được gì chứ?

- ---

Lý Thời Mộ cũng tự nhận mình đã hết sức nhân nghĩa. Lâm Gia Đống được chôn chung chỗ với người con trai yêu quý của mình. Mọi người bây giờ cũng có tiền rồi nên cũng ít ai đến xài ké Wifi, trừ cô thỉnh thoáng tới thì khu mộ này cũng chẳng có ai đến cả.

Lý Thời Mộ cảm thán, vẫn là để bọn họ quá thoải mái rồi.

Tuy nhiên, khu mộ bình thường vắng người nay lại rất náo nhiệt.

Có đến 7-8 người đàn ông cường tráng đang đứng xếp hàng, trên tay mỗi người đều cầm theo cái xẻng. Ngoài ra còn có vài vị đại sư mặc các loại quần áo khác nhau.

Mặc đạo phục màu xám trắng thì cầm kiếm gỗ đào và đeo chuỗi dây chuyền bằng đồng tiền. Mặc áo cà sa màu đỏ thì tay cầm quyền trượng tăng nhân. Mặc áo choàng màu đen là vị linh mục với vẻ mặt bi thương không ngừng vẽ cây thánh giá. Mặc Hán phục trắng tinh thì tay cầm bình sứ, đầu đội mũ Quan Âm.

Nhìn xa thì như anh hùng tụ hội, nhìn gần thì như một đám người xấu đang làm trò bởi vì mỗi người đều đeo mặt nạ in hình mặt của Lý Thời Mộ.

Đây là ý tưởng của nhóm đàn ông cường tráng kia. Họ làm nghề này thì trong lòng ít nhiều cũng có chút sợ hãi. Hơn nữa cảnh sát Lý một lòng vì dân, cả thân chính nghĩa, lỡ như gặp thứ gì xấu xa thì cũng đàn áp được chút đỉnh.

Điện thoại của sư thầy vang lên, anh ta vội trả lời:

“Chủ Cầu, bây giờ bắt đầu làm việc được rồi chứ?”

“Ừm, anh yên tâm đi, tất cả đều là rồng trong biển người đó. Đều là các vị sư phụ đã siêu độ qua không ít người, phải đặc biệt đến nơi thâm sơn cùng cốc mới mời về được đấy.”

“Tôi quên mang theo cái dao rựa dài mét 8 của ông mổ heo rồi. Bây giờ tôi bắt xe về lấy, chút nữa có nhé.”

“Tro cốt thì một nửa bỏ vào hộp, một nửa thì đem trét lên tường đúng không?”

“Tôi làm việc thì cô cứ yên tâm, bùn nhão cũng có thể trát được tường mà.”

“Làm phân bón hả? Cũng được, vậy chừa ra một chút đi.”

“Ài, được, được.”

Người đàn ông này cổ vũ những người khác: “Các anh em, chuẩn bị làm việc!”

Nhóm người đang vào đội hình chuẩn bị bắt đầu thì mây đen dần tản ra, gió cũng dần lắng xuống.

Ông lão chạy marathon nhìn lên trời, dự báo thời tiết đúng là không sai. Hôm nay vẫn là một ngày nắng đẹp.

- ----

Lâm Gia Đống run rẩy dữ dội: Dừng tay lại đi A Huyên, bên ngoài kia có nhiều Lý Thời Mộ lắm kìa.

- ----

TOÀN VĂN HOÀN