Liễu Tiêu Vân thử lấy một chai sữa bò ra xem sao, suy nghĩ vừa nhảy ra, một chai sữa bò đã nằm trong tay nàng.

Nàng lại suy nghĩ, chai sữa bò lại cất về không gian Linh Tuyền, trên tay đã không còn sữa bò nữa.

Như vậy thuận tiện bao nhiêu, sau này nàng không cần vào không gian Linh Tuyền nữa, dựa vào ý thức cũng có thể lấy một vài thứ ra khỏi không gian.

Thuận theo đường núi đi lên, Liễu Tiêu Vân vừa nhặt củi vừa tiếp tục đọc ký ức của nguyên chủ.

Từ trong ký ức của nguyên chủ, nàng biết lần trước khi nguyên chủ lên núi nhặt củi lại bất tri bất giác vào sâu trong núi, trùng hợp nhìn thấy một con thỏ rừng trong bụi cỏ.


Thỏ rừng bị kinh sợ, chạy một lèo vào sâu trong núi, lúc đuổi theo thỏ rừng, nguyên chủ phát hiện ra một cây nhân sâm, bởi vì không mang theo dụng cụ đào nên chỉ có thể đánh dấu ký hiệu lên một cái cây to bên cạnh.

Trong đầu Liễu Tiêu Vân chợt nảy ra một suy nghĩ: Đào nhân sâm!Kiếp trước nàng cũng chưa từng đào nhân sâm bao giờ, nhưng bình thường ngược lại có xem các video ngắn người ta đào nhân sâm đó.

Mấy quy trình đào nhân sâm đó thật sự phải rất chú trọng, nhưng bán nhân sâm cũng có thể kiếm được rất nhiều bạc.

Liễu Tiêu Vân hạ quyết tâm đi tìm cây nhân sâm đó!Dựa theo ký ức của nguyên chủ, nàng một đường đi tìm cái cây to đã được đánh dấu kia.

Đi qua một đoạn đường núi, cuối cùng nàng cũng tìm được một cái cây to chọc trời mà nguyên chủ đã đánh dấu!Đại thụ chọc trời che lấp ánh mặt trời, phủ xuống một cái bóng khá mát mẻ.

Bên dưới đại thụ, trong một bụi cỏ dại, quả nhiên Liễu Tiêu Vân tìm được một cây nhân sâm mọc quả đỏ.

Cẩn thận quan sát cây nhân sâm này lại phát hiện ra nó có không ít nhánh, lá cùng quả đỏ, là một cây nhân sâm rất to!Trong mấy video ngắn đó thường giới thiệu nhánh và lá của nhân sâm càng nhiều chứng minh tuổi của nó càng lớn.

Một cây nhân sâm to như thế cũng thật hiếm thấy, tuổi đời của nó chắc hẳn rất dài đi, có phải là nhân sâm trăm năm không?Hoặc là hơn trăm năm! Không phải nhân sâm ngàn năm đấy chứ?Trong lòng đoán mò một lúc, nàng không khỏi nhếch môi cười.


Liễu Tiêu Vân tiến vào không gian tìm một sợi dây thừng, một xiên trúc hơi thô, lại tìm một cái xẻng công binh, sau đó lấy ra khỏi không gian.

Nghe nói nhân sâm đều có linh tính, khi người đào nhân sâm trước phải bái lễ, nàng cũng bắt chước theo bái lạy cây nhân sâm này.

Sau đó, Liêu Tiêu Vân cầm dây thừng quấn một vòng quanh cây nhân sâm một cách rất cẩn thận, làm như vậy rất giống như để phòng ngừa nhân sâm chạy mất.

Tuy nói không biết cách đào nhân sâm như vậy có đúng hay không, nhưng để phòng ngừa nhân sâm chạy thoát, nàng cũng chỉ có thể làm theo cách này.

Sau đó, nàng cầm xẻng công binh định đào nhân sâm.

Lúc đào, nàng vẽ một vòng tròn có đường kính khoảng mấy chục phân xung quanh nhân sâm, dự định bắt đầu đào từ chỗ khoanh vòng, rồi lại dùng xiên trúc từ từ khều nhân sâm ra, tránh cho đào đứt đầu sâm, làm hỏng cấp bậc của nhân sâm.

Nàng men theo vị trí khoanh vòng dùng xẻng công binh dọn sạch cỏ dại xung quanh nhân sâm trước, liên tiếp đào vài lần, bởi vì nguyên nhân hạn hán nên chất đất khá cứng, không dễ đào cho lắm.


Nàng nghĩ ngợi một chút, có cần tưới thêm ít nước cho nhân sâm không nhỉ, như vậy chất đất sẽ trở nên mềm hơn, đào cũng sẽ dễ hơn một chút.

Nghĩ đến đây, Liễu Tiêu Vân vào không gian Linh Tuyền, lấy một thùng nước linh tuyền ra ngoài rồi tưới lên gốc nhân sâm và xung quanh.

Sau khi tưới nước cho nhân sâm, nàng cất thùng nước về không gian.

Đợi khi Liễu Tiêu Vân lại nhìn cây nhân sâm đó, điều khiến người khó hiểu là cây nhân sâm đó đâu mất tăm rồi!…Đột nhiên phát hiện ra nhân sâm biến mất, Liễu Tiêu Vân không khỏi líu lưỡi, đã xảy ra chuyện gì vậy, lẽ nào nhân sâm thật sự chạy rồi sao?Không thể nào, nàng đã dùng dây thừng buộc nó lại rồi cơ mà!Liễu Tiêu Vân vội vàng ngồi xổm xuống tìm xung quanh, đất ẩm dược tưới bởi nước linh tuyền vẫn còn đây nhưng nhân sâm lại biến mất dạng!Nàng có hơi sầu não, nhân sâm đã chạy đi đâu rồi?.