Không được chạm vào đầu, vậy thì sờ chỗ khác.

Loại quy tắc tồi gì thế, quy tắc của cô mới là quy tắc.

Từ thắt lưng trở xuống, đàn anh đang chào cờ, không có bất kỳ nghi thức nào, đứng chào không chút kiêng dè.

Đàn anh Chu nghĩ bụng do tay Tô Dư quá mềm mại, hay vì mình thật sự chẳng nên thân?

Cô có thể dùng ngón tay dập tắt bánh xe mặt trời, hoặc có thể làm sụp đổ cả đỉnh núi chỉ bằng một ánh nhìn.

Cừ thật.

Thích một cô nàng ghê gớm vậy, không nên thân thì cứ không nên thân đi.

Chu Phi Trì buông lỏng sự kiềm chế, cô muốn nhìn, muốn sờ hay muốn yêu, thì anh cho là được.

Dáng vẻ của đàn ông khi đ ộng tình thực sự rất đẹp. Đặc biệt là loại cường tráng, hô hấp dần trầm xuống cùng ý loạn tình m3, rất có cảm giác thành tựu.

Tô Dư chợt rút tay về, để ra sau lưng: “Đi đây.”

Yết hầu Chu Phi Trì chuyển động, ánh mắt thoáng chốc không thể thu hồi, anh cất giọng sửng sốt: “Hả?”

Tô Dư muốn đi, nói đi là đi. Cầm áo khoác, cầm túi xách, rồi cô móc chìa khoá xe từ túi xách ra. Cô bận chuyện của mình, chẳng đoái hoài nhìn lại Chu Phi Trì lấy một lần.

Cánh cửa đóng lại, tự giác vạch ra ranh giới.

Chu Phi Trì ngồi ở bàn, cầm một nửa chiếc bánh cô ăn dở lên rồi ngấu nghiến không sót miếng nào.

-

Chỗ đậu xe của Tô Dư bị chiếm, chiếc Rolls-Royce phách lối này chỉ có thể là của Từ Trắc Khải.

Máy chiếu đang chiếu bộ phim điện ảnh “Đôi trẻ vô tư”, Từ Trắc Khải ngồi trên thảm với hai tay áo sơ mi được xắn lên, khoanh chân và đang gặm một quả táo.

Trong một khoảnh khắc, Tô Dư nhìn vào qua ô cửa, tựa như một phong cảnh thu nhỏ, tĩnh lặng và thanh bình, nhoè thành màu sáng mềm mại.

Đây từng là giấc chiêm bao của cô, cô từng nghĩ mình đã có nó.

“Cô còn biết đường về à?”

Tiếng nói của Từ Trắc Khải kéo cô về thực tại.

Tô Dư cau mày: “Ai cho anh tới đây.”

“Có phải cô quên căn nhà này họ gì rồi không.”

Từ Trắc Khải chẳng những nói năng có gai, mà trên gai còn phủ nọc độc được điều chế riêng cho cô.

Cách khoảng không, ánh mắt họ luân phiên nghiêm rồi thả lỏng, đấu nhau trực diện.

Tô Dư chợt hối hận, lẽ ra không nên đi.

Từ Trắc Khải coi sự im lặng của cô vào lúc này là dấu hiệu của hối lỗi.

Biết lỗi là được, Tô Dư như một chú mèo, lúc là một con mèo thuỳ mị danh giá, lúc lại tựa mèo hoang với nanh vuốt sắc nhọn chỉ biết cắn xé liều lĩnh, chẳng tốt chút nào.

Từ Trắc Khải đi tới, nắm tay cô.

Tô Dư không chối từ, lòng bàn tay mềm mại.

“Còn đau không?” Từ Trắc Khải khẽ hỏi, ngón tay vuốt v e vết bầm và dấu đỏ trên cổ tay.

Anh ta mềm mỏng như vậy, gạt đi sự khắc nghiệt, thái độ dịu xuống.

Khung cảnh này, như thời thanh mai trúc mã đang hồi quang phản chiếu.

Thuở bé, Tô Dư bị đám con cháu thế gia đời thứ hai ức hiếp. Họ lừa cô đến công viên cùng chơi xích đu. Cô ngồi lên thì họ lại đẩy cô từ phía sau, đẩy mỗi lúc một mạnh, lên thật cao và đung đưa giữa không trung. Tô Dư khóc, còn họ cười và bảo cô là con dâu nuôi từ bé, là con đi3m nhỏ của nhà họ Từ.

Tô Dư ngã khỏi xích đu, rơi xuống với gương mặt đầy máu và nước mắt, nếm phải mùi đất tanh nồng nặc.

Bây giờ cô vẫn còn một vết sẹo bên trán phải, rất mờ, như được che bằng một tấm màn đăng ten.

Đám con cái đời thứ hai có gia thế kia thật độc ác, nhan sắc bị huỷ hoại rồi thì Từ Trắc Khải sẽ không cần mày nữa.

Từ Trắc Khải biết.

Anh ta vác gậy bóng chày, đánh từng người trong đó bất chấp hậu quả, bẻ gãy tay chân, vô cùng hung ác. Sau đó, anh ta đẩy Tô Dư còn đang chảy máu tới trước, lòng bàn tay nóng như lửa đốt, hơi sức mất bình tĩnh nhưng lại rất kiên định.

Anh ta nói: “Nhớ kỹ hết cho tao, Tô Dư là người của tao.”

Từ Trắc Khải đã trao cho cô con dấu, và cũng thắt chặt xiềng xích nơi cõi lòng cô.

Từ Trắc Khải thường hay ốm đau cũng trưởng thành, cơ thể vô cùng khoẻ khoắn, con cưng của trời, danh bất hư truyền.

Thời thiếu niên, lòng tốt Từ Trắc Khải dành cho Tô Dư như một viên thạch hoa quả mềm, dễ nuốt và có dư vị ngọt ngào.

Sau khi trưởng thành, Từ Trắc Khải càng toát lên khí chất của một người lèo lái gia tộc, tự phụ, sĩ diện và có sự hung bạo quả quyết sát phạt. Nói đơn giản là anh ta cố tình làm bậy, muốn làm gì thì làm nấy thôi.

Tô Dư chưa từng được cầu hôn.

Nhưng lại trở thành vị hôn thê của anh ta.

Dĩ nhiên nhà họ Từ không chịu, bà Từ muốn Tô Dư biến mất hoàn toàn.

Từ Trắc Khải nói, ai dám động đến thì cứ thử đi.

Tô Dư - người cuối cùng hay tin - mới hốt hoảng, cô hỏi: “Sao anh không bàn bạc với em. Anh, anh anh anh còn chưa cầu hôn em mà.”

Từ Trắc Khải hỏi lại: “Em còn định suy xét nữa sao?”

“Không phải em muốn suy xét, nhưng em cảm thấy đây là sự tôn trọng.”

“Em cần sự tôn trọng hay cần anh.”

Khi đó, Tô Dư thật sự thích Từ Trắc Khải.

Cũng từ đó, bà Từ không ưa cô.

Tôi nhận nuôi cô, cho cô một cuộc sống tốt đẹp, thế mà cô lại dụ dỗ con tôi. Đổi thành ai thì cũng sẽ tức chết mất thôi.

Nhà họ Từ muốn Tô Dư hiểu rõ vị trí của mình.

Từ Trắc Khải nói vị trí của cô chính là ngoan ngoãn ở bên anh ta.

Tất cả đều là họ nói, nhưng còn Tô Dư, thật tình Tô Dư chẳng làm gì cả, sao lại bị mặc định và phán xét như thế.

Cậu chủ Từ trở thành tổng giám đốc Từ, với khí chất tuyệt đỉnh thuộc về người thừa kế gia tộc.

Cũng nhiều con em thế gia vây quanh nhà họ Từ, họ chế giễu, ghen tỵ và không có ý tốt. Họ không dám làm gì Tô Dư trước mặt Từ Trắc Khải, nhưng sau lưng lại gây khó dễ cho cô không ít.

Quái gở thì cũng đành, vì Từ Trắc Khải, Tô Dư có thể nhẫn nhịn.

Hôm đó, không biết ai đã đưa cho cô một ly rượu, sau khi uống phải cô như bị rơi vào sương mù, rồi bị người ta ghì lấy ôm eo, nhưng cô đẩy không nổi, mắt toé đom đóm.

Sau đó cánh cửa mở ra, khe cửa như vết nứt bị lưỡi dao lam xé toạc, sâu hoắm đến tận xương thấy cả máu, đó là khuôn mặt u ám của Từ Trắc Khải.

“Tô Dư chủ động tán tỉnh đấy.”

“Ai cô ta cũng lả lơi, cũng nhào vào ôm cả.”

“Mắt thấy là thực, đúng là loại đ ĩ đi3m hèn hạ mà.”

Chỉ khi nào người yêu không tin, khịt mũi coi khinh thì những câu ấy mới được gọi là lời đồn nhảm.

Vậy nhưng, Từ Trắc Khải tận mắt chứng kiến.

Anh thấy được thì nó không phải là lời đồn nhảm nữa rồi.

Tô Dư như phi tử bị đày vào lãnh cung, ai cũng có thể giẫm đạp. Tô Dư không chịu nổi, bèn nói: Từ Trắc Khải, huỷ hôn thôi.

Từ Trắc Khải đáp: Cô đừng hòng mơ tưởng.

Thế này được tính là gì?

Phải diễn theo kịch bản của lũ điên đó à.

Tô Dư không quen, không chịu, định mệnh nó, Từ Trắc Khải không phải đang PUA đấy chứ (*).

(*) PUA: PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình d*c. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”.

Cô tốn 800 tệ thuê một sinh viên đẹp trai từ học viện điện ảnh để đóng vai bạn trai mới.

Từ Trắc Khải điên tiết lên.

Tô Dư rất điềm nhiên hỏi: “Anh không yêu tôi, cớ gì phải nổi điên?”

Từ Trắc Khải không trả lời yêu hay không, mà anh ta chỉ đáp: “Nhà họ Từ tôi nuôi cô, cô phải tự biết thân đi.”

Tô Dư cười nhẹ nhàng: “Bây giờ tôi lăng nhăng rồi, thế mà anh còn sống chết muốn kết hôn với tôi à, nón xanh cũng sáng bóng lên cả rồi đấy.”

Hai người đâm chọt lẫn nhau.

Khoé mắt cả hai đều đỏ.

Hôn ước bị huỷ bỏ, mọi người nhà họ Từ đều vui vẻ.

Bi kịch thuộc về ai chẳng người nào quan tâm.

Lúc còn thiếu nữ, mơ xanh (*) Tô Dư hái là chua, là chát, là ngạt khói thuốc, là vết sẹo trong lòng, là viên kẹo ngọt quá hạn.

(*) Ở đây còn có thể hiểu theo nghĩa là thanh mai trong thanh mai trúc mã.

Thế nhưng, điệu bộ dịu dàng của Từ Trắc Khải lúc này như muốn làm sống lại giai đoạn ngọt ngào ấy. Dưới vầng sáng ấm áp, gương mặt anh ta loáng thoáng hiện nét tuấn tú thời niên thiếu.

Từ Trắc Khải rất hài lòng khi thấy Tô Dư ngoan ngoãn.

Không, giờ phút này không phải là Tô Dư, mà là bé Tô Tô của anh ta.

“Tôi có mang theo thuốc, mỗi ngày em thoa ba lần, vết sưng sẽ nhanh chóng tiêu tan.” Từ Trắc Khải nói: “Để dành ngày mai cho tôi nhé, chúng ta cùng ăn trưa.”

Tô Dư quan sát anh ta, lắng nghe anh ta, sóng lòng lặng lẽ tuôn trào nhưng chưa bao giờ khuấy động thành bọt.

Hồi lâu, cô nói khẽ: “Từ Trắc Khải, anh để tôi đi đi.”

Đầu ngón tay Từ Trắc Khải ấn mạnh, như con dao cùn, xuống cổ tay cô.

“Em muốn đi tới đâu, em có thể đi tới đâu được chứ?”

“Trời cao mặc chim bay, tôi làm được.”

Từ Trắc Khải nới lỏng tay, ngẩng đầu kèm theo đôi mắt lạnh hẳn: “Chỉ bằng chút công trình nhỏ nhoi kia của em ư? Em cho rằng em có thể bay được bao xa? Chỉ cần tôi nói một câu thì ở thành phố này em còn chẳng bằng một cọng lông.”

Tô Dư nói: “Tôi sẽ dọn ra ngoài, không liên lạc với nhà họ Từ nữa. Tôi sẽ rời khỏi đây, không để anh thấy mà phiền lòng. Tôi chẳng là gì cả, thậm chí tôi có thể thay tên đổi họ, tôi sẽ quay lại làm chính mình, được không?”

Từ Trắc Khải dúi thuốc xuống đất rồi giẫm lên đống hỗn độn đó mà bỏ đi.

Ba từ “Em mơ đi” đã thức tỉnh Tô Dư, viên kẹo quá hạn đã tan ra từ lâu và thành một đống bùn nhầy mục nát khó ngửi, thì sao có thể nở hoa trở lại được.

Đêm nay không biết ai mất ngủ, dẫu sao Tô Dư ngủ rất ngon.

Bóc trần rõ mọi chuyện thì không còn gì phải khốn đốn nữa rồi.

Buổi sáng cô cần ra ngoài một chuyến, và khi vừa bước ra khỏi cửa, cô đã thấy Từ Trắc Khải đứng đó. Đôi mắt vô tình của anh ta thâm quầng, có vẻ như anh ta không phải mất ngủ, mà là cả đêm không ngủ.

Tô Dư đánh đòn phủ đầu, lấy chìa khoá chiếc Mercedes trong túi xách đưa ra.

Từ Trắc Khải hừ lạnh: “Đồ tôi tặng em, em cũng không cần phải không.”

Tô Dư nói: “Anh xem đi.”

Cô đi thang máy xuống dưới lầu, học cách xài Didi.

Không tài nào gọi được xe vào giờ cao điểm, rất khó có xe.

Chiếc Cullinan của Từ Trắc Khải dừng lại trước mặt cô. Cửa sổ xe được hạ xuống, anh ta nhìn một cách trịch thượng như đang chế giễu cô vừa đi bước đầu tiên đã gặp phải cảnh khốn cùng.

Tài xế xuống xe, lựa lời khuyên bảo: “Tô Tô, lên xe đi, đi đâu chú đưa con đi trước, cùng ăn trưa với tổng giám đốc Từ nhé.”

Từ Trắc Khải ngồi vững trên đám mây, mười phần chắc chín.

Tô Dư đứng trong làn không khí lạnh của buổi sớm mai, gió thổi làm tóc rối bời và mép váy bay bay.

Chỉ cần bước tới một bước, cô sẽ mãi mãi được sống trong một ngôi nhà giàu có và ấm cúng.

Vào thời điểm vô cùng bế tắc, một chiếc xe tải màu xám trắng có đèn nhấp nháy kép bỗng đâu đi tới.

Tô Dư trông nó quen mắt, cho đến khi xe dừng hẳn.

Ghế sau và cửa sổ ghế phụ đồng loạt trượt xuống.

Chu Thấm Chi ngồi ở phía sau đang cười như mặt trời con: “Chị ơi, chị cần quá giang không ạ?”

Chu Phi Trì - ngồi ở ghế lái - mặt mày điềm tĩnh, hệt một chiếc ô bất chợt che trên đầu, chắn gió buốt, cản mưa lạnh. Anh nói: “Đi đâu, anh đưa em đi.”

Tô Dư mở cánh cửa nhỏ bị hỏng của chiếc xe ra, ngồi lên và trả lại cái lạnh thấu xương kia cho Từ Trắc Khải.

Xe tải xóc nảy, ồn ào, nhưng chỉ không có tiếng nói chuyện.

Chu Thấm Chi không dám nói, đồng tử lia qua lại giữa anh và chị.

Tô Dư chú ý đến thùng dụng cụ bên chân: “Anh định đi sửa đồ à?”

Chu Phi Trì đáp “ừ”, trông như đang tập trung lái xe.

Bày đặt đạo mạo, hứ, không biết tối qua ai đã thất thủ, dễ dàng nộp vũ khí đầu hàng trong lòng bàn tay cô vậy kìa.

Tô Dư hỏi: “Lần này anh sửa gì vậy?”

“Dàn âm thanh.”

“Kiếm khá không?”

“Khá.”

Tô Dư giả bộ vô ý, ghé sát vào anh, giọng nói xen lẫn với tiếng động cơ ồn ào, nghe như tiếng trời vọng tới: “Sửa đồ điện kiếm được tiền, hay theo tôi được tiền hơn?”

Chu Phi Trì không hề nghĩ ngợi: “Sửa đồ điện.”

“Có thể kiếm được bao nhiêu chứ?”

“Một lần, bằng làm với em một tháng.”

Tô Dư ngồi thẳng tại chỗ, không phục, vì vậy lặp lại chiêu cũ, cô kề gần thêm nữa: “Vậy sửa đồ điện dễ kiếm hơn hay theo tôi dễ kiếm hơn?”

Chu Phi Trì vẫn đáp: “Sửa đồ điện.”

Anh rất nghiêm chỉnh giải thích: “Sửa đồ điện chỉ tốn tay, nhưng với em thì không chỉ tốn tay thôi đâu.”

Tô Dư hiểu, nhưng em gái ngồi phía sau không hiểu.

Em gái chỉ thấy mặt chị Tiểu Tô đỏ ơi là đỏ, đỏ đến nỗi sắp chín tới nơi rồi.

Tô Dư nói năng lộn xộn: “Anh im đi, lái xe đàng hoàng kìa.”

Chu Phi Trì không im, nói: “Anh đang lái xe đàng hoàng đấy thôi.”

Tô Dư hoàn toàn cạn lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chu Phi Trì khẽ cười, đến nỗi khoé môi có thể treo được một chiếc cầu vồng.

Gặp đèn đỏ, xe dừng lại.

Cổ Tô Dư chợt ấm, Chu Phi Trì nghiêng người qua kiểm tra.

Dây an toàn chưa thắt chặt, bị xoắn mấy vòng.

Anh điều chỉnh, vuốt phẳng rồi cài lại.

“Lạch cạch”.

Trong tiếng vang giòn giã, Chu Phi Trì cất giọng điềm nhiên mà trầm thấp: “Lại muốn bắt chẹt (*) anh à, bàn tay em chỉ nhỏ chừng đó thì sao bắt được nào.”

(*) Nguyên văn拿捏: Từ này vừa có nghĩa là bắt chẹt/gây khó dễ, vừa có nghĩa nắn b óp. Câu này sẽ được hiểu theo hai nghĩa nên chỉ hai người mới hiểu được cái nghĩa “s@c tình” kia thôi.