Khi Đỗ Lạp và đám người Eva trở về thì mỗi người đều cầm theo vài tấm da thú, sau đó ngồi xuống vây chung quanh Liễu Thư, muốn dựa theo áo lông trên người nàng làm quần áo.


Tộc trưởng nhìn thì có hứng thú nên ở lại, mà mấy thú nhân cũng đều vì lòng hiếu kỳ mà ở lại theo, họ ngồi xổm ở một bên vây xem. Thú nhân cường tráng trừ phi ở mùa đông cực kỳ rét lạnh, bằng không thì vẫn luôn chỉ mặc một cái váy da thú, đó là da lông của bọn hắn, đối bọn họ mà nói thì rất ấm áp. Nhưng giống cái thì không giống vậy, bọn họ không có da lông thật dày, thân thể cũng không cường tráng, cho nên quần áo chống lạnh phải chuẩn bị sung túc. Hiện tại đã có thể cải thiện cái này, thú nhân cũng đều rất vui sướng.


Vì để cho mấy người Eva có thể nhìn rõ ràng hơn, Liễu Thư cởi quần áo xuống dưới, trải ra trên giường đá, như vậy đều có thể thấy rõ đầy đủ.


Trong bộ lạc là giống cái thì đều sẽ may may vá vá, đương nhiên đó là tài nghệ đơn giản, giống cái dùng kim là một loại gai xương rất sắc nhọn. Phần đuôi hơi chút thô được đục một cái lỗ nhỏ vừa vặn có thể xỏ chỉ, mà chỉ thì lại là da thú bị cắt thành sợi nhỏ dài.


Sau khi nhìn kỹ hình thức áo lông, nhóm giống cái cầm lấy da thú, đối chiếu một chút với hình thể của mình rồi bắt đầu cắt da thú. Độ mềm và dai của da thú rất tốt, không dễ cắt, mà công cụ nhóm giống cái sử dụng là thạch đao giản dị được mài qua. Liễu Thư nhìn thấy vậy thì cống hiến chủy thủ của mình ra, đáng tiếc chỉ có một thanh chủy thủ, không đủ để cho mấy người dùng.


Kathy là người đầu tiên lấy được chủy thủ, cô ấy nhìn nhìn, cuối cùng đưa chủy thủ cho Eva, sau đó thì thở mạnh trải một tấm da thú trên mặt đất. Đưa tay vẫy thú nhân vẫn ngồi ở bên kia xem náo nhiệt: "Abby anh tới đây, dùng móng vuốt sắc bén của anh cắt da thú cho tôi."


Động tác của Kathy một tay chống nạnh một tay chỉ phía xa, rất có phong phạm của nữ vương. Mà Abby bị nàng chỉ vào biểu tình đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì bĩu môi, cuối cùng vẫn đi qua: "Kathy móng vuốt của tôi là dùng để săn bắn, không phải cắt da thú."


Trong bộ lạc thú nhân đối đãi giống cái đều là che chở có hơn, gần như giống cái kêu làm cái gì thì làm cái đó. Thật đúng là rất ít không tình nguyện giống như Abby, hơn nữa khẩu khí của anh ta khi nói chuyện với Kathy, Liễu Thư thấy thú vị, mím môi mặt giãn ra.


"Abby, Kathy là giống cái, con phải có tự giác thân là thú nhân, thế nào mà đối nghịch với nó." A sao Đỗ Lạp bất mãn liếc mắt nghiêng nhìn Abby một cái, xem ra là đã có thói quen cái dạng này của anh ta.


Abby thực ngột ngạt, giống cái là cực kỳ trân quý trong bộ lạc, thú nhân thì rất yêu thích che chở các cô, tự nhiên hắn cũng không ngoại lệ. Nhưng mà hắn vẫn ưa thích giống cái ôn nhu, giống như Eva và Alice, liếc mắt một cái thì khiến cho người ta rất ý muốn bảo vệ. Mà không phải giống như Kathy hở một chút thì bùng nổ, ngẫm lại cảnh tượng mình thường xuyên bị cô nàng sửa chữa, anh đành phải mè nheo chuyển đi qua.


"Hừ, móng vuốt của thú nhân cũng có thể phục vụ cho giống cái, trừ phi móng vuốt của anh bị rỉ rồi, không dùng được." Cuối cùng Liễu Thư đã nhìn ra, phương thức Abby và Kathy đấu võ mồm thực ra mới chính là một đôi oan gia vui vẻ, chỉ là hiện tại ai cũng không vừa mắt người kia, lại nhìn đối phương thì khó chịu, luôn nghĩ khiêu khích một chút. Hơn nữa thoạt nhìn Kathy chiếm thượng phong một phương, cũng đúng, hoàn cảnh có đôi khi có thể quyết định một chuyện.


"Cắt từ đâu?" Abby một khi nhìn thấy Kathy thì cảm thấy rằng miệng mình không đủ dùng, vì thế thực tự giác lựa chọn nói sang chuyện khác. Trong nháy mắt Liễu Thư phát hiện không biết khi nào thì một đôi tay người bình thường của Abby, đã biến thành móng vuốt bén nhọn sắc bén của dã thú, hàn quang lóe ra trên đầu ngón tay.


Một đôi tay biến ảo thành móng thú, nhưng mấu chốt là Abby còn duy trì hình người.


Đậu xanh rau má, tam quan còn đang không ngừng nảy sinh cái mới, không thể chấp nhận được, oa oa.


Khóe miệng cô cứng đờ, vốn nhân thú biến hình cũng đã thực làm cho người ta chấn kinh rồi, thế mà tình cảnh còn có thể biến ảo nửa thú này, ưm, thế giới này huyền huyễn không chịu nổi rồi.


"Ừ, từ nơi này kéo đến đây, chú ý một chút đừng có cắt sai đấy." Kathy hất hất cằm, rối rắm nhìn da thú trên mặt đất, lấy tay ra dấu.


"Thấy không rõ, cô chỉ là được, bằng không thì tôi có thể cắt sai." Abby bĩu môi kêu gào, Kathy nghe thì phát cáu: "Nếu anh cắt sai, thì chuẩn bị dùng thú nhiều lông mà đền cho tôi."


"Cô... cô, đây chính là da thú phổ thông, không tốt, còn bắt tôi dùng thú nhiều lông đền, cô có biết thú nhiều lông có bao nhiêu khó bắt không?" Nghe vậy, Abby tức giận đến lắp bắp.


"Hừ." Hai tay ôm ngực, đuôi lông mày của Kathy nhíu lại, mắt phượng nhướng lên, đặc biệt nữ vương nói: "Đó là do anh không có bản lĩnh, xem Oman nhà người ta ngày hôm qua không phải săn một thú nhiều lông cho Eva sao, lại còn là con trưởng thành nữa, anh đó, tôi thấy thì chỉ một con ấu tể cũng không nhất định bắt được."


Ai nói người nguyên thủy ở đây thực thuần phác chứ, xem đấu khẩu này, thật sự là độc địa đến thế nào. Vẻ mặt cô hắc tuyến nhìn Abby và Kathy tranh cãi với nhau, lại nhìn những người khác, lại là vẻ mặt gọn gàng đương nhiên, xem ra thật sự là một đôi oan gia oan gia nên giải không nên kết nha.


"Đến đây, vẽ ra đi." Cô lấy một khúc củi trong lò sưởi bên cạnh ra có một đoạn than đen, vẫn còn ấm áp, ngẩng đầu nhìn Kathy: "Kathy vẽ ra trên da thú đường cần cắt, như vậy Abby có thể cắt chính xác một chút." Nói xong thì chuyển khúc than củi qua.


"Ừ, sao tôi lại không nghĩ tới đây, Liễu Thư cậu thật thông minh." Ánh mắt của Kathy tỏa sáng tiếp nhận than củi Liễu Thư đưa qua, ngồi ở trên mặt đất rồi chuẩn bị vẽ ra đường nét mình cần.


Mà Abby thì không biết nói chuyện bĩu môi: "Đương nhiên, giống cái người ta có thể thông minh hơn cô, thì ra Kathy cô cũng biết à."


Hồi đáp Abby thì chính là Kathy đạp mạnh một cước, bị giống cái đạp, Abby không thể kêu, cho nên chỉ có thể chịu đựng, may mắn chút đau ấy đối với thú nhân mà nói không tính cái gì. Nhìn Abby 囧 quẫn, Ngải Đạt làm ca ca một chút cũng không có vì hắn tổn thương mà có ý tứ bất bình, mà những người khác thì lại là, nhịn cười cúi đầu không nhìn.


Kathy là lần đầu tiên làm loại công tác phác họa này nên rất rối rắm, vẽ ra đường nét cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, Eva Alice còn có mấy người Đỗ Lạp cũng là lần đầu tiên nhìn, cho nên đều xông tới. Abby còn muốn nói vài câu, nhưng bị giống cái khác nhìn chằm chằm, nên lập tức xám xịt rụt đầu, không dám vơ lấy mũi nhọn này.


Liễu Thư không am hiểu đối với làm quần áo, nhưng đường nét hội họa thì cô vẫn biết được nên ngồi xổm ở bên cạnh Kathy, chỉ điểm vài câu.


Cho dù là nét vẽ vẽ ra xiêu xiêu vẹo vẹo cong cong nghiêng nghiêng, nhưng mà cuối cùng nó vẫn vẽ ra được, vì thế Abby lên sân khấu, lần này lại không chít chít méo mó. Anh ta giơ móng vuốt lên soàn soạt soàn soạt soàn soạt vài cái, mấy khối da thú nguyên vẹn đã được cắt tốt lắm, hơn nữa mỗi tấm đều chỉnh tề, cũng không phải hình vặn vẹo như đường vẽ.


Liễu Thư nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được, yên lặng dựng thẳng ngón tay: thú nhân uy vũ.


Có động tác trước của Kathy, nhóm giống cái còn lại cũng đều noi theo, đều trải da thú lên trên mặt đất. Ánh mắt chúng thú nhân ngồi xem náo nhiệt thì vô cùng vui vẻ nhìn phía đó, các thú nhân nháy mắt mấy cái, hai mặt nhìn nhau. Có bạn lữ là giống cái ví dụ như nói tộc trưởng Lôi Đức và Oman thì vui vui vẻ vẻ đi hỗ trợ, mà không có... Anh chàng cao to Đạt Nhĩ, Carmen tính tình lạnh nhạt, Phách Nhĩ cười rộ lên rất ôn hòa, còn lại thì đều bị bắt lính, ở đâu cần thì chuyển qua chỗ đó.


Nhóm giống cái có thú nhân hỗ trợ, thì chủy thủ cũng tạm thời không đất dụng võ, Liễu Thư cầm nó cũng chuẩn bị động thủ làm bộ quần áo da thú cho mình mặc, xem như dung nhập xã hội này, đây cũng là bước đầu tiên mình thích ứng nó. Ví dụ như nói trắng ra, chính mình mặc quần áo đều tốt hơn bất luận kẻ nào trong bộ lạc, có lẽ mọi người cũng để bụng, nhưng cô cảm giác lại không thích hợp. Đương nhiên trong đó cũng có nguyên nhân là muốn bảo tồn tốt đồ mình mang từ địa cầu đến đây.


"Tôi giúp em." Không biết khi nào thì Allen đã yên lặng chuyển tới gần.


Yên lặng nhìn xem móng thú màu đỏ kim lóe sáng, Liễu Thư yên lặng gật đầu. Quan điểm khoa học đã sớm vỡ thành mảnh vụn vào một khắc cô xuyên qua, không còn tồn tại nữa.