Tiễn bước Allen, Liễu Thư để nguyên quần áo nằm ở trên giường đá trải da thú thật dày, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm đỉnh sơn động, trong bóng đêm chỉ còn ánh lửa lác đác trong lò sưởi, hồi lâu sau chỉ nghe một tiếng thở dài rồi yên tĩnh trở lại.


Hôm sau ăn qua điểm tâm (thịt nướng) sau tộc trưởng Lôi Đức và phu nhân tộc trưởng Đỗ Lạp liền đi tới, đi chung còn có vài vị giống cái trung niên.


Tộc trưởng Lôi Đức xem ra là nắm chặt thời gian rồi mới tới, lúc đến thì Liễu Thư và Allen vừa vặn mới ăn sáng thu dọn xong.


"Liễu Thư, hôm nay thì cần con tới dạy các nàng ướp chế đồ ăn rồi." Tộc trưởng Lôi Đức rất trực tiếp, vừa ngồi xuống thì đi thẳng vào chủ đề: "Vốn là muốn cho con đi tới khu đất trống rồi dạy, nhưng thương thế của con còn chưa có khỏe hẳn, Vu y nói không thể lộn xộn, hơn nữa đi tới đất trống sẽ có rất nhiều thú nhân. Vì sợ con không quen thuộc, Đỗ Lạp tìm vài vị giống cái tới đây, trước tiên con chỉ cho các nàng, đầu tiên chúng ta ướp chế một ít đồ ăn, nếu như có thể, lại ướp chế số lượng nhiều hơn."


"Được." Đối với cái này Liễu Thư thấy không quan trọng, vốn cô còn lo lắng phải đối mặt với nhiều thú nhân như vậy thì nên làm sao bây giờ đây. Nhiều năm dẫn đoàn đi du lịch cô cũng không luống cuống, nhưng một khi nghĩ đến đây là dị thế, mình đối mặt chính là một đám thú nhân có thể biến đổi giữa thú và người, thì cô không bình tĩnh được. Hiện tại thì tốt rồi chỉ cần đối mặt với vài giống cái, thế này thì dễ dàng rồi.


"Tộc trưởng con cũng nói rõ, muối dùng ướp chế đồ ăn là phải được mài nhỏ, dùng muối thạch đơn giản khi ướp chế khả năng không thích hợp, ngược lại có khi rất dễ dàng biến chất rồi hỏng mất."


Kỳ thực tộc trưởng Lôi Đức mang theo đầy đủ hết, mấy con mồi tươi mới hiển nhiên là săn bắt ngày hôm qua, còn có mấy bao muối thạch. Nhìn đến muối thạch, Liễu Thư đột nhiên nhớ tới tình huống ngày hôm qua mình vì ướp chút thịt mà dùng sức mài muối với Eva thì nhất thời cảm thấy thất ngượng ngùng. Việc này đã quên nói với tộc trưởng trước, nhiệm vụ hôm nay chắc chắn phải lùi lại.


Vốn Liễu Thư còn đang áy náy muốn giải thích rõ ràng một chút với tộc trưởng, ai ngờ Tộc trưởng Lôi Đức chính là vung tay lên, chẳng hề để ý quay đầu nói với Allen: "Allen cậu đi kêu vài thú nhân tới đây mài hết muối này nhỏ đi."


"Dạ, được." Allen gật đầu, đứng lên bỏ chạy đi ra ngoài.


"Muối thạch này rất cứng rắn, muốn mài phải mất thời gian dài, tộc trưởng, thật sự là ngượng ngùng, con đã quên nói trước với người..." Liễu Thư còn muốn nói với tộc trưởng, lại bị phu nhân tộc trưởng Đỗ Lạp cười lôi kéo tay.


"Đứa nhỏ không cần lo lắng, con phải tin tưởng thú nhân dung mãnh, bọn họ sẽ mài xong muối thạch này rất nhanh." Đỗ Lạp ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu Liễu Thư, cười nói: "Nghe Eva nói ngày hôm qua con đã ướp chế hai miếng thịt rồi, không bằng lấy ra cho chúng ta nhìn xem, ướp tốt rồi thì sau đó đồ ăn sẽ là bộ dáng gì đây."


Được Đỗ Lạp trấn an, Liễu Thư cười cười gật đầu, lấy hai miếng thịt muối ngày hôm qua treo ở trong sơn động đưa cho qua Đỗ Lạp và mấy dì giống cái khác xem.


"Chỉ cần xoa lên một tầng muối thật dày là có thể sao?" Một dì giống cái bộ dạng rất khỏe mạnh một tay cầm lên một khối thịt muối, vừa xem vừa chậc chậc lấy làm kỳ, sau đó hỏi ra nghi vấn của bản thân.


Liễu Thư đã sớm chú ý tới vị giống cái này, giống cái trong bộ lạc và phụ nữ trên địa cầu không khác biệt lắm, chỉ là chiều cao hơi cao hơn thông thường một chút, mà dì giống cái này chẳng những bộ dáng cao ráo, lại còn cường tráng. Nếu như chợt nhìn từ phía sau lưng còn tưởng rằng là một thú nhân hơi lùn chút mà thôi, có thể thấy được cường tráng của vị giống cái này.


"Con có thể kêu bà ấy là a sao Ba Ba Kéo (Barbara)." Đỗ Lạp ôn nhu cười giới thiệu.


Ba Ba Kéo, Liễu Thư yên lặng nuốt xuống một búng máu, cái tên này dành cho vị a sao này, thật là Kinh Kong và Barbie.


"A sao Ba Ba Kéo, thịt muối rất đơn giản thật sự là xoa một tầng muối lên thịt để ăn, nhưng mà số lượng muối phải vừa phải, hơn nữa trong trong ngoài ngoài đều phải xoa kỹ từng chỗ." Giảng giải cho vị giống cái a sao Ba Ba Kéo một phen về kỹ xảo ướp chế đồ ăn."À, thì ra như vậy." Nghe xong hồi lâu, Ba Ba Kéo cái hiểu cái không gật gật đầu, Liễu Thư cũng không thèm để ý, đợi lát nữa tay bắt tay vào dạy thì sẽ hiểu.


Trong lúc nói chuyện thì Allen đã dẫn vài thú nhân đi vào, Liễu Thư liếc mắt một cái nhìn qua thì thấy đều là người quen. Là anh em Ngả Đạt Abby đã nhìn thấy khi vừa tới bộ lạc còn có con trai tộc trưởng Phách Nhĩ. Còn có hai thú nhân khác, một người có bộ dạng liều mạng như Oman, thân cao chừng hai mét, toàn thân cơ bắp một cục một cục như nham thạch, thật là kẻ cơ bắp, một đầu tóc ngắn màu bạc như kim châm, có thể thấy được hẳn là một con hổ màu bạc.


Một người khác chính là tương phản đối lập cùng người phía trước, đương nhiên đây là đối lập với người phía trước, mà đối với Liễu Thư mà nói, người này mới là chính thật sự bình thường, thân cao một mét chín, dáng người thon dài, không có cơ bắp phát triển, thoạt nhìn chính là một nhân loại bình thường, đương nhiên phải xem nhẹ cặp mắt giống như dã thú của hắn.


Liễu Thư có phát hiện, mỗi lần sau khi Allen biến thân, trên người đều có một khối váy da thú vây quanh, váy da thú đó là màu đỏ kim giống như màu sắc trên thân thú của hắn. Hơn nữa nàng cũng chú ý tới hình người của Oman thì váy da thú bên hông cũng hoa văn như lông thú trên người hắn, cho nên cô lớn mật cảm giác được, váy da thú vây quanh thú nhân có khả năng là da lông của bọn họ, hóa thành hình người thì biến thành quần áo che đậy.


Nhìn, cái người cao to bên hông chính là váy da thú màu bạc mang theo sọc đen, nhưng mà vị khác thì trên váy da thú bên hông thế nhưng không phải hổ vằn, mà là văn báo.


"Đây là anh em Ngả Đạt và Abby, em gặp qua rồi." Allen vừa vào cửa thì chỉ vào thú nhân giới thiệu cho Liễu Thư.


Cô gật đầu chào anh em Ngả Đạt và Abby: "Các anh khỏe."


"Xin chào giống cái, hoan nghênh đi đến bộ lạc Dực Hổ." Abby cười hì hì nói.


"Tộc nhân trong bộ lạc đều hoan nghênh cô." Ngả Đạt là anh trai nên có vẻ ổn trọng hơn, hình như cũng có chút nghiêm túc, nhưng đó là khi đối mặt với em trai của mình, mà khi đối đãi với "giống cái" Liễu Thư thì cũng rất ôn hòa: "Cảm ơn cô cung cấp phương pháp dự trữ thức ăn."


Liễu Thư nở nụ cười, đến đây mấy ngày nay cô cũng không có cảm thấy có gì khác thường, người ở đây rất ngay thẳng, hàm hậu hồn nhiên, làm cho cô cũng không tự chủ được mà dung nhập vào: "Không cần cảm ơn tôi, là Allen cứu tôi trở về." Ngụ ý chính là không có Allen cứu giúp thì cô cũng không có khả năng đến được đây, may mắn là có các anh.


"Đạt Nhĩ (Dahl) và Carmen." Phách Nhĩ sẽ không cần giới thiệu, đã biết rồi, Allen chỉ chỉ hai người khác nói.


Cao lớn cường tráng là Đạt Nhĩ, hình như hắn không quá giỏi về biểu đạt, chỉ hàm hậu cười cười với Liễu Thư: "Allen bảo tôi đến mài muối, cô là giống cái mới tới, hoan nghênh cô."


Chân chính im lặng là vàng chính là Carmen, tóc ngắn màu vàng, khuôn mặt lạnh lùng chỉ gật gật đầu với Liễu Thư. Thế nhưng dù chỉ là như thế thì từ trong đó Liễu Thư vẫn nhìn ra Carmen chính là không muốn biểu lộ cảm xúc, cũng không phải lạnh nhạt hoặc là có ý kiến gì với cô. Từ sắc mặt của người chung quanh thoạt nhìn vẫn như thường thì có thể nhìn ra.


"Được rồi, mọi người đến đây, mài nhỏ mấy bao muối này đi." Tộc Trưởng Lôi Đức nhìn người cũng không kém thì lập tức nói.


Tiếp theo sau đó Liễu Thư lại một lần nữa đổi mới tam quan, bắt đầu chân chính hiểu biết được rốt cuộc thú nhân đại biểu cho cái gì.


Sáu thú nhân một người một bao muối thạch, vốn tưởng rằng còn cần dụng cụ gì đó, bằng không thì làm sao mà mài muối. Mà khi thấy Allen tay không cầm lên một khối muối thạch, sau đó dùng sức một cái, thì muối vụn tinh tế từ trong lòng bàn tay hắn chảy xuống đến trên da thú. Cả người Liễu Thư đều không bình tĩnh rồi, đậu xanh rau má, này... này khí lực của thú nhân cũng quá nghịch thiên đi.


Mấy bao muối thạch to, trong lòng tưởng tối thiểu phải tốn thời gian một ngày mới có thể mài xong, kết quả vài thú nhân giống như đang nặn bã đậu mà soàn soạt soàn soạt soàn soạt thì đã bóp nát toàn bộ, lại còn là muối mịn.