*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Đàm Đàm nhìn cái thứ giống như rễ cây kia đến ngu người. Từng nghe thực vật thời biến dị rất khủng bố nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy. Đám cỏ biến dị lần trước không tính bởi vì những cây cỏ kia vẫn còn nằm trong phạm vi có thể nhìn thấy trước mắt, hơn nữa quan trọng nhất là Diệp Tiêu có thể chặt đứt tất cả rễ cỏ.

Nhưng thứ trước mắt thật sự y như rắn!

Thứ đằng trước còn đang không ngừng vặn vẹo, thoạt trông mềm nhũn nhưng lúc xe tông tới thì như va phải một cây cột.

Thân xe chị chấn động mạnh rồi mới rơi xuống đất, tiếp ngay sau đó là cảm giác bị cái gì đó đội lên cao. Lâm Đàm Đàm phản ứng kịp, nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là con đường đi về phía trung tâm căn cứ. Cái gọi là trung tâm căn cứ không phải ở chính giữa mà là khu hành chính, quân doanh dựa vào ngọn núi phía sau căn cứ, cái viện khoa học nghe có vẻ rất thần bí mà thực tế từ trước đến nay vẫn chưa đưa ra cái gì hữu dụng cũng ở đó.

Do dựa vào núi, cũng vì nó quan trọng nên kiến trúc phòng ốc bên này ít hơn, Lâm Đàm Đàm chỉ thấy cách đó không xa có một cây cột điện, “vút” một tiếng, cô thả ra một sợi dây mộc hệ quấn lấy (*) cây cột điện đó, mở cửa xe, túm lấy Bạch Trừng, sau đó lôi cả Bạch Trừng và chính mình ra ngoài. Ngay sau đó, chỗ ghế sau nơi bọn họ đã từng ngồi bị một cái rễ cây tương tự cái đã phá đường xe chạy mạnh mẽ đâm một phát xuyên thấu từ chỗ ngồi lên tận mui xe.

(*) Chỗ quấn lấy này trong raw là 铲除 nghĩa là diệt trừ, xóa sạch, diệt sạch.

Lâm Đàm Đàm và Bạch Trừng treo trên cột điện thấy cảnh này đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhìn thấy Hoàng Kiến Toàn vẫn còn chỗ ghế lái, Lâm Đàm Đàm lại tạo ra một sợi dây, còn kèm theo hai mảnh sáng vàng, sợi dây trói chặt Hoàng Kiến Toàn đồng thời chém nát cửa xe, cô kéo một cái lôi người ra ngoài.

Sau đó chiếc rễ phía trước và chiếc rễ đã đâm xuyên qua xe xiết chặt lấy chiếc xe giống như gói bánh tét, tiếng kim loại bị nghiền ép “cót két cót két” không ngừng vang lên, nghe mà sởn cả gai ốc. di|en D|an L|ê Qu|y Do|^n

Chúng nó ép chiếc xe thành một cục còn chưa đủ, còn muốn nhấc chiếc xe lên. Lâm Đàm Đàm híp mắt nhìn vị trí hai cái rễ toát trên nền đất, định thử một lần nên tạo ra hai thanh kim nhận.

“Roạt” một tiếng, ánh sáng vàng chém xuống hai chiếc rễ cây, đồng thời chặt chúng, nước văng khắp nơi, thì ra thứ này bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong là chất dịch sền sệt của loại lá cây nào đó.

Rễ cây bị chặt đứt vặn vẹo một hồi rồi nhanh chóng chui về đất, phần bị cắt xuống rơi lại, cả chiếc xe cũng “ầm ầm” rơi xuống đất, rất nhanh sau đó nó cứng đờ bất động, mất đi sức sống.

Ba người hai mặt nhìn nhau, trèo từ trên cột điện xuống, giẫm lên mặt đất rắn chắc ngược lại cảm thấy kinh hồn táng đảm, giống như ngay sau đó sẽ có thứ gì đó vọt lên từ dưới lòng bàn chân mình vậy.

“Nó, nó là cái gì?” Răng của Hoàng Kiến Toàn đánh vào nhau canh cách.

Bạch Trừng không trả lời, nhìn một chi bộ đội từ phía xa chạy đến, nói: “Đi, về thôi.”

Ba người lái xe đến, cuốc bộ về, không muốn ở lại đó lâu thêm chút nào nữa. Trên đường về Bạch Trừng còn nói với Lâm Đàm Đàm: “Anh xin lỗi, không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.”

“Không cần xin lỗi đâu, chuyện này vốn không thể đoán trước được.” Lâm Đàm Đàm cau mày nói: “Thoạt nhìn chắc là rễ của thực vật biến dị, bản thân cái cây đó ở đâu?”

Sau khi biết đến sự tồn tại của thực vật biến dị, những thực vật có thể tiêu diệt trong căn cứ Ninh thị đã bị diệt trừ sạch sẽ, vừa rồi tuy rằng xung quanh ít phòng ốc, đất trống rộng rãi, hơn nữa toàn là đường đất nhưng gần đó ngay cả một cái cây cũng không có, vậy rễ cây ở đâu ra?

Bạch Trừng quay đầu nhìn ngọn núi xa xa, Lâm Đàm Đàm hỏi: “Anh nói là trên núi?”

“Rất khó nói nhưng có khả năng là nơi đó nhất.”

“Vậy gần núi nhất…” Lâm Đàm Đàm nhìn kiến trúc chắc chắn hình thành nên khu trung tâm đảm nhiệm chức năng quan trọng của căn cứ, cứ tưởng nơi này dựa vào một nơi an toàn vững chắc, thế mà không chừng đang dựa vào thứ nguy hiểm nhất.

Bạch Trừng lấy một cái bộ đàm từ không gian ra, bấm số Diệp Tiêu, giọng nói lo lắng của Diệp Tiêu lập tức truyền ra: “Bạch Trừng, Đàm Đàm, hai người không sao chứ!”

“Bọn tôi không sao, vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Nói một lát. “Bọn tôi rời khỏi đó rồi.”

Diệp Tiêu: “Hai người về trước đi, bên tôi sẽ về nhanh thôi.”

Tắt cuôc gọi, Bạch Trừng lại gọi cho Lữ Kiếm Bình kể lại chuyện vừa rồi một lần, cũng báo cho người ta biết mình không đến ăn cơm tất niên nữa. Lữ Kiếm Bình