( Phần 2)

4.

Gia đình Ôn Đình cũng làm trong ngành may mặc.

Hai gã khổng lồ trong ngành may mặc là gia đình cô ấy và nhà họ Thẩm.

Hiện tại, hai thiên tài thiết kế ở Trung Quốc là Thẩm Đường Hoa và Ôn Đình.

Nếu tính về độ tương thích của họ thôi thì họ quả thực là một đôi hoàn hảo.

Ôn Đình nói với tôi rằng trước khi gặp tôi, cô ấy cảm thấy Thẩm Đường Hoa và tôi không chỉ có hoàn cảnh gia đình giống nhau mà còn có tính cách k.h.ố.n nạn giống nhau.

Khi hai kẻ k.h.ố.n nạn gặp nhau, họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Nhưng sau ngày hôm nay, cô ấy đã dao động.

Thế là tôi nghe cô ấy nói: “Anh ta thực sự không xứng đáng với cô, cô xứng đáng với người tốt hơn.”

Lúc này tôi quả thật tôi có chút tò mò.

Tại sao cô ấy lại ghét Thẩm Đường Hoa đến vậy?

Chẳng lẽ cô ấy biết được bí mật nào đó?

Nhưng mối quan hệ giữa tôi và Ôn Đình vẫn chưa phát triển đến trình độ đối với nhau chân thành.

Tôi xấu hổ không dám hỏi thêm gì nữa, cầm túi xách rẽ vào phố thương mại cạnh Ôn Đình.

Thật dễ dàng để làm hài lòng một cô gái, chỉ cần một bó hoa phù hợp và một mối tình lãng mạn đơn giản.

Trên thực tế, bạn không cần phải có một gia đình giàu có mới có thể khiến ai đó hạnh phúc.

Và hiện tại tôi muốn mang đến cho cô ấy sự lãng mạn vừa phải.

Bởi vì tôi biết rằng sau khi bắt đầu cuốn sách này, tất cả sự lãng mạn và danh dự của cô ấy chẳng qua là sự từ thiện và sự trêu chọc của người khác.

Thành thật mà nói, tôi không hề ghen tị với vai nữ chính của cô ấy chút nào.

Cô bị một người đàn ông giấu kín, cuối cùng lại ngủ với người đàn ông đã giết cha mẹ cô, đồng thời đưa toàn bộ bản thiết kế của mình cho anh ta.

Cô đã giúp Thẩm Đường Hoa thành công và nổi tiếng nhưng cô chỉ có thể trở thành phụ kiện.

Tôi thương hại cô ấy, tất nhiên, thủ phạm của tất cả những chuyện này chính là Thẩm Đường Hoa.

Người tự coi mình là nhà thiết kế thiên tài thực ra lại là một doanh nhân hôi hám.

Một ngày nào đó tôi sẽ đích thân kéo anh ta ra khỏi thần đàn.

Hãy xem cách anh ta bị đánh cắp từng chiếc lông vũ tuyệt đẹp nào.

Ôn Đình thấy tôi lại trầm tư, quay đầu nhìn tôi: "Sao vậy? Cô mệt à?"

Thành thật mà nói, chúng tôi đang phát triển thành tình bạn tinh tế.

Có lẽ đó là vì chúng tôi đang có chung một kẻ thù.

Tôi lắc đầu đánh bay những thứ phiền phức này đi và chuẩn bị đưa cô ấy về trước.

Dù sao hiện tại còn lâu mới đến, nếu tôi đối xử quá tốt, điều này cũng sẽ khiến cô bé này nghi ngờ.

Ôn Đình không nói gì, chỉnh tề lên xe trở về Thẩm gia.

Trước khi cô ấy ra khỏi xe, tôi nhờ cô ấy giúp đỡ tôi một việc, đó là yêu cầu thứ hai của tôi với cô ấy trong ngày hôm nay.

Lợi ích vô điều kiện sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng lợi ích có điều kiện thì không.

Quả nhiên, vẻ cảnh giác trên mặt Ôn Đình giảm xuống một chút.

Cô ấy nói một cách nghiêm túc: "Giúp gì? Tôi sẽ giúp cô nếu có thể."

“Cũng không phải việc gì lớn, chỉ là gần đây công ty tôi có buổi diễn, muốn mời cô làm người mẫu mà thôi.”

Ngoài ra, khuôn mặt của nữ chính Ôn Đình chắc chắn sẽ khiến người khác phải kinh ngạc.

Biết yêu cầu của tôi đơn giản như vậy, Ôn Đình đồng ý mà không nói một lời.

Như thể cô ấy nghĩ đến điều gì đó, cô ấy chớp mắt nhìn tôi.

"Nếu Thẩm Đường Hoa không muốn thì cô có thể tiếp tục bắt cóc tôi."

Tốt lắm, cô ấy biết hết mọi mánh khóe của tôi luôn.

Tôi mỉm cười vẫy tay với cô ấy: “Hẹn gặp lại.”

5.

Là con gái duy nhất của Tập đoàn nhà họ Tử, tôi là người thừa kế cả trên danh nghĩa lẫn pháp lý.

Nếu không phải hoàn thành câu chuyện tình yêu chết tiệt đó thì tôi vẫn sẽ có một ngày làm việc vô cùng bận rộn.

Bố tôi không phải là bố ruột của tôi mà là bố nuôi của tôi.

Ông ấy khá say mê.

Ông ấy yêu mẹ của Thẩm Đường Hoa khi còn nhỏ nên ông không kết hôn và nhận nuôi tôi từ trại trẻ mồ côi.

Bây giờ ông ấy đang dần buông tha cho tôi.

Tôi phải xử lý gần một nửa công việc của công ty nhưng ban giám đốc vẫn chưa đủ tin tưởng vào tôi.

Nếu tôi muốn tiếp quản hoàn toàn Tập đoàn Tử gia, tôi phải làm một điều gì đó lớn lao.

Mục tiêu ban đầu của tôi là trấn áp nhà họ Thẩm trước, sau đó tìm cơ hội thôn tính nó.

Ôn Đình cũng hành động rất nhanh, chỉ trong vòng mấy ngày, bản thảo thiết kế của Ôn gia đã được gửi tới hộp thư của tôi.

Tôi giao việc này cho thư ký của mình và yêu cầu cô ấy phải giải quyết bí mật và không tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho bên ngoài biết.

Tôi quyết định mời Ôn Đình đến đêm chung kết của chương trình này.

Ôn Đình đối với việc này cũng không có phản đối, mặc dù không hiểu tôi muốn làm gì, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi còn phải xử lý thằng nhóc đang tán tỉnh tiểu mỹ nhân trước mặt.

Thẩm Đường Hoa chưa bao giờ chủ động tìm tôi, điều này chính xác luôn.

Vì hầu như ngày nào tôi cũng làm phiền anh ta, anh ta không có thời gian chủ động tìm tôi nên tôi tìm hộ anh ta luôn.

Nếu phải làm lại lần nữa, tôi không những sẽ chọc tức anh ta thôi mà còn phải chọc tức anh ta đến c.h.ế.t.

Vì vậy, khi tôi lái xe đến biệt thự lớn của Thẩm gia, vẻ mặt của Thẩm Đường Hoa lập tức sa sút.

Nhưng do Tập đoàn nhà họ Tử đứng sau tôi nên anh ta chỉ có thể vui vẻ lên và bắt đầu khẩu chiến với tôi.

Thật sự là làm khó cho ông chủ này mà.

Anh ta nói: “Thật trùng hợp khi em đến đúng lúc để ăn tối.”

Cứ như thể tôi đến đây đặc biệt để ăn cơm ở nhà anh vậy, mặc dù tôi cũng có ý tưởng này thật.

Tôi giả vờ không hiểu, vặn eo rắn nước, giẫm lên đôi giày cao gót cao 11 cm và lắc lư về phía anh ta.

Thẩm Đường Hoa theo bản năng có chút sợ hãi, nhưng anh ta vẫn ngồi thẳng và kiềm chế tính khí của mình.

Tôi chế nhạo, giả vờ thản nhiên rồi tựa người vào ghế sofa.

Thẩm Đường Hoa đã đoán trước được điều này, sợ đôi môi đỏ mọng của tôi cọ vào chiếc áo đắt tiền của anh ta nên lập tức trốn đi.

Không ngờ người say rượu của tôi lại không có ý định uống rượu.

Đôi giày cao gót đinh tán được lựa chọn đặc biệt giẫm thẳng vào chân anh ta đang mang dép đi trong nhà.

Thẩm Đường Hoa tái mặt vì đau đớn.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao cô lại đi giày cao gót như vậy, đứng không vững?”

Tôi vẫn giữ nguyên phong thái thường ngày, ngọt ngào nói: “Tất nhiên là tôi muốn ngã vào vòng tay của anh rồi.”

"..."

Thầy Thẩm bị tôi thao túng đến mức không thèm ăn chút nào.

Rõ ràng là anh ấy không thể hiểu tại sao tôi, với khuôn mặt không thể kiểm soát được nữa, lại thích hét "gie gie"* bằng giọng của mình.

*Chỗ này tui cũng hong rõ ý tác giả luôn.

Nhưng anh đã chọn một cách hiệu quả nhất -tẩu thoát và quyết định sơ tán khỏi bàn ăn trước vì lý do công việc.

Vừa kịp lúc, tôi cũng đỡ phải cố gắng ép anh ta rời đi nhanh chóng.

Sau khi nhìn thấy anh ta rời đi, tôi mời Ôn Đình tới ngồi ăn.

Không hiểu sao hôm nay tâm trạng của Ôn Đình không vui lắm, tuy trong mắt không có vẻ đề phòng rõ ràng nhưng lại tràn đầy mệt mỏi.

Cái nhìn này quá quen thuộc với tôi.

Thì Ôn Đình trông như thế này là vào thời điểm nam nữ chính cãi nhau kịch liệt nhất.

Tại sao chỉ mấy ngày không gặp thôi mà Ôn Đình lại trở nên như thế này?

Phải chăng mối quan hệ giữa hai người đã bị đẩy lên cao và bây giờ đã đến mức cãi vã?

Điều tốt nhất mà nhân vật nam chính có thể làm với nữ chính lúc này là dùng vũ lực lợi dụng cô ấy và dùng sức mạnh của cô ấy để bắt nạt người khác.

Tôi thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ cơ sở tình cảm nào giữa hai người.

Hmm—

Thật là quá đáng, tôi không phải là hôn thê của Thẩm Đường Hoa sao?

Tại sao tôi lại nghĩ thế về mối quan hệ của chồng sắp cưới với người phụ nữ khác?!!

Tôi bình tĩnh lại tâm trí hoang mang của mình một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Cô không vui à?"

Ôn Đình sửng sốt.

"Tôi tưởng mình đã che giấu cảm xúc của mình rất tốt rồi."

Cũng đúng——

Ít nhất Thẩm Đường Hoa ngày đêm ở bên cạnh cô ấy cũng không để ý tới.

Cô thì thầm: "Cô Tử Lan, tôi——"

Cô ấy có chút xấu hổ nhìn tôi, nhưng chắc chắn không phải vì cô ấy không thể nói ra mà rất có thể nỗi bất hạnh của cô ấy đến từ tôi.

Tôi... có phải Thẩm Đường Hoa và Ôn Đình đã nói xấu tôi không?

Tôi đã làm Tử Lan được bảy năm, để giữ vững tính cách của mình, tôi thích hút thuốc khi suy nghĩ nghiêm túc.

Tuy nhiên, tôi không hề có cảm giác thèm thuốc lá chút nào.

Tôi lấy hộp thuốc lá ra, lặng lẽ đút vào túi dưới ánh mắt của Ôn Đình.

Tôi cười nói: “Cô Ôn chắc không thích mùi thuốc lá nên tôi không hút nữa.”

Nào, hãy xem tôi, một quý cô, muốn gì, nam chính còn phải đi đường vòng nữa là.

Đôi mắt của Ôn Đình run lên, nhưng cô nghiến răng và nói: "Cô Tử Lan, cô không nghi ngờ rằng Thẩm Đường Hoa có ý đồ xấu với tôi sao?"

Xem ra gần đây anh ta quá quan tâm đ ến cô ấy, cô bé cảm thấy không chịu nổi nên quay sang ám chỉ với tôi.

Tôi nghịch móng tay trên tay, phải rất lâu tôi mới ngẩng đầu lên nhìn cô ấy với ánh mắt quyết tâm giành chiến thắng.

"Tôi không ngu ngốc."

Ôn Đình bị ánh mắt của tôi làm cho sửng sốt, vẻ mặt có chút khó hiểu, thấp giọng hỏi tôi: "Vậy tại sao... cô vẫn tốt với tôi như vậy? Tôi..."

Một số mối quan hệ không chỉ do sự can thiệp của người ngoài mà còn do sự lừa dối của người trong cuộc.

Nếu bạn làm xấu hổ một nạn nhân giống mình, ngoài việc bạn ngu ngốc ra, thì chung quy do bạn ngu ngốc.

Tôi đã luôn nghĩ như vậy.

Tôi mỉm cười giơ tay lên nhưng cô ấy tưởng tôi định đánh nên vội vàng quay đi.

Tôi vén những lọn tóc trên thái dương ra sau tai cô ấy.

Không cần giải thích, hành động là câu trả lời tốt nhất.

"Đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ đối xử tốt với cô vì cô rất tốt."

6.

Những câu nói tán tỉnh tôi đều ghi nhớ, tôi sẽ khiến nữ chính phải ôm đùi tôi.

Một lần nữa, tôi quyết định đi theo con đường của nam chính, khiến nam chính không còn đường nào để đi.

Có lẽ vì tôi đến thăm Ôn Đình quá thường xuyên nên ngay cả Thẩm Đường Hoa cũng cảm thấy có gì đó không ổn, chủ yếu là do thời gian tôi ở bên Thẩm Đường Hoa giảm mạnh.

Thư ký nói với tôi rằng Thẩm Đường Hoa gần đây đang bí mật điều tra hành động của tôi, vì sợ rằng tôi có thể lại gây ra chuyện gì đó.

Nói đến việc điều tra, tôi nhớ ra một điều quan trọng.

"Nhân tiện, cậu đi giúp tôi liên lạc với những người này."

Tôi ghi lại một cái tên theo trí nhớ và đưa cho thư ký xử lý.

"Nếu liên lạc xong, cứ để bọn họ ẩn nấp trong tập đoàn nhà họ Thẩm, đừng hành động hấp tấp."

Thư ký không biết tại sao, trước khi quay người lại nói: "Đúng rồi, cô Tử Lan, tôi có một số manh mối về vụ phá sản của Ôn gia mà lần trước cô nhờ tôi điều tra."

Cô ấy lấy tập tài liệu trên tay ra và đặt nó lên bàn của tôi.

Tôi đã biết về điều này.

Lật qua hai lần, tôi thấy quả thực giống hệt những gì tôi đã điều tra ban đầu nên cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi thư ký rời đi, tôi không có thời gian rảnh rỗi.

Khi cánh cửa từ bên ngoài mở ra, tôi ngạc nhiên không biết ai bước vào.

Người này là nam chính thứ hai trong nguyên tác Lục Tử Cuồng, lúc đầu tôi và anh ấy có mối quan hệ khó xử, tôi cầu xin nam chính, anh ấy cầu xin nữ chính.

Nhưng về sau trong cuốn sách gốc, anh chàng này đã quay lưng lại với tôi vì tôi đã cố giết nữ chính khi đang lái xe, đổ thêm dầu vào rắc rối của tôi và giúp đỡ nam nữ chính.

Đây là nguyên bản phát triển giai đoạn đầu, hắn không phải còn đang du họcsao, tại sao giờ lại ở đây?

Tôi không chắc liệu anh chàng đẹp trai này có thể đến để phán xét tôi bây giờ không?

"Này luật sư, không phải anh đang đi du học sao? Bây giờ anh đang làm gì ở đây?"

Theo lý mà nói, tôi và Lục Tử Cuồng là anh em họ, cách nhau hàng ngàn dặm.

Nguyên nhân chính là do một người dì của tôi kết hôn lần thứ hai và anh ta không có quan hệ huyết thống gì với tôi.

Nhưng Lục Tử Cuồng là người miệng ngọt, vừa mở miệng liền gọi tôi là chị.

"Chị ơi, mẹ em bảo em quay lại và dự định cho em gia nhập tập đoàn nhà họ Tử."

Cậu trông khá nắng, khi cười để lộ hai chiếc răng hổ, nó thực sự rất tự nhiên và không có sức tấn công nào cả.

Tôi đã thấy anh ta cãi nhau với các học giả khác tại tòa án.

Trong nguyên tác quả thực có tình huống như vậy, nhưng tôi không đồng ý, thay vào đó gửi cậu đến Thẩm gia, khiến cậu phải lòng Ôn Đình.

Một lần nữa tôi vui vẻ đồng ý.

Suy cho cùng, đội ngũ pháp lý của Tập đoàn nhà họ Tử thiếu nguồn ‘m.á.u.’ mới.

Lục Tử Cuồng có vẻ kinh hãi: “Chị, sao hôm nay chị nói nhiều thế?”

Tôi trợn mắt: “Từ khi nào mà tôi nói ít nhỉ?”

Lục Tử hừ một tiếng, lắc đầu: "Lạ quá, em cảm thấy chị giống như đã thay đổi rồi."

Tiếng chuông báo động vang lên trong tâm trí tôi.

Bởi vì trong quá trình du hành xuyên sách, nếu bị phát hiện danh tính của vật chủ sẽ trực tiếp bị xóa sổ trong thời gian và không gian đó.

Tuy rằng cơ hội rất nhỏ, nhưng Lục Tử Cuồng lại rất điên cuồng, không dám cùng hắn đánh cược.

Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng khôi phục lại tư cách chuyên nghiệp của tổ tiên thế hệ thứ hai, xách túi và rời đi.

"Có gì thay đổi? Mau lên, chị dẫn cưng đi cưỡi ngựa!"

Lục Tử Cuồng sửng sốt, cậu còn chưa kịp nói cái gì, tôi đã đem cậu đưa vào trường đua ngựa.

Này, vừa bước vào địa điểm, chúng tôi đã nhìn thấy hai người quen từ xa.

Thẩm Đường Hoa và Ôn Tình người đứng và người ngồi ở đằng xa.

Một người trên mặt tràn đầy tức giận, còn người kia trên mặt lại tràn đầy bất khu.ấ.t.

Tôi tự hỏi tại sao hôm nay tôi không bị ai chỉ trích.

Tại sao lại xui xẻo như vậy?

Vốn là muốn ngăn cản Lục Tử Cuồng đụng phải nữ chính, nhưng không ngờ ngay từ đầu bọn họ lại đụng phải nhau!

Quả nhiên,từ bản chất là một diễn viên phụ, cậu lập tức khóa chặt hai người có khí chất nổi bật trong đám đông.

Cậu bị sốc: "Chị ơi! Anh rể đã lừa dối chị ở nơi công cộng! Em sẽ dạy cho anh ta một bài học!"

Tôi chỉ nhìn thấy Lục Tử Cuồng đang vuốt thẳng tay áo vest và đi về phía Thẩm Đường Hoa.

Tôi vội đuổi theo cậu và nghe thấy giọng nói đe dọa của Thẩm Đường Hoa.

"Ôn Tình, đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt. Em nên biết ơn những gì tôi đã cho em. Tại sao em lại đối với tôi như vậy?"

Ôn Đình cười lạnh nói: "Biết ơn? Sở dĩ Ôn gia nợ nần chồng chất không phải là nhờ Thẩm đại nhân thủ đoạn sao? Ăn đồ ăn trong bát, nhìn đồ ăn trong nồi cũng không biết xấu hổ. Anh không sợ Tử Lan biết à?"

Thẩm Đường Hoa sắc mặt âm trầm, giơ tay định đánh Ôn Đình——

Trên thực tế, ở giai đoạn đầu, anh ta thường hay đánh Ôn Đình.

Anh ta không quan tâm đối phương là trai hay gái, chỉ cần làm cho Thẩm đại gia đây không vui thì chỉ cần một đấm là được.

Ôn Đình nhắm mắt lại, hiển nhiên không có chút kinh ngạc với động thái này.

Tôi mỉm cười ấn xuống nắm đấm đang định đánh người của Lục Tử Cuồng.

Lục Tử Cuồng sửng sốt, hiển nhiên không biết tôi làm sao lại trở thành Bồ Tát như vậy.

Trước khi cậu kịp phản ứng, tôi lập tức tát Thẩm Đường Hoa từ bên cạnh.

Thẩm Đường Hoa và Ôn Đình đều sửng sốt, khi họ nhìn lên, họ nhìn thấy tôi lạnh lùng đứng trước mặt, vẻ mặt của họ thay đổi.

"Tại sao cô ở đây?"

Ôn Đình đang kìm nén nước mắt đột nhiên rơi xuống: "Tử Lan, tôi..."

7.

Trong đầu tôi xoay chuyển hàng nghìn lần, xét theo những gì Ôn Đình vừa nói, cô ấy ban đầu biết việc nhà Ôn phá sản có liên quan đến Thẩm Đường Hoa.

Nhưng tại sao sau này cô ấy vẫn ở bên nam chính?

Có lẽ đây là số phận của nữ chính và nam chính.

Tôi đứng trước mặt Ôn Đình, ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Thẩm Đường Hoa, "Sao tôi không thể ở đây? Tôi làm phiền sự thích thú của anh à? Hả?"

Thẩm Đường Hoa đã quen thấy tôi nói chuyện với giọng cao, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy thấy tôi nói giọng gay gắt như vậy.

Anh ta cau mày, gay gắt nói: "Thích thú cái gì? Đừng ở đây vu khống. Trước kia kiêu ngạo. Sao, bây giờ lại học được cách đánh người à?"

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Lục Tử Cuồng đã nhịn không được nữa.

Cậu nén lại nụ cười ngây thơ vô hại trên mặt, cả người trông lạnh lùng và cứng rắn, nhưng lời nói lại rất giống người La Mã.

"Thẩm Đường Hoa, anh thật sự cho rằng chị Tử Lan bị mù sao? Ở nơi công cộng tán tỉnh một mỹ nữ, còn nói mình không có hứng thú? Anh mở to mắt nói dối, cũng đừng coi người khác là mù chứ."

Thẩm Đường Hoa lại sửng sốt khi nhìn thấy Lục Tử Cuồng, vẻ mặt lập tức thay đổi.

"Tử Lan, với tư cách là hôn thê của tôi, cô đến trường đua ngựa với một người đàn ông xa lạ, sao cô dám buộc tội tôi?"

Trong ấn tượng của Thẩm Đường Hoa, tôi luôn thích gắn bó với anh ta, nhưng chúng tôi chưa bao giờ hẹn hò.

Đương nhiên anh ta sẽ không nhận ra em họ tôi ở cách xa ba ngàn dặm.

Tôi lau nước mắt cho Ôn Đình rồi đứng thẳng lên, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi dám thừa nhận là tôi đã mang theo một người đàn ông đến trường đua ngựa, anh có dám thừa nhận là mình mang theo một người phụ nữ không?”

Tôi ngước mắt lên nhìn anh, ánh sáng sắc bén trong mắt tôi không hề che giấu chút nào, nhưng anh lại tưởng tôi tức giận vì ghen tị.

Anh mở miệng phủ nhận, còn muốn trách móc tôi: “Anh và Ôn Đình không phải như em nghĩ, mà em…”

“Đủ rồi.” Tôi lạnh lùng ngắt lời anh ta, bước tới gần, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt anh, “Thẩm tiên sinh, nếu anh không phạm tội trộm cắp, thì cái tát này đáng lẽ anh phải trả lại từ lâu rồi phải không?”

"..."

Tôi hướng ánh mắt về phía Ôn Đình, "Ôn Đình, nói cho tôi biết, Thẩm Đường Hoa có công khai quấy rối cô không?"

Ôn Đình không chút do dự nói: "Có! Thẩm Đường Hoa là một kẻ biế.n thá.i!"

Mặc dù giọng nói của cô ấy rất chắc chắn nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy sự run rẩy trong đó.

Tôi cảm thấy kỳ lạ, khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy trên cổ Ôn Đình được trang điểm đậm.

Ánh mắt tôi lạnh buốt, đưa tay lau đi một lớp phấn, chỉ thấy vết bầm tím trên chiếc cổ trắng nõn của cô.

"..."

Thẩm Đường Hoa cũng sửng sốt, như thể anh ta không tin rằng khả năng quan sát của tôi lại tinh tế đến vậy.

Anh ta đang muốn cố gắng giảo biện vài lời, nhưng tôi không muốn nghe một lời nào trong số đó.

Tôi kéo Văn Đình, xoay người đi về phía trước.

“Món nợ mà Ôn gia nợ Thẩm gia bắt đầu từ hôm nay sẽ được xóa.”