Mạc Tuyết Dao quay về Nghĩa Vũ chưa quá ba tháng, Tả Khâu nhận chỉ trở lại kinh thành, khôi phục chức quan, đảm nhiệm chức Thiếu khanh Đại Lý Tự. Người đi theo Tả Khâu rối rít cởi quan phục mới, chuẩn bị hành trang theo Tả Khâu lên kinh.

"Ta còn chưa kịp mê quyền chức xong nữa." Mạc Tuyết Dao nói với Đan Tầm.

"Nông cạn, ngươi thấy Hoa Hoa người ta không, ngay cả Châu phán cũng không làm, dù cởi quan phục vẫn phải đi theo Tả đại nhân, chưa kể chức quan mới của ngươi thì to cỡ nào?" Đan Tầm lại hỏi: "Huống chi, mục đích làm quan của ngươi là gì?"

"Đương nhiên là đi theo Tả đại nhân phá án, lật lại bản án cho ngoại tổ phụ." Mạc Tuyết Dao buộc túi đồ xong, xoay người lên ngựa: "Ta chỉ cảm thán một câu thôi, ta cảm giác ngày lật lại bản án của ngoại tổ phụ ta không còn xa nữa."

"Ừ, ta cảm giác kim khố của ta lại sắp lớn thêm." Đôi mắt Đan Tầm dán vào xe ngựa chuyên chở đồ đạc của nàng, sợ có gì bị sót lại.

Sau khi hồi kinh, Tả Khâu đến Lại bộ kí hoàn thành công việc, Đoàn Hồng Thụy bảo hắn đến phủ Anh Quốc Công phá án: "Ta biết ngươi không muốn đi, nhưng không còn cách nào, Hình bộ, Đại Lý Tự đều qua đó nhưng không phá được án, nên lúc này Hoàng thượng mới điều ngươi về. Hiện tại chủ yếu nhất là vụ án này, đương nhiên phía sau còn có mấy vụ đang chờ ngươi."

Tả Khâu day chân mày, không có bất kỳ biểu cảm gì: "Tình tiết vụ án thế nào ạ?"

Anh Quốc Công vô duyên vô cớ hôn mê hai năm, trong thời gian này luôn có người giả làm Anh Quốc Công hoạt động bên ngoài. Nếu không phải Bao đại sư trong Ngũ độc Giang Nam tìm đến, không ai biết được người đi lại bên ngoài là Anh Quốc Công giả. Ngũ độc Giang Nam giỏi về độc, căn cứ vào một số manh mối tìm được Anh Quốc Công bị giấu, Anh Quốc Công giả kia đã trốn mất tăm. Vẫn chưa tìm được kẻ hạ độc và tên giả mạo kia.

Đoàn Hồng Thụy đưa cho Tả Khâu một xấp ghi chú dày về tình tiết vụ án, đồng tình nói: "Ta biết ngươi ấm ức, nhưng dù sao Anh Quốc Công cũng là trọng thần trong triều. Hơn nữa sau khi tỉnh lại ông ta vẫn luôn giằng co với người đảng Hoàng hậu về tấu chương ngươi dâng lên, nếu không Hoàng thượng không phái Khâm sai có lợi cho ngươi đến, ngươi cũng không thể được rửa oan nhanh như vậy, ngươi làm hết lòng đi."

Tả Khâu nhanh chóng lật xem hồ sơ, cảm xúc trong lòng ngổn ngang, cuối cùng hắn đã biết lai lịch của 50 người đi tập kích hắn ở Lư Long. Có người bịa đặt Tả Khâu là con riêng của Hoàng thượng, Anh Quốc Công giả lại ngầm thừa nhận, chắc hẳn 50 người này là người do Thái tử phái đến. Chẳng trách sau khi Hoàng thượng biết được việc này thì không hề nói gì, 50 người kia xem như tặng cho hắn, dù gì cũng là Thái tử đuối lý.

Sự việc này đã trôi qua mấy tháng, không dễ tìm chứng cứ, dù không tình nguyện, Tả Khâu vẫn dẫn Lục Thuận, Hoa Khanh Trần, Mạc Tuyết Dao đến phủ Anh Quốc Công.

Phủ Anh Quốc Công lặng ngắt như tờ, tất cả người hầu đều im thin thít, ngay cả đi đứng cũng phải nhón chân, sợ phát ra tiếng động. Tiểu bộc dẫn đường cho Tả Khâu, thì thầm nói với hắn: "Hiện giờ Quốc Công gia đang rất nóng tính, ngài tuyệt đối đừng đụng chạm."

"Xảy ra chuyện gì?" Tả Khâu hỏi, dù sao lúc trước có mấy lượt người đến, vẫn chưa nghiêm trọng thế này.

Tiểu bộc đè giọng xuống mà nói: "Phu nhân vừa khám ra có thai, đã hơn năm tháng." Tiểu bộc cố ý giơ năm ngón tay ra, năm tháng trước, Quốc Công gia vẫn còn đang hôn mê trong phòng tối.

Tả Khâu mím môi, hình như mình đến không đúng lúc. Mạc Tuyết Dao và Đan Tầm liếc nhìn nhau, thế này cũng tám chuyện quá rồi. Hoa Khanh Trần nói khẽ: "Đại nhân, hay là hôm khác chúng ta đến?" Chờ Anh Quốc Công giải quyết chuyện trong nhà rồi đến.

Tả Khâu gật đầu, khi sắp xoay người đi, quản gia mới nhậm chức của phủ Anh Quốc Công, Bào Bất Đồng bước nhanh lên đón, khom lưng thật sâu: "Đại công tử, ngài đã đến rồi, Quốc Công gia đang ở thư phòng chờ ngài ạ."

Tả Khâu nhướng mày không nói gì, Mạc Tuyết Dao và Đan Tầm liếc nhau, sao lại đổi xưng hô thế này, chẳng lẽ Quốc Công gia thừa nhận Tả đại nhân là con trai của mình rồi?

Chờ đến khi thấy mặt Anh Quốc Công, Mạc Tuyết Dao cảm thấy lúc nhỏ Tả đại nhân chịu tội đúng là oan, chỉ với đôi mắt phượng và sống mũi thẳng kia, nếu ai nói Tả đại nhân không phải là con trai ruột của Anh Quốc Công, Mạc Tuyết Dao có thể phản đối người đó ngay lập tức.

Tả Khâu hoàn toàn không có ý định nhận người thân, hành lễ theo lễ tiết xong lại hỏi tình tiết vụ án: "Quốc Công gia, xin hỏi trước khi hôn mê ngài còn nhớ đã làm gì không? Căn phòng ngài ở sau khi hôn mê ở đâu, chúng ta đi xem được không? Bao đại sư ở đâu, ta muốn hỏi ông ấy tình hình liên quan."

Quốc Công gia có khung xương lớn nhưng lại gầy, chỉ còn da bọc xương. Người ngoài 50 tuổi, tóc đã bạc trắng, dường như hai năm hôn mê đã khoét rỗng thân thể ông ta, lưng hơi còng xuống, nói nhiều sẽ thở gấp. Ông ta cứ nhìn Tả Khâu mãi, Tả Khâu hỏi gì ông ta đều trả lời kĩ càng tỉ mỉ, mặc dù một số vấn đề đã được viết trong hồ sơ.

Tả Khâu muốn đến căn phòng giam Quốc Công gia, Quốc Công gia mời Bao đại sư ra: "Ta già rồi, đi không nổi, để Bao đại sư mang ngươi đi đi."

Tả Khâu chấp tay thi lễ, lúc chuẩn bị đi thì Quốc Công gia chợt nói: "Trước kia ta sai rồi, mẫu thân con bị oan, người hãm hại nàng ta đã xử lý rồi. Nếu con còn có lòng hiếu thảo thì dời mộ của mẫu thân con về. Ta không mong con tha thứ, nhưng nể mặt ta không còn sống được bao lâu, con hãy làm chuyện này đi."

Tả Khâu im lặng không trả lời, thật lâu sau mới vái chào rồi quay người rời đi. Mạc Tuyết Dao cảm thấy hình như bản thân mình đã tham dự quá nhiều vào việc nhà của Tả đại nhân.

Từ sau khi đến kinh thành Bao đại sư vẫn chưa quay về, trên đường đến phòng giam, ông ấy nói với Tả đại nhân: "May mà ta đến, nếu không ta còn tưởng rằng Anh Quốc Công mặc kệ ngươi rồi."

Tả Khâu hỏi: "Sao ngài phát hiện ra Anh Quốc Công giả, tìm thấy Anh Quốc Công thật?"

Bao đại sư sờ cái bướu trên đỉnh đầu, cười khà khà lộ ra hàm răng đen: "Đơn giản thôi, tối đó ta chạy thẳng đến thư phòng huýt sáo vài tiếng, vậy mà người nọ không biết phải mở cửa sổ. Ta xuất hiện đòi bạc hắn, hắn lại không biết tại sao phải đưa bạc cho ta, đương nhiên ta biết hắn có vấn đề. Ta theo dõi hắn, xem hắn ngầm gặp mặt ai, quả nhiên sau khi ta tìm hắn không lâu hắn đã đi gặp một tiểu bộc, hỏi về chuyện của ta, tiểu bộc kia không biết nên hắn đi một mình đến một cái viện, xung quanh viện đầy phấn mê hồn. Ta là người thế nào chứ, ngay cả cái này cũng không biết thì ta không gọi là Độc Bao nữa."

"Sau khi hắn rời khỏi ta bèn vào viện, phát hiện bên trong có một người hầu câm, ta đã gặp người này, là người bên cạnh Quốc Công gia, đã bị ai đó hạ độc câm, ta dựa theo gợi ý của hắn mở ra một cái địa đạo, lúc bấy giờ mới phát hiện ra Quốc Công gia thật."

"Làm sao ngài biết đó là Quốc Công gia thật?"

"Vô nghĩa!" Bao đại sư bất mãn với sự nghi ngờ của Tả Khâu: "Ta là ai nào, nếu chuyện này cũng không biết, ta còn là một trong Ngũ độc Giang Nam sao?!"

"Thói quen tra án thôi." Mạc Tuyết Dao cười trấn an Bao đại sư: "Ngài cảm thấy ai làm ra việc này? Quốc Công gia trúng độc gì?"

"Ai thì ta không biết, nhưng loại thuốc làm người ta nửa tỉnh nửa mê, hỏi có thể trả lời được, Đại Tĩnh không có, chỉ có thể sinh ra từ Nam Quốc, Ngũ độc Giang Nam chúng ta từng nghe nói, biết cách giải, nhưng chưa từng thấy thuốc này, cho nên không biết hạ độc thế nào."

Lại là Nam Quốc? Ngày trước vừa xử lý xong vụ án Vu sư Nam Quốc, bên đây lại xuất hiện thuốc thần Nam Quốc, chẳng lẽ Nam Quốc có ý đồ với Đại Tĩnh? Nam Quốc nhỏ, nhiều núi rừng, nếu muốn thâu tóm Đại Tĩnh thì gần như không có khả năng, có điều nếu hợp tác với Thát Đát, khả năng này cao hơn rất  nhiều.

Trong phòng ngầm, Mạc Tuyết Dao ngửi được một mùi hương: "Đại nhân, mùi ở đây giống với mùi trong phủ của Vu sư Nam Quốc đi theo Đại tướng quân."

Nam Quốc, đã duỗi tay đến đô thành Đại Tĩnh rồi sao?!

Tả Khâu tiến cung cầu kiến Tĩnh Tuyên đế, giới thiệu rõ hai vụ án: "Rất có thể Nam Quốc đã liên hệ với Thát Đát, chúng ta nên  đề phòng, đồng thời phái thêm một số thám tử đến Nam Quốc. Phải nhanh chóng tìm được đạo trưởng Thanh Hư, đối phó với bí thuật của Nam Quốc chỉ có thể dựa vào đạo trưởng Thanh Hư."

Tĩnh Tuyên đế gật đầu nói phải: "Vậy con chuột nhỏ của ngươi có biết đạo trưởng Thanh Hư đi đâu không?"

"Nàng không biết.”

"Con chuột này..."

Chuột Đan Tầm đang bị mọi người nhắc tên hiện tại rất vui sướng, ngày nào nàng chuột cũng đi dạo giữa nhà ở tập thể của Mạc Tuyết Dao và phủ Anh Quốc Công, gặm ít hạt dưa, uống chút nước, thao thao bất tuyệt kể diễn biến mới nhất: "Phu nhân Quốc Công Gia ầm ĩ lên muốn gặp Quốc Công gia, Quốc Công gia không thèm nhìn.", "Phu nhân Quốc Công ầm ĩ lên đòi tự sát, Quốc Công gia vẫn lờ đi.", "Phu nhân Quốc Công khóc lóc kêu oan, Quốc Công gia không thèm nhìn.", "Phu nhân Quốc Công ầm ĩ đòi về nhà mẹ đẻ, Quốc Công gia vẫn không nhìn.", “Quốc Công gia đuổi hai đứa con do phu nhân Quốc Công sinh khỏi phủ Quốc Công.”, "Thừa An Hầu tới cửa cầu xin, Quốc Công gia mượn cớ bị bệnh không gặp." Đan Tầm bóp cái miệng thành quả lê, hưng phấn nói: "Xuất sắc, quá xuất sắc, còn xuất sắc hơn cả trong sách viết, muốn đi xem lại lần nữa quá." Đan Tầm ném hạt cắn thừa còn dư ra, lại lủi mất.