Liễu Tiêu Vân không biết làm thế nào để an ủi tẩu tử, loại bóng ma để lại do phải trải qua nỗi khổ đi ăn xin suốt một đoạn đường dài này của tẩu tử, nàng có thể nhìn rõ trong mỗi bữa cơm.

Trên bàn ăn, dù ai làm rơi vãi một hạt cơm nào trên bàn, khi dọn bàn xong, tẩu ấy cũng sẽ nhặt lên rồi lẳng lặng ăn.

Tẩu ấy cũng đã quen ăn cơm với canh, như vậy mới có thể vét sạch hết thức ăn, ăn như vậy mới không lãng phí.

Liễu Tiêu Vân thực sự muốn nói với tẩu tử rằng ăn canh với cơm không lãng phí thật, nhưng về lâu dài sẽ làm tổn thương dạ dày.

…Từ đường Liễu thị, Liễu Bỉnh Đức bảo các thôn dân xếp thành hàng, phân phát tộc lương cho các thôn dân theo thứ tự.

Tộc lương sẽ chia theo đầu người, mỗi người năm cân, việc phân chia lương thực được thực hiện một cách có trật tự.

Lúc phân đến chỗ Liễu Tiêu Minh, huynh ấy căng túi ra, có người đổ cho huynh ấy hai mươi lăm cân lương thực.


Liễu Bỉnh Đức nhìn huynh ấy: “Tiêu Minh, nghe nói ngươi mua xe ngựa?”Liễu Tiêu Minh gật đầu.

“Không tồi!” Liễu Bỉnh Đức vừa khen ngợi vừa vỗ vai của huynh ấy.

Bên cạnh có mấy thôn dân đều nghe thấy chuyện này, nhìn huynh ấy bằng ánh mắt hâm mộ, trong thôn này có rất ít hộ gia đình có thể mua xe ngựa.

Liễu Như Sơn cũng nghe lỏm được lời này, gã rất kinh ngạc, thằng nhóc Tiêu Minh này mua xe ngựa từ khi nào vậy, gã chẳng thấy huynh ấy nhắc tới gì cả, là do kiếm được bộn tiền ở huyện thành à?“Tiêu Minh, ngươi chờ ta một chút!” Liễu Như Sơn gọi to.

Liễu Tiêu Minh không thèm quay đầu lại mà chỉ nói một tiếng: “Đại bá, người nhà vẫn đang chờ ta, ta về trước, có chuyện gì thì để hôm nào nói sau!”Bởi vì chuyện đính thân giữa Thẩm gia và Liễu Tiêu Châu đã khiến huynh ấy cảm thấy khó chịu, huynh ấy cũng dần dần xa cách với nhà của vị đại bá Liễu Như Sơn này.

Về tới nhà, đèn trong phòng vẫn sáng, nhìn thấy thê tử và muội muội đều đang chờ mình.

Liễu Tiêu Minh đặt túi xuống, cũng ngồi xuống.

“Ca, tẩu tử, hai người định thế nào?” Liễu Tiêu Vân hỏi.

Liễu Tiêu Minh thở dài một tiếng: “Có thể làm sao bây giờ chứ, thôi thì vẫn cứ đi theo lý chính thôi!”“Lý chính có bàn bạc với đoàn người là sẽ đi đâu không?” Liễu Tiêu Vân lại hỏi tiếp.

“Không, lý chính chỉ bảo chiều mai mọi người tập hợp ở cửa thôn.

”Liễu Tiêu Minh nhìn muội muội, cứ cảm thấy muội muội có điểm gì đó rất khác ngày trước.

Chương thị đứng lên, nói một câu: “Ta đi nhào bột mì, đêm nay nướng một ít bánh.

”Đi ra ngoài, khi không có thời gian hoặc không tiện nấu cơm, bánh nướng áp chảo dùng làm lương khô, có thể ăn trên đường chạy nạn.


Liễu Tiêu Vân vội nói: “Tẩu tử, ta nhóm lửa cho tẩu.

”“Ta đi gánh hai xô nước.

” Liễu Tiêu Minh cũng đứng lên.

Liễu gia thôn có khoảng hơn sáu mươi hộ gia đình, vốn dĩ trong thôn có tận ba giếng nước.

Nhưng hai năm hạn hán liên tục, chẳng những con sông nhỏ vòng quanh thôn bị cạn kiệt, trong thôn cũng chỉ còn lại một cái giếng là có nước.

Cho nên Liễu Bỉnh Đức quy định, các thôn dân bị hạn chế số lần múc nước, mỗi hộ thôn dân chỉ được múc hai xô nước mỗi ngày.

Người trong Liễu gia thôn chấp hành quy định cũng khá tốt, hơn sáu mươi hộ gia đình, ngoại trừ số ít người rất cá biệt ra thì mọi người đều tự giác tuân thủ quy định của lý chính.

Nhìn ca ca mang theo hai cái thùng đi gánh nước, Liễu Tiêu Vân nghĩ, làm sao để lấy nước linh tuyền trong không gian ra bây giờ nhỉ.


Bột mì mới mua hôm nay vẫn đang đặt trong nhà chính, còn chưa đổ vào chậu nhào bột.

Chương thị cầm theo chậu nhào bột đi vào nhà chính, chuẩn bị lấy một ít bột mì.

“Tẩu tử, lấy nhiều bột mì chút, nướng thêm chút bánh!” Liễu Tiêu Vân nhân lúc tẩu tử vào nhà chính, lấy hai thùng nước linh tuyền từ trong không gian ra đổ vào lu nước.

“Được, nghe muội, lấy nhiều bột mì, nướng thêm chút bánh!” Chương thị đáp lại từ trong nhà chính.

Liễu Tiêu Vân không nhịn được mà nở nụ cười, sau khi xuyên tới đây, nàng đã nghe tẩu tử nói với mình: “Được, nghe muội” mấy lần rồi.

Chương thị bưng già nửa chậu bột mì trở lại phòng bếp, lúc lấy gáo múc nước, tẩu ấy nhìn thấy hình như nước trong lu vẫn còn rất nhiều.

.