Đây là lần đầu Chu Phi Trì tới chỗ ở của Tô Dư.

Đẹp đẽ như một căn nhà kiểu mẫu, lạnh lẽo, thậm chí trong phòng bếp không có lấy một đôi đũa.

Không có đũa thì sao ăn bánh được.

Tô Dư nói: “Anh nghĩ cách đi.”

Chu Phi Trì rửa tay sạch sẽ, bẻ bánh thành miếng nhỏ rồi đút cho cô từng miếng.

Tô Dư khen: Rất ngon.

Chu Phi Trì nói: Ngày mai làm xong anh sẽ mang tới cho em.

Tô Dư hỏi: Không phải anh muốn gặp tôi đấy chứ.

Chu Phi Trì đáp: Phải

Cái nhìn của anh thật chuếnh choáng, vừa kiên định, vừa tủi thân.

Suýt nữa Tô Dư đã chết chìm trong đó.

Nhìn thẳng vào mắt anh hồi lâu, cô vô thức quay mặt đi.

Chu Phi Trì vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô không cho cô né tránh.

Vết thương trên mặt sưng vù, Tô Dư khẽ nhắm mắt lại.

“Sao vậy?”

“Bị người ta đánh.”

Tay Chu Phi Trì đang run.

“Anh tức giận hay đau lòng thế?” Tô Dư cười: “Không sao đâu, tôi cũng đã quen rồi, từ nhỏ đến lớn, tôi đã phải sống cuộc đời như thế đấy.”

Chu Phi Trì hỏi: “Em có muốn tiếp tục sống như vậy nữa không?”

Tô Dư cười tươi như hoa: “Căn hộ này của tôi xa hoa lắm đúng không, xe tôi lái rất ngon đúng không, quần áo tôi mặc rất đẹp đúng không, túi xách của tôi cũng nhiều bản giới hạn xịn sò lắm. Anh nói xem tôi có muốn cuộc sống thế này không?”

Chu Phi Trì nói: “Em sẽ không muốn.”

Tô Dư đang tươi như hoa bất chợt khô héo.

Những gì đàn anh Chu nói dù ít nhưng thật nhẫn tâm, nó đã phơi bày cô là hoa giả.

“Không sống thế, vậy phải sống làm sao?”

Tô Dư nghẹn ngào, giống như ngọn núi lửa nhỏ dưới đáy biển sâu đang rục rịch, dung nham ứ nơi cổ họng, và tia lửa sôi trào toát ra từ đôi mắt.

“Sống cùng anh sao?”

Tay đang bẻ bánh của Chu Phi Trì bỗng khựng lại.

Anh ngẩng đầu lên, tiếp được ngọn lửa trong mắt cô.

Tô Dư chợt biến sắc, giảo hoạt, cười dí dỏm, không đứng đắn. Với nhiều mặt nạ như vậy, cô luôn có thể ngụy trang bản thân rất tốt. Cô cười hì hì: “Tôi khó nuôi lắm, đàn anh Chu, chút tiền lương ít ỏi của anh không nuôi tôi nổi đâu.”

Chu Phi Trì lặng thinh.

“Sao lại không nuôi nổi.” Anh nói: “Em không chịu thử mà chỉ biết nói lung tung, em chẳng biết gì cả. Ăn bánh đi này.”

Những lời ngọt ngào của đàn ông đều là bánh vẽ.

Nhưng Tô Dư lại thật sự ăn cái bánh này.

Nóng hổi, giòn rụm, ấm dạ dày, no bụng.

Thứ cô nhai không phải là bánh, mà là một trái tim mặc cho cô kiểm soát.

Chu Phi Trì còn mang theo một cái túi, là quần áo cá nhân để anh tắm rửa thay ra.

Anh tới, và không định đi. Anh muốn gặp cô, muốn cảm nhận hơi ấm chân thật của cô, cả trong lẫn ngoài anh đều có thể sưởi ấm cho cô.

Tô Dư thấy được, nhưng vờ như không thấy.

Chu Phi Trì như chú sói bị thuần phục, ngoan ngoãn ngồi chờ cô tới vuốt lông cho mình.

“Anh về nhà đi.” Giọng Tô Dư rất điềm tĩnh, phẳng lặng hệt điện tâm đồ được vẽ thẳng, cô nói: “Gần đây tôi bận làm dự án, không có tiền trả cho anh đâu.”

Sắc mặt Chu Phi Trì quả thật không tốt lắm.

Nhưng anh không trút giận, không phát cáu với cô, chỉ khi đóng cửa mới nghe nặng nề một cách không cam lòng.

Sau khi anh đi, Tô Dư lấy điện thoại di động ra.

Tin nhắn của tổng giám đốc Trình thật gai mắt.

Từ nào cô cũng hiểu, nhưng cô thật không muốn hiểu chút nào.

Tô Dư gõ, đắn đo từng từ:

“Chị Trình, tài xế hôm đón máy bay là do em thuê tạm thời ạ, hiện tại anh ấy đã nghỉ việc rồi.”

“Chị Trình, tài xế hiện nay đang làm rất tốt, lái xe rất ổn, chị ngồi thử nha.”

“Chị, người tài xế trước, anh ấy đã có vợ.”

Câu thứ ba, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ lại.

Ngón tay Tô Dư run lẩy bẩy, vừa định gửi đi.

Thì tin hồi âm của tổng giám đốc Trình đã tới.

“Dẫn người đến, hợp đồng sẽ cho cô.”

-

Vết móng tay trên mặt đã đỡ hơn nhiều vào ngày hôm sau và có thể được che đi bằng kem nền.

Tô Dư chọn son môi là màu hoa hồng bánh đậu, trông khá ngoan hiền.

Cô vừa định ra ngoài thì có cuộc điện thoại gọi tới.

Tô Dư bất ngờ sao lại là Chu Thấm Chi.

Càng đáng kinh ngạc hơn khi Thấm Chi nói: Chị ơi, chị tới bệnh viện thăm anh một chút đi ạ.

Sau đó, cô nhìn thấy bàn tay bó bột của Chu Phi Trì.

“Sao anh bị thương thế?”

“Sao em lại tới đây?”

Cả hai đồng thanh, cùng một biểu cảm cau mày.

“Tối qua, trên đường về anh bị xe tông vào đuôi xe.” Chu Phi Trì hời hợt, quay mặt đi không nhìn cô.

Không phải không muốn nhìn, mà do cảm xúc tối qua vẫn còn trào dâng trong tim.

Anh tủi thân.

Tô Dư rảo bước đến gần: “Nghiêm trọng không? Đau không? Chảy nhiều máu lắm hả? Bị thương trong xương hay ngoài da?”

Chu Phi Trì mím môi, không đáp.

Tô Dư dời mắt đi xuống, lang thang ở một bộ phận nào đó.

Sắc mặt Chu Phi Trì tái xanh, anh giận dỗi: “Có thể sử dụng được.”

Tô Dư nín cười, nghiêm túc đáp: “Có thể sử dụng, không có nghĩa là dùng tốt nha.”

Chu Phi Trì nói: “Anh chỉ bị thương một tay.”

“Hả?”

“Không cần một tay, một ngón tay em cũng không chịu nổi.”

Đây là bệnh viện.

Tô Dư không buông thả đến vậy.

Chu Phi Trì nhận được một cái lườm hung dữ, chợt cục tức trong lòng hoàn toàn biến mất.

Tô Dư nói: “Là Thấm Chi nói cho tôi biết.”

Chu Phi Trì im lặng một lát: “Con bé cũng đang tiêm thuốc ở đây.”

Chu Thấm Chi bị bệnh tim bẩm sinh, tiêm và uống thuốc là chuyện bình thường.

Anh bó thạch cao đeo băng, chăm sóc cho em gái đi tiêm.

Em gái đeo bình dưỡng khí, lo nghĩ cho đường tình gập ghềnh của anh trai.

Tô Dư mềm lòng, xót xa. Cô đi thăm Thấm Chi và để lại cho em ấy một phong bì màu đỏ.

Nhưng bé ngoan lại không lấy. Em ấy nói: “Em không thể nhận tiền của chị được.”

“Vậy em có thể nhận tiền của ai nào?”

“Chị dâu ạ.”

Tô Dư cười, nhéo khớp xương ngón tay mềm mại của em ấy: “Quỷ kế đa đoan, ai dạy em đấy.”

Bé ngoan hướng mắt nhìn ra sau.

Tô Dư quay lại, Chu Phi Trì đứng đó, phía sau là bức tường trắng làm nổi bật lên nụ cười tươi tắn và thỏa mãn của anh.

Trên bàn có hàng tá báo cáo xét nghiệm của Thấm Chi, xét nghiệm máu, siêu âm, CT. Nếu tính 100 tệ một tờ, ừm, gần nửa tháng tiền lương của Chu Phi Trì đều ở đây rồi.

Tô Dư treo bình nước biển cho Chu Thấm Chi xong rồi mới đi.

Chu Phi Trì tiễn cô. Ra tới cửa, anh ngăn trước mặt không chịu di chuyển.

Tô Dư chạm vào băng thạch cao của anh, nói khẽ: “Ngày mai tôi sẽ đến.”

Bấy giờ Chu Phi Trì mới chịu nhường đường.

Anh nói: “Anh chờ em.”

Tô Dư xuống tầng hầm lấy xe.

Bệnh viện nhiều xe, chiếc này nối tiếp chiếc kia.

Theo sau xe cô là một chiếc Toyota màu đen.

Tô Dư chầm chậm lái ra, Toyota cũng từ từ đi theo.

Tô Dư bỗng phanh gấp, rồi lùi số, thốc ga. Lốp xe ma sát với cao su tạo ra tiếng đinh tai. Cô lùi xe, đâm đuôi xe vào đầu xe Toyota.

“Bùm”!

Tô Dư tám gió không động (*), mặt không biến sắc.

(*) Ý nói gió thổi tám hướng cũng không lay chuyển nổi.

Cô xuống xe, gõ cửa sổ chiếc Toyota. Đợi cửa sổ xe trượt xuống, Tô Dư lạnh lùng mắng: “Mấy người cứ thích làm chó của Từ Trắc Khải thế à.”

Đối phương lộ vẻ khó xử: “Cô Tô, là bà chủ ạ.”

Tô Dư ngơ ngác.

Từ lâu cô đã phát hiện trong khoảng thời gian này luôn có xe đi theo giám sát cô.

Tối hôm qua, cái câu mà gã họ Lý đó nói ở quán bar.

“Em ra ngoài chơi còn phải tốn tiền... Từ Trắc Khải không ngại...”

Họ Lý đã biết rồi.

Thì chắc chắn họ Từ biết sớm hơn.

Cô những tưởng là Từ Trắc Khải, nhưng cô đã quên nhà họ Từ không chỉ có Từ Trắc Khải, mà còn có Từ đổng, bà Từ, đủ thứ chú Từ, bác Từ. Họ có năng lực biến chuyện bất trắc thành không phải bất trắc.

Tô Dư bỗng dưng thấy quá đỗi lạnh lẽo.

Tầng hầm kín bưng sao có gió quỷ được chứ, một cơn gió thổi qua làm người ta toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên, là một trận mưa đá nhanh chóng ập xuống sau cơn gió quỷ kia.

Chó săn đúng là biết hoàn thành tốt nhiệm vụ, báo cáo động thái của những khúc xương thịt cho chủ nhân của chúng.

Chủ nhân thật sự coi mình là chủ nhân, không cho phép xương thịt bị người khác tha đi.

Tô Dư bắt máy.

Bà Từ bảo cô về nhà họ Từ.

-

“Hôm nay chị sẽ đến chứ ạ?”

Khi Chu Phi Trì đóng viện phí trở về, anh nghe em gái hồn nhiên hỏi.

“Không biết.” Chu Phi Trì thành thật.

Có lẽ không phải không biết, mà là anh biết quá rõ tầm quan trọng của mình.

“Trong lòng anh, tôi kém uy tín đến thế à?” Tô Dư cầm một hộp anh đào, cười tủm tỉm xuất hiện ở cửa.

Chu Thấm Chi hoảng hồn gọi: “Chị Tô Tô!”

Tô Dư nhìn Chu Phi Trì: “Anh nhìn tôi làm gì, kêu đi chứ.”

Chu Phi Trì ừ đáp: “Em muốn anh kêu thế nào.”

Hay là đừng gọi nữa.

Bệnh viện cứu và chăm sóc người bị thương, nghĩ mấy chuyện bậy bạ làm gì chứ.

Tô Dư đi tới, cố ý va vào vai anh. Chu Phi Trì phối hợp bị đụng đau, cụp mắt, mày hơi nhướng lên trông cực kỳ côn đồ.

Tô Dư cũng mang theo cơm, gà cốt dừa trong veo và cháo kê mềm.

Hôm nay đàn em Tô Tô đảm đang lạ thường.

Anh đào mọng nước, đỏ thẫm.

Chu Phi Trì kéo cô qua một bên: “Để anh.”

“Anh chỉ có một tay thì rửa thế nào.”

“Anh rửa cho, nước lạnh lắm, em đừng đụng vào.”

Tô Dư không khăng khăng giành làm nữa, nhường chỗ lại cho anh.

Tiếng nước chảy tích tí tách lấp đầy sự im lặng ngắn ngủi.

Chu Phi Trì thích tiết tấu đơn giản và vui vẻ này. Cô ở gần bên, khiến bầu không thoang thoảng hương cam quýt.

“Bệnh của em gái phải tốn rất nhiều tiền, lần này anh nộp bao nhiêu?” Tô Dư hỏi.

“Không nhiều đâu.”

“Em ấy sẽ ổn chứ?”

“Lần này thì ổn.”

“Vậy lần sau thì sao?”

Tay Chu Phi Trì ngâm trong nước, động tác chậm dần.

Tô Dư: “Giải phẫu là cách trị liệu hữu hiệu nhất với em ấy, dù nguy hiểm nhưng tính ra tỷ lệ thành công cao, chỉ cần đóng đủ tiền thôi.”

“Ừ.”

Tô Dư bình tĩnh vậy, khiến Chu Phi Trì không yên lòng.

Anh tắt vòi nước, chờ câu sau của cô.

Tô Dư: “Tôi không cho anh được thứ anh muốn.”

Chu Phi Trì đáp lại rất nhanh: “Không sao, anh không cần tiền của em.”

“Tôi càng không cho được những thứ khác.” Tô Dư nhìn anh, trong mắt như đóng hai cây đinh vừa thẳng vừa cứng, không hề có độ ấm.

Không có độ ấm, thế thì không gì có thể lay chuyển được cô nữa rồi.

Họ kề gần đến vậy, nhưng lại cách xa đến thế.

Đôi mắt nóng bỏng của Chu Phi Trì dồn nén, anh đào được anh cầm trong lòng bàn tay rõ là đầy đặn tròn trịa, nhưng anh chỉ cảm thấy trống rỗng. Không phải anh đào, mà chỉ là một nắm cát đang rơi vãi thôi.

Tô Dư không nói, lấy một tờ danh thiếp từ trong túi xách ra.

Thấy chữ “Trình”, Chu Phi Trì đã hiểu hết mọi chuyện rồi.

“Người này có thể cho anh rất nhiều tiền, ‘lên bờ’ một lần rồi đưa Thấm Chi đi làm giải phẫu đi.” Tô Dư nói: “Tôi biết anh từ Alic, tiền hoa hồng của anh ta rất cao nhưng chia vào túi anh sẽ không còn bao nhiêu nữa. Cho dù mai này cần tiền, anh cũng đừng để anh ta dẫn theo.”

“Anh không cần tiền.” Giọng nói của Chu Phi Trì đã biến thành một thứ gì đó khác không phải người mà cũng không phải ma quỷ. Đấy không phải cô đang nói, mà là đang đâm một dao, mỗi một từ là một lỗ thủng, máu chảy đến khô cạn, tạng phế rách nát, và không tài nào khâu lại được miệng vết thương.

“Em không nhìn vào mắt anh.” Chu Phi Trì nói: “Em không dám nhìn.”

Tô Dư ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Trong mắt đàn anh Chu không có ánh sáng, chỉ có bùn nhão dính bết lại.

Lòng bàn tay ở sau lưng bị móng tay bấm rách da, thế nhưng Tô Dư lại không cảm thấy đau.

“Chu Phi Trì, anh có thể...”

“Anh không thể.”

“Vậy tôi có thể...”

“Em có thể.”

Dứt lời, Chu Phi Trì xoay người, tiếp tục rửa mấy quả anh đào còn lại.

Bóng lưng của anh trầm lặng và đè nén, còn bọt nước bắn lên một cách ung dung và hân hoan.

“Anh không cần tiền của em.” Chu Phi Trì nghẹn ngào: “Anh chỉ cần em thôi.”

“Tô Dư, em có thể không yêu anh, nhưng xin em, đừng tàn nhẫn với anh thế này.”