Lạc Thần đêm qua ngủ không được ngon giấc, nửa đêm về sáng mới mơ màng chợp mắt nhưng lại bị một giấc mơ kỳ lạ quấn lấy, lúc thức dậy cả đầu ướt đẫm mồ hôi, vừa hay nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài truyền vào

Ngoài trời vẫn tối đen, bên trong phòng tia sáng mờ mờ.

Lạc Thần không đáp lại, chỉ từ từ ngồi dậy, đắp chăn, ý thức còn mù mịt, như là còn chưa thoát ra khỏi giấc mơ kia.

Qua đêm nay thôi, có lẽ đây là lần cuối cùng nàng ngủ trên chiếc giường khảm gỗ hoa lê bốn mùa ấm áp quen thuộc này.

Sau một đêm với một cơn ác mộng đáng sợ, nhưng lúc tỉnh dậy thì lại không nhớ ra được gì cả.

Cửa không cài then, A Cúc cùng với Quỳnh Chi, Anh Đào đi vào.

A Cúc cầm một cây nến, cách một tấm màn, từ góc nhìn của Lạc Thần, nàng như là nhìn thấy trong ngực bà đang nâng một cái bóng mơ hồ, loạng choạng đi tới gần mình.

Cái bóng kia càng lúc càng lớn, bên trong tấm màn dần dần cũng được chiếu sáng lên.

Ngay sau đó, tấm màn đỉnh thấp được vén lên, khuôn mặt A Cúc quen thuộc xuất hiện.

– Tiểu nương tử dậy rồi.

Bà quay lại dặn dò thị nữ, sau đó đưa tay chạm vào người Lạc Thần, vừa lạnh vừa đẫm mồ hôi. Bà nhíu mày, cầm khăn dịu dàng lau mồ hôi lạnh ở ngực và sau lưng và trên trán cho nàng, lại tự tay đổi chiếc áo lót trong mềm mại, buộc đai lưng cho nàng, như thể nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ không thể tự mặc quần áo được.

Đám thị nữ cũng bận rộn.

Sáng nay phải vào cung, sau khi ra ngoài thì chính là thời khắc Lạc Thần rời khỏi Kiến Khang đi đến Kinh Khẩu. Trong phòng ngọn nến lần lượt thắp lên, ánh sáng lập tức xua tan bóng tối, khắp nơi là màu sắc vui mừng, cũng rất đông người, bảy tám cái tay lẳng lặng làm phần việc riêng của mình, trừ thi thoảng có vài tạp âm phát ra từ chậu đồng thì không còn chút âm thanh nào khác.

Sự im lặng gần như đạt đến tình trạng kiềm chế, như thể chuẩn bị cho một đám tang.

Lạc Thần được chải tóc kỹ càng, mặc y phục, ăn mặc trang điểm hoàn tất.

Thiếu nữ như một bông hoa, hai gò má thoáng đánh chút phấn hồng, rực rỡ tươi tắn, quyến rũ đẹp đẽ.

Nàng ăn đại vài miếng, đi vào nhà chính.

Cha, mẹ, thúc phụ, từ huynh, từ đệ…Mọi người đều có mặt đông đủ, chỉ chờ một mình nàng.

Nhiều ánh mắt như thế cùng nhìn về phía nàng, nhưng không một ai nói chuyện.

Nàng đón ánh mắt của những người thân thiết, mỉm cười nói:

– Con xong rồi ạ.

….

Cao Kiệu cùng Tiêu Vĩnh Gia đưa Lạc Thân vào hoàng cung.

Tiêu Vĩnh Gia sáng nay trang điểm và ăn mặc tỉ mỉ. Phấn má hồng đào tuyệt sắc cũng không che được sắc nền trên khuôn mặt trắng như tuyết của bà, càng làm nổi bật trên hai hàng lông mày đen nhánh làm ai nhìn thấy cũng phải giật mình.

Bà cầm tay Lạc Thần, muốn dẫn nàng đi vào cung.

Lạc Thần nói:

– Mẹ ơi, tự con có thể đi được ạ.

Tiêu Vĩnh Gia biết, bên trong kia, ngoài đệ đệ của mình cùng với Hoàng hậu Hứa gia kia ra, giờ phút này toàn bộ phụ nữ Kiến Khang đều không vừa mắt Tiêu Vĩnh Gia bà. Bà làm sao mà yên tâm ném con gái mỏng manh yếu ớt của mình vào trong hang ổ sói được đây?

Bà phải đi với con gái.

– Mẹ ơi, tự con làm được ạ.

Lạc Thần lại một lần nữa nhã nhặn từ chối bà, giọng kiên định.

Tiêu Vĩnh Gia thoáng chút hoang mang, nhưng phần nhiều là lo lắng.

– Không được. Mẹ nên đi với con thì hơn…

– Cứ để con nó tự đi đi.

Dọc đường, người cha vốn mãi không lên tiếng đột nhiên xen vào.

Từ sau ngày hôm đó, quan hệ của cha mẹ lại lần nữa bị đóng băng, trong một tháng nay, giao tiếp giữa hai người chủ yếu là liên quan đến hôn sự của Lạc Thần.

Tiêu Vĩnh Gia làm như không nghe thấy, vẫn nắm lấy tay con gái.

– Mẹ, con làm được ạ.

Nàng nhất định làm được.

Từ hôm nay trở đi, giống như nàng phải tạm biệt chiếc giường quen thuộc đã ngủ bao nhiêu năm, đỉnh đầu của nàng cũng không còn bóng mát của cha mẹ lúc nào cũng che chở cho nàng nữa.

Nếu như ngay cả bước đầu tiên này nàng cũng không thể tự  mình đi được, vậy thì sau này nàng sẽ làm được gì đây?

Tiêu Vĩnh Gia nhìn con gái rất lâu.

Lạc Thần rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay mẫu thân, quay người, đi theo cung nhân đi vào.



Trong cung Trường An, có rất nhiều phụ nữ quý tộc ăn mặc đẹp đẽ sang trọng tụ tập.

Hoàng đế còn chưa có mặt. Bọn họ túm tụm thành từng nhóm năm ba người ngồi bên cạnh Hứa Hoàng hậu cùng Chu Tễ Nguyệt. Những người có địa vị cao hơn sẽ ngồi cùng họ trên những chiếc ghế trải thảm lộng lẫy, những người có địa vị thấp hơn thì đứng hầu ở một bên. Bầu không khí bên trong điện rất vui vẻ, đám phụ nữ vừa cười vừa trò chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, trong mắt mang theo ý cười thầm ngầm hiểu lẫn nhau.

Địa vị tôn quý, danh xưng Kiến Khang đệ nhất mỹ nhân, chủ nhân Bạch Lộ Châu, kim như sắt, ngọc như bùn, mặc hoa phục không hết, đeo đồ trang sức không hết, lúc tuổi còn trẻ gả cho Cao Kiệu được rất nhiều thiếu nữ sĩ tộc hâm mộ, lớn tuổi không sinh được con trai thì thôi còn chán ghét trượng phu, một mình sống ở nơi khác, chẳng quan tâm tới trượng phu, mà trượng phu thân là Tể tướng lại luôn cúi đầu trước vợ, nghe theo vợ, bao nhiêu năm nay vẫn vậy, nhưng mà chưa từng có bất kỳ tin đồn tình cảm gió trăng nào.

Một người phụ nữ nửa đời người cao quý kiêu ngạo bị nhiều phụ nữ đố kỵ ghen ghét, trong bao nhiêu năm, hầu hết phụ nữ quý tộc Kiến Khang mà bà từng vô ý có ý đắc tội ngày hôm nay đều tụ tập toàn bộ tại nơi này.

Hoàn bội gió xuân, hoa lan thơm ngát, cánh tay như treo giữa mây áo khoác lụa, nghê thường như hoa se nở rộ.

Lạc Thần lả lướt đi tới, đi vào trong điện, dung nhan tỏa sáng rực rỡ, ngọc phù dung được hiến dâng trong chiếc bình đặt cạnh đó cũng phải ảm đạm phai mờ trước nàng.

Đám phụ nữ sững sờ, ánh mắt từ trên người nàng không hẹn mà cùng dời về phía sau lưng nàng. Không thấy người phụ nữ có thể bị cười nhạo như trong dự tính kia đâu, tất cả đều lộ vẻ thất vọng. Nhưng rất nhanh, hứng thú của mọi người lại bị kéo về.

Giữa những lời xì xào bàn tán, dưới những ánh mắt khinh thường và chế nhạo kia, Lạc Thần nhìn thẳng, hai vai thẳng tắp, đi đến trước mặt Hoàng hậu, quỳ hành lễ với bà ta, cảm tạ hoàng mợ đã quan tâm và chiếu cố về hôn lễ của mình trong những ngày qua.

Hứa Hoàng hậu hờ hững đỡ nàng lên, cười nói:

– May mắn thuận lợi, hôm nay cháu cũng phải khởi hành đi Kinh Khẩu rồi. Nơi đó rất nhỏ, lưu dân hoành hành, ngư long hỗn tạp, khó tránh khỏi hơi rối loạn, vốn không thích hợp với con gái quyền quý như cháu ở. Nhưng mà cũng may Lý Mục cũng coi như là một nhân vật, gả cho cậu ta, dù cháu không có được tôn quý và phú quý như trước kia nữa nhưng cũng coi như cả đời được yên ổn được dựa dẫm, hoàng mợ cũng mừng thay cho cháu.

Chu Tễ Nguyệt cầm một cây quạt thu, mặt quạt che nửa khuôn mặt, ánh mắt quan sát Lạc Thần, nói tiếp lời:

– Hoàng hậu nói đúng lắm. Theo ta thấy, con gái mà, gả cho người đàn ông có thể được ăn được mặc ấm, sinh mấy con trai, già có chỗ dựa, cả đời cũng sẽ được yên ổn, còn những cái khác đều là hư không, đừng để trong lòng. Đừng giống như một số ít người có tuổi rồi còn không chịu ngồi yên. Lẽ nào không biết phong thủy luân chuyển, có đúng không nào, chẳng những bản thân bị sa sút mà còn hại đến cốt nhục, đúng là xấu xí. Những người tử tế như bọn ta chẳng qua cũng chỉ thổn thức vài câu, nếu như gặp phải hạng cay nghiệt thì còn không biết bị cười nhạo ra sao nữa.

Lúc Hứa hoàng hậu nói chuyện, chung quanh đã có những tiếng xì xào bàn tán, chờ Chu Tễ Nguyệt mở miệng thì lập tức biến thành tiếng cười.

Lạc Thần chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Chu Tễ Nguyệt, đột nhiên nói:

– Vương phi, bà khinh thường cháu tuổi còn nhỏ miệng đần mà cậy già lên mặt bắt nạt cháu, sỉ nhục cháu, cháu coi như không nghe thấy. Nhưng mà những câu nói sau kia là có ý gì? Đó chẳng phải là mỉa mai hoàng a cữu của cháu hay sao?

Hưng Bình Đế dòng dõi khắc kém, những hoàng tử sinh ra phần lớn đều chết yểu, chỉ sống được hai người còn, được nhận nuôi dưỡng ở trước mặt Hứa Hoàng hậu. Năm ngoái, vị hoàng tử lớn tuổi hơn một chút bị nhiễm bệnh, bất hạnh chết rồi, Hưng Bình đế quá thương tâm đồng thời quá khủng hoảng cho nên đã mời Thiên sư lập đàn làm phép tại hoàng cung nhằm cầu phúc trừ tai, lúc ấy thật sự bị giày vò một trận, người nào cũng đều biết.

Bốn phía lập tức yên tĩnh.

Lạc Thần cười:

– Lát hoàng a cữu đến, cháu muốn a cữu cho chút ý kiến.

Chu Tễ Nguyệt xấu hổ cả mặt, vội quay ném ánh mắt cầu cứu sang Hứa hoàng hậu.

Hứa Hoàng Hậu ho khan một tiếng:

– A Di à, cháu đừng hiểu lầm. Vương phi chỉ đùa vài câu thôi, làm sao mà có ý chế nhạo cháu chứ?

Lạc Thần cười lạnh:

– Hoàng mợ, ngài cũng nghe thấy đó, bà ấy đường đường là Úc Lâm Vương phi, luận bối phận cũng coi như là mợ của cháu. Cháu còn chưa xuất giá đâu. Đối với một cô gái như cháu mà luôn miệng nói đàn ông, sinh con trai, đây là lời mà người có máu mặt sẽ nói hay sao? Hôm nay cháu là trò cười của mọi người, cháu nhận, nhưng cháu gả thấp kém thế nào cũng không tới lượt bà ấy nói những lời khùng điên trước mặt cháu!

– Ai nói gì thế?

Một giọng nói uy nghiêm đột nhiên truyền tới.

Hưng Bình Đế đến.

Hứa Hoàng Hậu cùng cả đám phụ nữ vội vàng đứng dậy, xếp hàng quỳ xuống nghênh đón.

Hoàng đế đi đến trước mặt Lạc Thần, nở nụ cười:

– Vừa rồi có chuyện gì thế? A cữu nghe được cháu nói chuyện rất không vui.

Lạc Thần ngước mắt lên, đôi mắt rưng rưng nước mắt:

– Hoàng a cữu chủ hôn cho cháu, vốn là có ý tốt, nhưng bởi vì hôn sự này mà cháu gái lại bị người ta chê cười, nói gì mà báo ứng vào cốt nhục máu thịt…

Sắc mặt hoàng đế lập tức sầm xuống, ánh mắt quét nhìn chung quanh.

Chung quanh lặng ngắt như tờ, không một ai dám thở mạnh.

Hứa Hoàng hậu vội giải thích:

– Bệ hạ chớ hiểu lầm ạ. Vừa rồi Chu vương phi chỉ đùa vài câu thôi, A Di nhỏ tuổi nghe lầm thôi, chứ không có chút ác ý nào đâu ạ.

Hoàng đế lạnh lùng nói:

– Hôm nay A Di ra kinh, trẫm triệu con bé vào cung là để đưa tiễn, nhiều người không liên quan này vào cung để làm gì?

Hứa Hoàng Hậu mặt đỏ tới tận mang tai, đám phụ nữ kia cũng không còn mặt mũi nào, cả đám lần lượt hành lễ lui đi, rất nhanh, trong điện người đã đi hết.

Lạc Thần bấy giờ mới lau nước mắt, quỳ xuống, khấu tạ ơn chủ hôn của hoàng đế.

Hưng Bình đế trước đó đã ban thưởng đồ cưới cực kỳ phong phú cho nàng. Nếu như toàn bộ được di dời đi, lại đi đường thủy, nếu như mũi và đuôi tàu được kết nối với nhau ước chừng có thể xuyên qua sông Tần Hoài của thành Kiến Khang từ hướng tây xếp tới Hà Đông mất.

Nhưng dù là vậy dường như còn chưa đủ để biểu đạt sự yêu thương của ông ta dành cho cháu gái ngoại cùng với nỗi buồn giờ phút chia tay này.

Ông ta ra lệnh cho cung nhân mang ra một cặp san hô đỏ cao bằng người, một chiếc gối mã não được cho là có thể ngủ ở mọi hướng và một con Dạ minh tê do Lâm Ấp vương trước đây không lâu vì cảm tạ thượng quốc mà tiến cống, ngoài ra còn có một áo lông Khổng Tước được làm từ những sợi lông chim vũ màu xanh ngọc bích xen lẫn những sợi kim tuyến chỉ vàng, dùng ánh mắt mong chờ nhìn cháu gái mình.

Lạc Thần khấu tạ lần nữa, nhận lấy những ban thưởng từ chỗ a cữu.

Hoàng đế như là thở phào nhẹ nhõm, đích thân đỡ nàng đứng lên, ngắm nhìn nàng, thở dài một hơi.

– A Di à, cháu đừng giận a cữu nhé. A cữu cũng không còn cách nào khác cả. Thật sự là do cha cháu đã lỡ lời trước, con trai Lục gia lại không thắng trong cuộc thi. A cữu tuy là hoàng đế nhưng cũng không thể nào dùng tư phế công mà thất tín với thiên hạ được. Cũng may a cữu đã gặp Lý Mục rồi, tài năng không hề kém con trai Lục gia, cũng coi như xứng với cháu. Ngày sau nếu có cơ hội, a cữu nhất định đề bạt cậu ta, đến lúc đó cháu sẽ vợ quý theo chồng, vinh hoa phú quý mãi mãi.

Lạc Thần mỉm cười nói:

– A Di biết hoàng a cữu khó xử. Hôm nay cháu vào cung chủ yếu là để bái tạ hoàng a cữu bao nhiêu năm nay luôn yêu thương bảo vệ A Di. Lần này A Di đi rồi, mong hoàng a cữu bảo trọng ạ.

Một tiếng “bảo trọng”, vào giây phút này thật sự là móc ra được mấy phần thương xót trong lòng hoàng đế. Ông ta thậm chí còn thấy chút hối hận và tự trách.

Thời điểm Hứa Tiết ra sức làm tan rã liên minh Cao Lục, bởi vì bản thân tự xưng vừa điếc vừa câm, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa mới khiến cho đứa cháu gái mà mình nhất mực yêu thương này chỉ đành phải đau đớn mà đổi trượng phu.

Ông ta biết cháu gái cùng với Đại lang Lục gia tình đầu ý hợp. Nhưng mà ông ta lại không mong muốn gả nó vào Lục gia. Thế gia tan rã, chờ đợi hoàng quyền có thể tập trung một lần nữa nâng đỡ thứ tộc mang ơn đối với hoàng quyền, để Hoàng đế chân chính đạp lên thiên hạ, ngự vũ bát phương, đây chính là tâm nguyện ấp ủ bao lâu nay của ông ta kể từ khi làm hoàng đế.

Rất nhiều năm trước, ông ta bởi vì trẻ tuổi, cũng bởi vì năng lực của những thần tử thứ tộc mà ông ta tin tưởng kém xa so với dự đoán của mình mà đến mức mong muốn thay đổi càn khôn sự nghiệp vĩ đại đã chết từ trong trứng nước, ông ta cũng tinh thần sa sút bao nhiêu năm như vậy.

Mà bây giờ, bởi vì người trẻ tuổi Lý Mục hoành không xuất thế này đã khiến cho ý niệm giống như những con giun ngủ say nơi đáy lòng một lần nữa từ từ sống lại.

Ông ta có một cảm giác người trẻ tuổi xuất thân thứ tộc này có lẽ chính là nhân vật trong tương lai có thể trợ giúp mình đối kháng sĩ tộc.

Ông ta muốn quan sát hắn, lung lạc hắn, bồi dưỡng hắn, để hắn cuối cùng trở thành một thanh kiếm sắc bén có thể cùng mình đối kháng sĩ tộc.

Hoàng đế nghĩ đến tình cảnh bi thảm của mình bao nhiêu năm qua, triều chính bị sĩ tộc thay nhau cầm giữ kiểm soát, mình thì gian nan hít thở trong khe hẹp giữa tranh đấu của sĩ tộc, chút thương xót cuối cùng đối với cháu ngoại cũng hoàn toàn biến mất.

– Cháu gái ngoan, cháu đúng là hiểu chuyện, không uổng công a cữu yêu thương cháu.

Ánh mắt hoàng đế nhìn Lạc Thần càng thêm ôn hòa.



Đó là một ngày nắng cuối thu.

Giờ lành, thuyền lớn chở Lạc Thần từ từ được đẩy ra khỏi bờ, dọc theo con sông chậm rãi đi về hướng Kinh Khẩu.

Trên bờ, mấy người qua đường bị hấp dẫn đứng xa xa nhìn bóng thuyền xa dần, xì xào chỉ trỏ.

Lạc Thần đứng ngay bên trong cánh cửa tại khoang thuyền thông boong tàu, nhìn bóng dáng của cha mẹ đứng trên bờ càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ, tận đến khi hóa thành hai chấm đen nhỏ, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới không kìm nén được nữa nhào vào lòng A Cúc đứng bên cạnh mình, lặng lẽ rơi lệ.

A Cúc ôm nàng vào lòng, vỗ vào lưng nàng, dịu dàng an ủi.

Bà càng an ủi, Lạc Thần càng khóc như mưa, khóc đến mức gần như không thể kiểm soát.

Hai mắt đẫm lễ trong mông lung, nàng lại nhớ buổi tối đó, bóng lưng Lục Giản Chi biến mất ở trong bóng đêm mênh mông.

Đó là bóng lưng mà y cuối cùng để lại cho nàng, cô đơn, cô độc.

Giờ khắc này, phải chăng huynh ấy cũng giống như mình đang bước trên con đường rời xa Kiến Khang. Chỉ có điều, nàng đi về phía đông, mà huynh ấy đi về phía Tây Nam.

Từ khi biết tin kết hôn đến nay, khoảng thời gian không dài nhưng cũng không phải ngắn, nàng vẫn chưa từng khóc, bất kể là trước mặt người khác hay là khi ở một mình. Cho đến giờ phút này.

Nàng cũng không biết vì sao mình khóc.

Là vì thời gian đã không thể quay trở lại được, hay là vì sự bất lực cùng với mù mịt không thể biết được lúc trước?

May mà bên cạnh nàng còn có A Cúc làm bạn.

Lạc Thần khóc mãi khóc mãi, khóc đến cạn kiệt sức lực, đến cuối cùng nằm trong ngực A Cúc ngủ thiếp đi.



Kinh Khẩu nằm ở một trấn nhỏ Lâm Giang hạ du Kiến Khang, địa phương không lớn, nhưng từ lúc bắt đầu hoàng thất vượt sông về phía nam, bởi vì trở thành khu dân cư hàng đầu mà triều đình an trí cho lưu dân ở phương Bắc về, cộng thêm đường thủy thuận lợi, liên thông nam bắc mà dần dần thịnh vượng, cho tới bây giờ chẳng những phát triển hơn vạn hộ mà nhân khẩu cũng đạt gần mười vạn, còn hạ hạt mấy thôn xóm ở đông tây nam bắc.

Nhắc đến Lý Mục gần miếu Thành Hoàng phía đông trấn, toàn bộ Kinh Khẩu gần như không ai không biết, không người không hay.

Hắn sở dĩ nổi danh đầu tiên là dựa vào danh vọng của phụ tổ lúc trước tại Giang Bắc. Bây giờ những cư dân trong trấn tại Kinh Khẩu này, tổ tiên trước kia không vượt sông về phía Nam đã nhận không ít sự bảo vệ của quân bảo Lý gia. Bản thân Lý Mục chưa bao giờ chủ động đề cập phụ tổ với người khác, nhưng thời gian lâu dài, nó được mọi người truyền miệng nhau, dần dần lan truyền rộng ra, mọi người dần dần đều biết, có câu tiền nhân trồng cây, hậu nhân hóng mát, chính là đạo lý này.

Lý do thứ hai khiến hắn nổi tiếng gần xa chính là được dân bản xứ tôn làm Lệnh chủ.

Kinh Khẩu bởi vì địa lý đặc thù, nguồn gốc cư dân phức tạp, dân phong bưu hãn, ngư long hỗn tạp, mà quan phủ bất lực, nơi đó thân hào lại chỉ lo xây dựng bộ khúc của mình, không quan tâm tới những khó khăn của dân chúng. Những năm đầu đạo phỉ hoành hành công khai, cư dân bị tổn hại nặng nề. Về sau không thể nhẫn nhịn được nữa, từng nhà tự phát tổ chức thành đoàn, chọn một lệnh chủ, bởi vậy người thống lĩnh luyện binh, gặp chuyện thì triệu tụ, sau đó thì giải tán, ngày thường gặp phải chuyện gì khó có thể giải quyết tranh chấp thì sẽ do lệnh chủ đứng ra phán quyết.

Lý Mục hiện đang làm Lệnh chủ ở Kinh Khẩu này.

Bởi vì xử sự công bằng, cho nên danh vọng phục người. Ba năm trước đây, dù tuổi còn trẻ mà hắn đã được cộng đồng người Kinh Khẩu đề cử làm Lệnh chủ. Ngày thường, hắn luôn ở tại quân doanh, Kinh Khẩu có việc sẽ do nghĩa huynh làm tiểu lại trong quan phủ là Tưởng Thao xử lý thay.

Tổ tiên Tưởng Thao đã từng làm Thái Thú, thi thư gia truyền, từ sau khi xuôi nam thì gia đạo suy tàn, lưu lạc đến Kinh Khẩu. Tưởng Thao dù bụng đầy tài học đã qua tuổi ba mươi vẫn chỉ làm một tiểu lại ở trong nha môn, ngoài việc cầm đao làm bút thì chính là thay thượng quan làm văn chương ca công tụng đức. Tình cờ gặp và quen biết Lý Mục, hai người mới quen đã thân, kết làm huynh đệ khác phái, đối xử rất tốt với nhau cho đến tận hôm nay.

Tháng trước, một tin tức cấp tốc truyền khắp Kinh Khẩu.

Tể tướng Cao Kiệu đại danh đỉnh đỉnh đương triều muốn gả con gái cho Lý Mục Mối hôn sự này nghe nói còn được Hoàng đế chủ trì hôn lễ.

Ở Kinh Khẩu không ai không biết Lý Mục, danh vọng phục chúng, nhưng mà Lý gia từ ban đầu là vọng tộc thế gia của phương Bắc biến thành hàn môn, đây là sự thật không thể chối cãi.

Sĩ thứ không thể thông hôn, đây là một quy tắc mà bất cứ người nào cũng đều biết.

Con gái Cao thị cao quý cỡ nào, nghe nói còn không phải dáng vẻ Vô Diệm mà ngược lại vô cùng xinh đẹp. Dạng quý nữ sĩ tộc này lại gả cho hàn môn, đi vào một địa phương như Kinh Khẩu, có thể không khiến người ta phấn khởi hay sao?

Bởi vậy mà hơn một tháng qua, chủ đề mà người Kinh Khẩu bàn tán nhiều nhất chính là ngày nào Lý Mục kết hôn.

Nghển cổ lên chờ, một ngày lại qua một ngày.

Ba ngày trước, có người nhìn thấy Lý Mục về Kinh Khẩu.

Hắn lập được chiến công hiển hách tại trận đại chiến Giang Bắc, được Hoàng đế phong thưởng, quân chức đã được thăng lên chức Hổ Bí Trung Lang tướng, tin tức này trước đây đã được lan truyền ra.

Biết được ngày hắn trở về, cánh cửa Lý gia ngay gần miếu Thành Hoàng gần như là bị người ta đạp đổ.

Sau đó, ngày hôm nay, cuối cùng đã đợi được tin tức đến, nói là đội đưa dâu Cao gia đã đến bến tàu Kinh Khẩu, Lý Mục đích thân đến nghênh đón.

Trấn Kinh Khẩu sôi sục.

Phụ nữ thì vứt hết rau cỏ đang làm một nửa, đàn ông thì ném dao bổ cúi xuống, cửa hàng bán thịt đóng cửa, người bàn hàng rong thì đuổi theo chen chúc vào đám đông.

Rất nhiều người như ong vỡ tổ xông đến bến tàu tranh nhau nhìn.

Dọc hai bên bờ sông, một dải xuống dưới, lít nha lít nhít, tất cả đều là đầu người đen nghịt.

Có người ngại đằng trước nhiều người, ba tầng trong ba tầng ngoài, ngăn trở thấy không rõ bèn trèo hẳn lên tường lên nóc nhà người khác để rồi rước lấy một trận chửi rủa.

Trên bờ tiếng người ồn ào huyên náo, quả thực là còn náo nhiệt hơn cả đón năm mới.

Đi mấy ngày đường thủy, thuyền dần dần tới bến tàu Kinh Khẩu, Lạc Thần cảm nhận được chính là một màn như thế.

Lạc Thần cũng không phải là người chưa thấy qua việc đời, nhưng cảnh tượng như vậy cũng là lần đầu tiên được chứng kiến trong đời.

Hơn nữa lần này, mình đúng là người bị vạn người vây xem chỉ trỏ.

Qua ô cửa sổ mạn tàu, nàng vừa nhìn ra bên ngoài đã lập tức sợ hãi, một cảm giác nôn nóng không biết đối mặt như thế nào trào dâng.

– Đúng là vùng đất thô bỉ, dân chúng thô bỉ…

Một bà tử thảng như cũng bị cảnh tượng kia làm cho giật mình, hít vào ngụm khí lạnh, lầm bầm một câu trong cổ họng.

Giọng rất nhỏ nhưng lại bay vào trong tai từng người trong khoang thuyền.

Vùng đất thô bỉ, dân chúng thô bỉ, còn có…lang quân họ Lý thô bỉ…

Chỉ là câu cuối cùng này bà ta không dám nói ra.

A Cúc quay phắt đầu lại, hai ánh mắt sắc như dao hung hăng khoét bà tử kia một cái. Bà tử tự biết mình lỡ lời, ngượng ngùng cúi đầu.

A Cúc nhìn chằm chằm cảnh tượng bên ngoài, hai hàng lông mày nhíu chặt, trên mặt cũng thoáng lộ ra sự không hài lòng.

Con thuyền từ từ dừng lại.

Trên bến tàu cũng đầy ắp người.

Khắp nơi đều là người.

Xa xa, Lạc Thần nhìn thấy đường huynh Cao Dận đi đến trên boong tàu ở con thuyền dẫn đầu.

Trong đám đông lít nha lít nhít, nàng nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi vai lưng thẳng tắp.

Nhiều người như vậy, người đàn ông trẻ tuổi kia cũng chỉ một thân áo vải, không khác gì những người đứng bên cạnh. Nhưng chính là như vậy đứng trong hàng người lại cực kỳ dễ nhìn thấy, rất khó để người ta bỏ qua sự tồn tại của hắn.

Đằng trước cách mấy chiếc thuyền, có chút khoảng cách, cộng thêm ánh nắng chói mắt, nàng không thấy rõ khuôn mặt người kia cho lắm, chỉ nhìn thấy hắn bước ra, bên trong tiếng hoan hô rung trời bước nhanh về phía Cao Dận.

Sóng nước lấp lánh, mặt nước phản chiếu lên trên mặt người đàn ông trẻ tuổi đó, lờ mờ có thể thấy được mặt mày anh tuấn, trên mặt mang nụ cười.

Trái tim Lạc Thần đột nhiên hẫng một nhịp.

Không biết tại sao, một cảm giác như đã từng quen biết đột nhiên ập tới.

Loại cảm giác này vô cùng huyền diệu.

Trái tim nàng bất giác đập dồn dập, vô thức lại nghĩ đến dáng vẻ của người đàn ông trẻ tuổi kia, ngón tay bất giác nắm chặt cửa sổ mạn tàu, thân thể hơi nghiêng về phía trước, thò hẳn đầu ra ngoài cửa sổ, hai mắt mở to.

– Tiểu nương tử cẩn thận kẻo bị đụng!

Trên đầu nàng đột nhiên phủ lên một tấm màn màu tím, màn buông xuống, dài đến mắt cá chân, trong nháy mắt bao phủ cả người nàng vào bên trong.

Trước mắt lập tức biến thành ngắm hoa trong màn sương.

Nàng một lần nữa nhìn về phía người kia, trông thấy hắn đã quay người, dẫn Cao Dận đi lên bờ đi lên bến tàu, bóng dáng biến mất trong biển người.

Trên bến tàu, chỉ còn lại sóng nước lấp lánh ánh sáng được ánh mặt trời phản chiếu xuống.

Hết chương 24