Ngày một tháng một.

Mùng một tết, là một ngày tốt lành.

Con gái của hồng nương thế gia kết hôn, quả nhiên phô trương không ai sánh nổi, Lâm Tử Kiệt nhìn thấy từng chiếc lại từng chiếc xe hơi sang trọng xếp thành hàng dài trước ngõ nhà La gia.

Không tìm được nơi đậu xe, anh xuống xe trước cửa nhà La gia, bảo tài xế lái xe đi dạo xung quanh gần đây.

Gọi điện đến La gia, quả nhiên là gọi không được, thật may là anh có tiền tìm được trợ lý, hơn nữa còn là một trợ lý rất giỏi; mặc dù Niko là nam, song xử lý công văn tài liệu và mấy chuyện vặt này, ngược lại lại là cao thủ.

Tóm lại, rốt cuộc mấy ngày trước đã thông, hơn nữa còn chuyển đến chính xác trên tay cô dâu La Lan, sau khi xác định được ý tứ của anh, trong khung cảnh ồn ào ầm ĩ, truyền âm rè rè bỏ lại mấy câu: “Em cũng không biết cậu ấy ở đâu, chỉ là cậu ấy sẽ đến tiệc cưới của em, ngày một tháng một, nhớ mang theo bao đỏ.” Cô nói xong một tiếng liền cúp điện thoại.

Vì vậy, anh mới đến nơi này.

Đi vào La gia như vậy mới nhận thấy được cách tổ chức theo kiểu cách tân, chỉ thấy người đến người đi, trong sân không lớn, lại đầy cả bạn bè người thân của La gia. Dĩ nhiên, trong đám người ở La gia sẽ không thiếu chính là đội quân tóc dài, anh đi không được mấy bước, sẽ bị gặp những cô ba bà sáu lắm mồm ngăn cản, hỏi anh họ gì, tên gì, nhà ở đâu, chỉ hận muốn anh nhất nhất báo cáo chi tiết rõ ràng tổ tông mười tám đời, sau đó đến cuối cùng, bày ra mấy cuốn album chứa toàn hình các cô gái chưa chồng –

Chỉ là từ cửa chính đi vào trong phòng, anh phải dùng đến 20 phút, khi anh biết rõ La Lan ở nơi nào, khó khăn xuyên qua bức tường người đi đến hành lang trên tầng hai anh lại tiêu tốn thêm gần nửa tiếng.

Bị cưỡng ép đẩy mạnh tiêu thụ nhiều lần như vậy, cho dù anh có là thần tiên sức chịu đựng tốt đến mấy, cũng làm cho anh thiếu chút nữa phát điên, nụ cười trên mặt càng ngày càng đơ. Chờ anh thật vất vả mới thoát khỏi một người, đi chưa được hai bước lại bị một người khác cản lại.

Nhất thời dưới tình thế cấp bách, anh tiện tay bắt từ phía trước một người từ trong phòng đi ra, anh đụng vào một cô gái, mỉm cười gật đầu hướng về bà mai đứng phía trước nói: “Cháu đã có bạn gái.”

Cô gái kia sửng sốt nhìn anh, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Thì ra cậu là bạn trai của Uy Uy à?” Tam cô cô trừng lớn mắt, phản ứng siêu khoái bắn liên thanh (phản ứng vui vẻ nhanh nhẹn, nói năng vừa nhanh vừa nhiều) cười hỏi: “Ai nha, sao không nói sớm, mắt nhìn không tệ, mắt nhìn không tệ, Uy Uy điều kiện rất tốt đấy. Hai người các cháu qua lại đã bao lâu? Định bao giờ sẽ kết hôn?”

“Không – “ cô gái gọi là Uy Uy mặt mày đỏ bừng lúng túng, mới vừa mở miệng, một cánh tay từ sau lưng đưa đến, tách rời Lâm Tử Kiệt và bàn tay của cô gái, ôm quanh hông cô nàng.

Anh sững sờ, quay đầu, chỉ thấy một chàng trai mặt mày tái xanh nhìn rất quen, lạnh giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi nói vị tiên sinh này nhận lầm người rồi.”

“Ah?” Tam cô cô ngẩn ra.

Thấy tư thế chiếm làm của riêng cùng với sắc mặt khó coi của chàng trai kia, Lâm Tử Kiệt lập tức chợt hiểu mình muốn chết không được tử tế nên bắt nhầm vị hoa đã có chủ, nhưng mắt anh vẫn không chớp, nụ cười không suy, chỉ hời hợt nói: “Xin lỗi, thị lực tôi không tốt, nhất thời nhìn nhầm, a, đợi chút – “

Nói được nửa câu, khóe mắt hiện lên một bóng người làm cho anh đột nhiên dừng lại, tiếp theo anh thân thủ lanh lẹ, nhanh như chớp bắt lấy người từ trong phòng đi ra, bóng dáng nhỏ nhắn lén lén lút lút muốn chạy ngang qua anh.

“Oa a – ” Bị tóm Chung Thục Phương khẽ kêu lên một tiếng, lại vẫn bị anh kéo vào trong ngực.

Mấy người khác ở xung quanh đều sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, lại thấy Lâm Tử Kiệt khẽ mỉm cười, bình chân như vại ôm quanh hông A Phương, “Người này mới đúng.”

“Cái gì chứ? Tôi mới không phải á ……, anh không cần nói lung tung á!” A Phương kinh hoảng kêu gào.

Lâm Tử Kiệt căn bản không để ý đến kháng nghị của cô, vẻ mặt tươi cười nói: “Thực tế, tháng sau hai chúng tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó hoan nghênh các vị tới uống rượu mừng.”

“Cái gì?!” A Phương nghe vậy trừng lớn con mắt, khuôn mặt đỏ bừng nhìn anh, giải thích, “Mới…… Mới không có, ai muốn kết hôn với anh, đầu tôi cũng chưa hư mất đâu!”

“Thật sao?” Anh nhíu mày, nụ cười trên mặt vô cùng dịu dàng, nhẹ giọng nói từng chữ từng chữ: “Em, thực, xác định?”

Mặt A Phương trong nháy mắt đỏ lên, nhưng cô vẫn còn thử giãy giụa lần cuối, “Này…… Tiên sinh, tôi…… Tôi tôi tôi lại không quen anh, không…… Không không không nên đùa giỡn kiểu này nha……”

“Không biết anh?” Anh híp mắt một cái, đôi mắt đen dưới đôi mắt kiếng thoáng qua lửa giận, nhưng vui vẻ trên mặt lại vẫn chưa giảm đi phần nào. “Chúng ta cũng đã đính hôn, làm sao em lại quên anh đây? Mấy năm nay trong lòng anh đây mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến em đấy.”

Giống như bị hạ Định Thân chú, A Phương nghe vậy cứng đờ người, “Vậy…… Này chẳng qua là sự đồng ý của mẹ tôi, tôi lại không đồng ý – “

“Đó, chính em đã nhớ ra rồi đó.” Khóe miệng Lâm Tử Kiệt khẽ giương, hả hê nhìn về phía mọi người, “Thật xin lỗi, tôi nghĩ tôi và vợ chưa cưới có một chút vấn đề nho nhỏ cần phải giải quyết, xin lỗi, xin phép đi trước.”

“Lâm Tử Kiệt, anh không được nói bậy a…… Tôi không phải là vị hôn thê của anh – “ A Phương gấp gáp kháng nghị.

“Thì ra, em vẫn còn nhớ rõ tên anh sao.” Bởi vì cô không đánh đã khai, nụ cười trên mặt anh xem như đã hiền hòa hơn chút. “Đi thôi, hôn lễ sắp bắt đầu, vừa khéo em đi theo anh, đừng lại “Không cẩn thận” lạc mất, anh lại lo lắng.”

Nói xong anh nắm thật chặt đôi tay nhỏ bé của cô, vô cùng lễ phép chào hỏi những người xung quanh đang nhìn ngây ngốc, rồi mạnh mẽ mang theo A Phương rời khỏi.

“A a dừng…… Không muốn, dừng lại…..”

Cô vô dụng khóc lóc kêu gào.

Anh hoàn toàn phớt lờ, chẳng qua chỉ dùng gương mặt anh tuấn lịch sự nhã nhặn, mỉm cười lừa gạt người đời, những người bị tiếng cô gào khóc mà quay đầu lại nhìn, nói ra thật khiến đầu óc người ta cảm thấy choáng váng.

Ô ô ô…… Lần này chết chắc……

Thấy không có ai tiến lên để cứu cô, mặt A Phương không khỏi buồn bã, khóc không ra nước mắt.

☆☆☆

Tại sao lại là cô?

Cô không chỉ hỏi qua mình một lần như vậy, thậm chí cũng đã hỏi anh.

Nhưng mà cho đến nay vẫn không biết được đáp án.

Tránh né hơn nửa tháng, cô vốn đang cho rằng anh thật đã quên cô, không ngờ anh lại tìm được mình từ tiệc cưới của La Lan, sớm biết như thế cô tình nguyện đội tóc giả, trang điểm thật đậm, cũng không cần lấy gương mặt thật mà gặp người.

Ai……

Len lén liếc mắt nhìn sang nam nhân bên cạnh luôn treo nụ cười nhàn nhạt trên mặt, Chung Thục Phương cũng âm thầm thở dài.

Dọc theo đường đi nghe cô lẩm bẩm đông thở dài một hơi, tây buồn bã một tiếng, làm mí mắt ở sau tròng kính của anh cơ hồ co rúm, khóe miệng cười yếu ớt lại chưa từng giảm đi.

“Nghe mẹ em nói em làm việc trong công ty thiết kế?” Anh vẻ ngoài đang cười nhưng trong không cười hỏi cô.

“Ách……” Cô ngồi nép mình ở cạnh xe, chợt nghe giọng nói của anh, giật cả mình, e sợ ngẩn đầu lên nhìn anh, sau đó hốt hoảng vội vàng gật đầu, “Vâng……”

Thấy vẻ mặt của cô hốt hoảng, giống như anh là ác quỷ không bằng, khóe miệng anh giương lên càng cao, “Công việc thế nào? Nặng nhọc?”

“Mới – mới không phải……” A Phương mặt mày đỏ lên, âm thanh kháng nghị càng bốc lên cao, thấy anh nhíu mày, tâm lại bắt đầu sợ sệt yếu đuối, “Này…… Này này này…… Này chẳng qua là mới bắt đầu……”

“Thật sao?” Anh cong khóe miệng, nghiêng người liếc nhìn cô, rõ ràng là không tin.

“Tôi – Tôi tôi tôi…… Tôi cũng có vẽ thiết kế……” Cô ưỡn ngực, tự nói với chính mình không cần phải sợ anh, không cam lòng cãi lại.

“Nhà xí sao?” Anh xấu xa trêu cợt.

Miệng A Phương há to, cứng đơ ngay tại chỗ, gương mặt xinh đẹp xấu hổ đỏ bừng.

“Anh anh anh…… Cười cái gì mà cười?!” A Phương vừa xấu hổ vừa nhìn chằm chằm anh, nói lắp bắp: “Xí…… Xí nhà vệ sinh cũng là một phương án…… Xí xí xí…… Nhà vệ sinh cũng là nội thất…… Nội thất ở trong phòng…… Con người đều phải đi nhà vệ sinh…… Chẳng lẽ anh không phải cũng dùng đến sao? Anh anh anh…… Anh dựa vào cái gì lại xem thường nhà xí nha!”

“Anh không nói anh không xem trọng.” Anh vẫn còn cười, tiếng cười vọng đến từ trong lồng ngực.

Thấy anh không ngừng cười, A Phương không khỏi mờ mịt, chóp mũi đau xót, nắm chặt hai nắm đấm căm giận bất bình nói: “Cười đủ chưa? Anh anh anh…… Anh trở về chính là muốn cười nhạo tôi sao?”

Biết mình thái quá, anh ngưng cười, khóe miệng vẫn khẽ nhếch, nhìn cô, đơn giản chỉ là hai chữ trở về thôi sao.

“Không phải.”

“Vậy là vì chuyện gì? Anh anh anh…… Anh ở nước Mỹ không phải sống tốt lắm sao, sao lại không ở lại nước Mỹ sống cho thật tốt!”

Ngay lúc đó chiếc xe dừng lại, anh liếc nhìn cô một cái lại không trả lời, chỉ đi xuống xe, A Phương vội đi theo xuống xe, hô lớn: “Này – rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

Anh đi lên bậc thang trước cửa nhà biệt thự Lâm gia xoay người lại, hai tay bỏ vào túi quần, giống như người mẫu quảng cáo thời trang tây phục, ở trên cao nhìn xuống cô, mang theo nụ cười thân thiết như thiên sứ, ác ma dùng giọng nói quyến rũ mê người nói:

“Đương nhiên là kết hôn với em, thân yêu.”



“Đừng đùa giỡn quá trớn nha! Cái chuyện đính hôn gì đó năm đó không phải anh chỉ là tùy tiện cùng người nói chơi sao?”

“Ai nói chơi với con chứ.”

“Mẹ - ”

“Đừng gọi mẹ, ba con đã thu nhận sính lễ của người ta rồi.” Mẹ Chung cầm tờ báo lật lật xem tin tức giải trí, một dáng vẻ việc không liên quan đến mình.

“Cha – ”

“Gả cho Tiểu Kiệt có cái gì không tốt? Lâm gia có tiền có địa vị, Tiểu Kiệt lại có tài, con gả đi cũng chỉ là chờ hưởng vinh hoa phú quý, nước rót tận tay, cơm lay tận miệng, loại con rể rùa vàng này xem như mơ giữa ban ngày cũng không thấy, bây giờ người ta tự dâng đến cửa, con còn ngại đông ngại tây.” Ba Chung đeo kiếng lật xem tờ báo kinh tế tài chính, vừa quở trách con gái không hiểu chuyện.

“Mọi người không biết đâu, Lâm Tử Kiệt anh ta – “

“Em gái, kính nhờ người chớ lại dùng cái bộ dạng người hai mặt gì đó kia nữa……” Chung Thiên Húc ở một bên uống cà phê ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, nói xong lại nói mát, “Ta cũng nằm trong phái ma quỷ đó, cũng không phải là nhà khoa học Peter Pan! Người ta là Lâm Tử Kiệt nhân phẩm học vấn từ nhỏ mọi mặt đều giỏi giang, cậu ta nhìn trúng cô là tổ tiên Chung gia chúng ta tích đức mấy đời, nếu không, ta đúng là thật không hiểu sao người ta lại có thể coi trọng nha đầu như cô được.”

“Con lại không ham thích những thứ ấy của anh ta!” A Phương tức giận nhìn chằm chằm lão ca nhà mình.

“Mặc kệ cô ham hay không ham, ba đã nhận sính lễ của người ta, mẹ cô nhận tiền của người ta, tiệc cưới đã đính, thiệp mừng cũng đã in ấn gửi đi, chuyện hôn sự này cô không có quyền được phản đối.” Chung Thiên Húc nhìn em gái nhà mình, nhẹ nhàng nhắc nhở tựa như đang xem kịch vui.

“Cái gì?!” A Phương vừa nghe, ngây ngẩn cả người, cô mới không về nhà có mấy ngày, chuyện sao diễn biến ra thành thế này?

“Người phải gả là con mà! Mọi người sao lại có thể tự tiện làm chủ!” Cô chấn động nhìn người nhà nhà mình, rơm rớm nước mắt không thể tin nổi, trong lòng ủy khuất, cuồn cuộn không ngừng ở trong ngực, “Vì muốn xu nịnh nhà Lâm gia, mọi người liền đơn giản mà đem con bán đi như vậy sao?”

“Chung Thục Phương!” Ba Chung để tờ báo xuống, trợn trừng mắt cảnh cáo con gái.

Nói gì là bán đứng cô? Ông không phải là vì muốn tốt cho cô sao!

“Con là một đứa con gái, sớm sắp đến 30 còn chưa lấy chồng, nếu như nói con có một nghề gì đó ra trò, hoặc là làm việc khôn khéo, đầu óc thông minh có thể nuôi sống chính bản thân mình cũng coi như xong, nhưng từ nhỏ con đã lơ mơ, khó được Lâm Tử Kiệt không chê bai con, nguyện ý chăm sóc con cả đời –“

“Con có thể nuôi sống mình! Con có việc làm!” A Phương tức giận nói.

“Em gái rót trà mà coi là công việc cái rắm gì!” Ba Chung nổi trận lôi đình hầm hừ.

A Phương bị tức giận của ba Chung làm cho sợ đến hết hồn, môi mím chặt, bất giác rơi lệ, “Con mới không phải là em gái rót trà! Con không lấy đâu! Sẽ không lấy anh ta! Đầu con cũng không phải hỏng mất, anh ta từ nhỏ đến lớn đều khi dễ con – “

Phanh –

Ba Chung nổi giận vỗ bàn một cái, đứng lên nói: “Chuyện này không cho bàn bạc gì nữa hết!”

“Con chính là không lấy!” A Phương cũng đứng lên rống lớn chống lại, “Con đã trưởng thành, con muốn dọn ra ngoài ở, ba không thể ép buộc con!”

“Ta không thể?!” Ba Chung tay nổi gân xanh, méo mặt, gầm hét lớn: “Con nếu dám không lấy, lão tử liền phá nát cái công ty thiết kế nội thất kia.”