Sâm Phol nhìn người phụ nữ nằm dài trên giường, hai chân bắt chéo, đầu hơi ngả về chiếc gối được dựng đứng phía sau, vẻ mặt lười biếng chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay, anh bất giác mỉm cười.

Thế là họ đã bắt đầu một hành trình mới.

Hành trình có tên gọi là "đi cùng tình yêu" như anh đã nói với cô.
Hôn nhân không phải là kết thúc quá trình yêu đương.

Nó mới thật sự là mở đầu của yêu đương.

Thời gian bạn tìm kiếm tình yêu, theo đuổi người bạn yêu chỉ là một bước để khởi động và làm nóng người mà thôi.

Chỉ là khởi động thôi, nhưng có người đã rẽ sang hướng khác, cũng có người thay đổi ý định rồi ngừng lại, không đi nữa, cũng có người vấp ngã muốn bỏ cuộc, thậm chí cũng có người không muốn bỏ ra công sức chỉ muốn liền đến đích; còn có người đang khởi động nửa chừng thấy bên cạnh mình xuất hiện đối thủ cạnh tranh, bỗng chốc chùn bước.

Nhưng cũng sẽ có người luôn bền bỉ, dai dẳng mà tiến dần về phía trước, bất cứ một yếu tố cản đường nào cũng không ngăn cản được bước chân.

Dù có mỏi mệt thì vẫn kiên trì.

Người đó chắc chắn sẽ là người chạy xa nhất, và sẽ đến được đích với tình yêu chân thật nhất.

Lúc đó huy chương bạn được trao tặng chính là huy chương tình yêu.

Cũng giống như vận động viên tham gia thi đấu.

Bạn đã có được huy chương tình yêu rồi.

Điều đó không có nghĩa bạn sẽ giữ mãi được huy chương đó.

Nếu bạn không nỗ lực cố gắng tập luyện mỗi ngày.

Nếu bạn không tăng mức độ khó khăn cho các bài luyện tập.


Thì huy chương đó sẽ được trao cho người khác mà thôi.
Bỏ quyển sách trên tay xuống, Thư đi về phía nhà bếp, hỏi Sâm Phol đang ngồi ở sô pha xem ti vi:
- Trưa nay anh muốn ăn gì?
- Ừm..

anh cũng không biết nữa.

Cái gì anh cũng đều ăn được.

Sâm Phol trả lời, mắt vẫn dán vào ti vi.

Hôm nay có giải thi đấu cờ tướng, mà một trong những tuyển thủ tham gia giải là đồng nghiệp ở trường quân đội của anh.
Thư mở tủ lạnh, lấy hai quả cam, sau đó bóc vỏ thoăn thoắt rồi để vào đĩa mang ra.

Cô đặt đĩa cam lên bàn, sau đó kéo Sâm Phol ngồi thẳng lên, còn mình thì chui vào trong lòng của anh.

Sâm Phol chuyển ánh mắt nhìn người trong ngực với vẻ ấm áp, hài lòng.

Anh cầm miếng cam đút vào miệng cô, rồi tự mình ăn một miếng:
- Em có biết truyền thuyết về thần Mặt trăng không?
- Theo Hy Lạp, hay là theo Ấn Độ? Thư nhìn nhìn vào ti vi trước mắt hỏi lại anh.
- Theo Hy Lạp, thần Mặt trăng là một nữ thần xinh đẹp và có một tình yêu rất bi thương.

Người yêu của cô bị chính cô giết chết nên muôn đời cô luôn đau khổ hoài niệm và day dứt.

Sâm Phol từ tốn kể chuyện cho cô nghe.
* * * Dừng lại một chút: - A Hiển thắng rồi.

Anh nhìn kết quả trận đấu cờ tướng trên ti vi.
- Đồng nghiệp?
- Ừ.

Nhưng có một câu chuyện lưu hành trong dân gian ở một vùng quê xa xôi của thủ đô Athens, rằng thần Mặt trăng vốn dĩ là một người đàn ông.
- Anh nói là nam thần sao? Thư mỉm cười toe toét, giọng có chút trêu chọc.
Anh ngắt ngắt mũi cô, - Ừ, là nam thần.

Người đàn ông này thầm yêu người con gái vốn dĩ là một người dân rất bình thường ở trần gian.

Nhưng anh của ông, chính là thần Mặt trời, không chấp nhận mối lương duyên đó, ông ta xem thường người dân gian, nên đã bày mưu kế khiến cho người con gái kia rơi vào tình yêu với một vị quốc vương của một xứ sở khác.

Tình yêu của nam thần chưa bắt đầu đã tan biến thành bọt xà phòng.

Nhưng bản thân anh cũng biết mình và cô gái ấy vốn dĩ không có cơ hội, lại không thể nào từ bỏ được.

Nam thần chỉ có thể âm thầm mà nhìn cô gái ấy sống hạnh phúc bên người khác.

Bảo vệ, che chở, yêu thương từ xa.
Sâm Phol ngừng lại cúi đầu nhìn Thư:
- Em biết vì sao trăng chỉ tròn vào ngày mười lăm?
- Theo khoa học? Thư tinh nghịch hỏi
- Anh đang nói chuyện dân gian mà.

Sâm Phol cốc nhẹ vào đầu cô.

- Dân gian nói rằng đó là ngày mà nam thần xuất hiện ở trần gian để đi thăm người mình yêu.

Cho nên mỗi khi trăng tròn vành vạnh, là lúc thần Mặt trăng xuất hiện với hình dáng thật của mình, sống thật với tình yêu của mình, với khao khát của mình, dù chỉ là không còn cơ hội thể có được.
- Anh kể chuyện buồn quá à.

Thư lắc lắc đầu
- Nhưng ý nghĩa phải không? Mà em không thưởng cho anh à, công anh kể chuyện đấy! Sâm Phol đưa môi mình xuống gương mặt của cô.
- Ưm, ai bắt đâu chứ?
Những lời còn lại không cần phải nói thêm nữa vì Sâm Phol đã ngăn cản bằng môi anh.

Dư vị ngọt ngào mà ta muốn cảm nhận hết thì phải yên tĩnh, bình tâm mà đón nhận nó.

Chỉ có nó thôi, đừng để bất cứ một điều gì gây rối nhiễu tâm tư chúng ta.
Thư và Sâm Phol cũng đã cưới nhau được một thời gian.

Cuộc sống cũng không đến nỗi nào.

Tuy không thơ mộng, lãng mạn kiểu như cổ tích hiện đại nhưng mỗi người họ đều cảm nhận được tình yêu của đối phương.

Thư vẫn còn nhớ ngày đó.

Hai người sau khi đăng kí kết hôn, anh đã chở cô đi đến sân vận động của thành phố.

Nơi đó đang chuẩn bị diễn ra cuộc thi chạy marathon giải thi đấu nghiệp dư.

Ngồi quan sát từ trên khán đài, Thư nhìn xuống sân thi đấu, trước mắt cô là khoảng hơn 20 vận động viên đã đứng ở khu vực khởi động chuẩn bị cho cuộc thi.

Đây là điểm xuất phát còn đích đến là ngoại thành cách đây khoảng mấy chục kí lô mét.

Cô quay sang nhìn Sâm Phol, vẻ mặt có chút ngạc nhiên? Anh khi nào có quan tâm đến môn thể thao này? Vì sao trước giờ cô không nghe anh nhắc đến? Hay là trong đám người đang chuẩn bị chạy dưới kia có bạn của anh?
Thấy vẻ thắc mắc của Thư, anh mỉm cười xoa đầu cô, chỉ chỉ bên dưới: "Đợi một lát nữa".

Nghe vậy Thư mới thôi nhìn anh.

Khoảng mười lăm phút sau, khi lễ khai mạc đã xong, Thư quay sang hỏi anh:
- Chúng ta có đi theo cổ vũ không?
Sâm Phol không trả lời cô, anh xòe tay ra trước mặt cô, hỏi bằng giọng trìu mến, đầy yêu thương:
- Em có muốn cùng anh chạy một cuộc marathon hay không?

- ? Thư ngỡ ngàng trước câu hỏi của anh, chưa kịp nói thì anh đã nắm lấy tay cô, kéo cô đi ra khỏi sân vận động.

Hai người đứng ở đó nhìn theo những vận động viên đã rời khỏi vạch xuất phát dần dần khuất bóng ở góc đường.
- Tình yêu là một cuộc chạy marathon.

Hôn nhân chính là vạch xuất phát.

Anh và em sẽ cùng nhau.

Nhưng khoảng cách của chúng ta không phải tính bằng ki lô mét mà cuộc chạy của chúng ta là tính bằng thời gian.

Thời gian bảy mươi bốn năm cuộc đời.
Thư im lặng, đi bên cạnh anh, để tay mình nằm yên trong tay anh, lắng nghe anh nói.

Không phải là sáu mươi năm cuộc đời, cũng không phải là một trăm năm cuộc đời mà là bảy mươi bốn năm.

Bắt đầu khi họ kết hôn, và khi cô đang hai mươi sáu còn anh thì ba mươi hai tuổi.

Hai mươi sáu cộng với bảy mươi bốn vừa tròn một trăm năm cuộc đời.

Tức là đến khi cô không còn trên đời này nữa thì cuộc chạy mới kết thúc.

Thư bỗng thấy ngọt ngào, viên mãn nhưng cũng có chút buồn cười.

Chỉ có anh mới nghĩ ra cách cầu hôn bằng trèo tường, leo cây và bây giờ là ở sân vận động mà hứa hẹn.
Nhưng cô thấy hài lòng, vô cùng mong chờ.

Mong chờ cuộc chạy mang tên "Marathon tình yêu" của cô và anh.
Hoàn..