"tíc tắc....tíc tắc...TINH..."
12 Trưa rồi, mọi người vui mừng nhìn nhau cười, máy đo nhịp tim vẫn vậy chưa xảy ra chuyện gì, nó sống rồi sống thật đấy.
- Không sao rồi_ Daisy ôm Harry an ủi.
- Lexy à, cố lên_ Elena nhìn nó đầy thương cảm.
Thế rồi trong giây phút vui mừng đột nhiên đôi tay của nó có chút cử động.
- Bác sĩ, bác sĩ_ Ken gọi bác sĩ.
Ông nhanh chóng vào khám cho nó, soi mắt, tay, nhịp tim, mọi thứ dường như vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
- Bé sắp tỉnh phải không?_ Harry hỏi.
- Ư...Chuyện này..._ Ông bác sĩ ấp úng.
- Nói đi_ Alice lườm ông.
- Cô gái hình như sẽ sống thực vật_ Ông lắp bắp nói.
Nghe xong câu này Harry như muốn ngã xuống, cứ như từng nhát dao đâm vào họ vậy. Không thể như vậy được
- Tôi cho ông nói lại_ Andy nắm cổ áo bác sĩ.
- Chúng tôi thực sự không rõ, có thể sẽ tỉnh lại có thể sẽ như thế, nhưng có lẽ sẽ mất trí nhớ tạm thời_ Ông bác mồ hôi ròng ròng.
- Có lẽ, có thế, không rõ,...các người đi chết hết đi_ Harry quát lên.
Mọi y tá bác sĩ sợ hãi chạy hết ra ngoài. Còn lại mọi người trong phòng, không một lời nói, không một tiếng động, họ cùng nhìn về phía giường bệnh trông nó thật yếu đuối.

Thời gian cứ thế trôi qua, Tết tới giao thừa chả ai vui, nét mặt u ám ở bệnh viện trông nó. Xuân tới, chim vui hót vang, nắng vàng xen trong những tán lá, ấm rồi, không lạnh nữa. Nó vẫn chả có gì thay đổi vẫn nằm đó, thở oxi, máy móc dây dợ cắm đầy người. Bên cạnh giường là hắn, có lẽ mọi người đã tha thứ cho hắn. Đôi mắt hắn đỏ hoe.
- Lệ à, em có biết mùa xuân tới rồi không, ngủ lâu quá rồi đó. Sao em cứ nằm mãi vậy, dậy đấu khẩu với anh đi_ Hắn cười nhạt
-....
- Khi em ngủ dậy, anh sẽ cùng em đi khắp mọi miền, sẽ dẫn em đi ăn bánh ngọt mà em thích, sẽ cùng đua xe với em...
-....
Cậu dừng lại không nói nữa. Không gian tĩnh lặng như nghe thấy được giọt nước mắt của hắn rơi, rơi lên bàn tay của nó.
- Anh...anh xin lỗi em rồi mà,...sao em không tha thứ cho anh...anh biết anh sai rồi mà...sao em cứ giận anh mãi,...anh xin lỗi mà. Hãy đánh anh, đánh anh thật mạnh, hãy cứ cắn vào tay anh như em từng cắn...Nếu làm vậy khiến em vui thì em cứ làm đi. Em giân anh từng ấy thời gian...anh nhận thấy mình không thể sống thiếu em. Anh thực sự xin lỗi em nhiều lắm...Anh yêu em nhiều lắm...
Hắn gục đầu xuống cạnh giường của nó mà khóc, nấc lên như một đứa con gái vậy. Cả thế giới quanh hắn như chỉ một màu đen tối, không một ánh đen, không một lối thoát...Rồi môtj bàn tay mềm mại khẽ vuốt mái tóc hắn, hắn ngừng khóc nhưng vẫn nấc lên, hắn chưa ngẩng lên vì ngỡ mình đang mơ. Mật hai phút hắn mởi ngẩng lên, người con gái kia nhìn hắn một cách dịu dàng, không có gì là giận dữ. Hắn liền ôm lấy nó thật chặt.
- Em tỉnh lại rồi, em tỉnh lại thật rồi._ Hắn vui mừng reo lên.
- Anh là ai?_ Ba chữ phát ra từ miệng nó, vẫn lạnh thấu sương.
Hắn sững lại lần nữa. Buông nó ra, nhìn nó khổ sở. Nó nhìn hắn bằng đôi mắt vô hồn.
- Tại sao lại khóc? Tôi đang làm gì ở đây thế này?_ Nó ngây thơ quá à?
- Em...Em không nhận ra ai sao? Tôi là người yêu em đây, James này_ hắn dở khóc dở cười.
-..._ Nó lắc đầu.
...
-----------------------------------------
Bên trong phòng họp, bọn hắn đang ở đó nói chuyện với bác sĩ.
- Cô gái bị mất trí nhớ_ Bác sĩ nói.
- Vậy tại sao lại nhớ họ mà không nhớ tôi?_ Hắn như nổi đóa lên.
- Có lẽ là vì anh là phần kí ức cô ấy muốn quên đi_ Bác sĩ thẳng thắn trả lời.
- Có thể nhớ lại không?_ Elena hỏi
- Cái này tùy vào bệnh nhân. Muốn thì được mà không muốn thì người ngoài có tìm cách nào cũng không được_ Bác sĩ giải thích.
- Không có cách nào thật sao..._ Ken
- Tôi khuyên mọi người nên để theo tự nhiên, cô ấy đã bị sốc quá nặng_ Vị bác sĩ này đúng là bác sĩ mới có khác, chả sợ gì nói thẳng tuột. Cũng đẹp trai lắm, đeo kính, có má núm đồng tiền, trắng, cao, dáng chuẩn.
- Cảm ơn cậu_ Harry nói rồi mọi người lần lượt rời khỏi phòng ra ngoài.
Hắn giờ chỉ muốn chết cho xong. Còn mọi người thấy nó tỉnh là vui lắm rồi, chỉ cần nó lành lặn như thế là đủ rồi. Về trí nhớ thì cũng đành để theo tự nhiên như bạn của Harry đã nói-Alex.

Nó giờ đã xuất viện, đã khỏe mạnh rồi, chỉ là sống một cách khiến nhiều người phải đau khổ bởi cái vẻ thản nhiên mà vô hồn ý của nó. Trong biệt thự Lãnh Thiên, nó đang ngồi chơi xếp hình. Một bộ xếp hình cỡ lớn. Trên bàn là một đĩa cam đã gọt, một điax bánh ngọt và một ly nước dâu. Cánh phòng khẽ mở, một người con trai bước vào, là hắn.
- Em xếp nhanh vậy? _ Hắn ngạc nhiên khi thấy bộ khác tuần trước.
- Ừ_ Nó không để ý mấy tới hắn
Hắn đi tới ôm nó từ đằng sau.
- Em chơi với anh chút đi_ hắn thì thầm vào tai nó.
Nó dừng xếp, quay lại nhìn hắn.
- Sao anh nói anh là người yêu của em mà em không có một chút kỉ niệm gì về anh vậy?_ Một câu nói có chút lạnh có chút nhẹ nhàng.
Hắn thẫn thờ, biết trả lời như thế nào cơ chứ.
- Anh không biết. Chúng ta hãy bỏ qua quá khứ đi, có được không?_ hắn không nhìn thẳng vào mắt nó.
- Cũng được_ nó thản nhiên.
- Chúng ta đi chơi đi, em ở nhà cũng lâu rồi chưa ra ngoài mà?_ Hắn cọ má vào tóc nó.
- Ừ, đợi em đi thay đồ_ Nó đứng dậy
hắn gật đầu ra ngoài chờ nó, một lúc sau nó cũng ra luôn. Mặc chiếc váy áo somi dáng dài màu trắng với chiếc giày addidas màu trắng đen, tay cầm bóp màu đen ánh kim. Nhà chả có ai nên hai đứa cứ đi vậy thôi. Hắn lai nó đến trung tâm thương mại để mua đồ cho nó, mùa xuân mà.
*Trung tâm thương mại Bea Bea*
Hai đứa vui vẻ nắm tay nhau đi vào trung tâm, mọi người cứ xôn xao nhìn hai người mà khen. Nhưng hai người chả để ý đến chuyện đó mà cứ đi hết gian này qua gian khác. Đang định qua khu quần áo nữ thì James gặp ai đó. Một cô gái ôm chầm lấy hắn làm hắn buông tay nó ra.
- Di, sao em lại ở đây?_ Hắn hỏi người con gái kia.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng với chân váy đuôi cá màu đỏ, đeo thẻ.
- Em làm ở đây mà_ Cô niềm nở trả lời.
- Làm gì?_ Hắn thắc mắc.

- Giám đốc bộ phận phản hồi của khách hàng_ Cô gái cười vui.
- Giỏi quá ta, tự lập nghiệp cơ_ Hắn vẫn nói.
-....
Họ cứ nói chuyện mãi làm như không có nó ở đó vậy. Nó đưa tay kéo áo hắn nhẹ nhẹ. Hắn quay lại nhìn nó.
- Sao vậy em?_ Hắn hỏi nó.
Nó không nói chỉ nhìn thẳng mặt hắn. CÒn cô gái như nhận ra.
- Cô là ai vậy? Tuột dây dày thì tự đi mà buộc lấy chứ_ Cô ta nhìn xuống chân nó.
Lúc này hắn mới nhìn xuống thấy giây dày của nó tuột.
- Trời ạ, tuột thì phải nói chứ_ Hắn nhéo mũi nó rồi không ngần ngại cúi xuống buộc giây lại cho nó.
Mọi người xung quanh thấy cảnh lãng mạn không ngại dừng lại làm kiểu ảnh. Còn Di thì tức mà nhìn nó. Nó lại ra điệu bộ chọc tức cô ta.
- Được chưa?_ Hắn nắm tay nó hỏi.
- Chưa_ Nó trả lời trống không.
- Hử? Sao nữa ?_ Hắn nhìn quanh người nó, không có gì bất ổn.
- Đi mua đồ chứ không phải đứng ở đây_ Nó nói rồi khoác tay hắn kéo đi.
Hắn thì cố quay lại chào Di một tiếng.