Bên kia, sau khi mấy chị em Lục gia rời khỏi Vương gia, Lục Kiều hỏi thăm huyện thành có cửa hàng thuốc Đông y nào mở cửa buôn bán hay không.

Cô nhớ rõ ở phía đông thành phố có một hiệu thuốc Đông y, dược liệu rất đầy đủ, chỉ là không biết hôm nay tết có mở cửa hàng không.

"Chị, đi sai rồi, đây không phải là đường về nhà."

Đợi bước chân Lục Kiều đi về phía đông thành, Lục Phóng phát hiện đường không đúng, kéo ống tay áo cô, mở miệng nhắc nhở.

"Đúng vậy, tôi muốn đi thành đông xem hiệu thuốc Đông y kia có mở cửa không." Bước chân Lục Kiều không ngừng, trả lời một câu.

"Chúng ta đi hiệu thuốc Đông y làm gì vậy? Còn nữa, vừa rồi lúc ở trong nhà chú Vương, chú Vương đột nhiên tốt lên, có phải là chị hỗ trợ làm cái gì không?" Lục Thịnh nghĩ vấn đề tương đối nhanh, lúc hỏi còn vẻ mặt hồ nghi nhìn về phía Lục Kiều, trong mấy người bọn họ học y chỉ có một mình Lục Kiều, eo chú Vương tốt nhanh như vậy, nếu nói không liên quan đến Lục Kiều, Lục Thịnh thế nào cũng sẽ không tin.

Lục Khải cũng cảm thấy chuyện này nhất định có quan hệ với Lục Kiều, bất quá điều khiến Lục Khải không nghĩ ra chính là Lục Kiều lúc nào lại trở nên lợi hại như vậy?

Bình thường người trong thôn khen Lục Kiều lên trời, Lục Khải cảm thấy trong này ít nhiều có chút phóng đại, sau khi tính tình Lục Kiều thay đổi nhân duyên cũng tốt hơn, cho nên người trong thôn khen ngợi Lục Kiều khó tránh khỏi có chút thiên vị.

Giống như là cha mẹ khó tránh khỏi cảm thấy đứa nhỏ nhà mình xinh đẹp lại thông minh, người trong thôn có lẽ cũng là loại tâm tính này.

Lục Phóng không nghĩ nhiều như vậy, tuổi nhóc còn nhỏ, mỗi ngày nhớ không phải đồ ăn ngon thì là vui vẻ.

"Có một chút quan hệ đi, thắt lưng chú Vương không thoải mái, tôi định làm chút thuốc mỡ cho chú Vương dùng, dù sao chú thím cũng giúp chúng ta không ít việc, chuyện trong khả năng chúng ta cũng phải giúp." Đi làm ở bệnh viện cũng là giúp người ta khám bệnh, chuyện người quen giúp đỡ, đối với Lục Kiều mà nói không tính là gì.

Nghe Lục Kiều mở miệng như vậy ba huynh đệ cũng không nói gì, chuyện chú Vương hỗ trợ trong lòng bọn họ đều nhớ kỹ.

Nhưng nhắc tới chuyện mua thuốc Đông y, Lục Thịnh lại nhớ tới một chuyện.

"Cái đó, chị cần loại thuốc gì? Trong thôn chúng ta không phải Lục gia gia bình thường không có việc gì sẽ đi trong thôn hái thuốc, cách một đoạn thời gian sẽ đem dược liệu đã xử lý xong đưa đến hiệu thuốc trên huyện thành. Nếu chị có nhu cầu kỳ thật có thể đến chỗ Lục gia gia mua, so với huyện thành bên này còn có thể rẻ hơn một chút."

"Vậy à, vậy để lần sau đi, hiện tại đem dược liệu mua về còn phải bắt đầu chế biến, lỡ đâu chỗ Lục gia gia gia dược liệu không đầy đủ, còn phải tới huyện thành mua mất thời gian." Lục Kiều suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Lục Thịnh nói đến Lục gia gia, trong trí nhớ của cô cũng có người này nhưng không có ấn tượng gì.


Lý Lục và Lý Đại Phúc một nhà là thân thích cùng tộc, năm nay cũng đã khoảng sáu mươi tuổi, ông ở dưới chân núi phía sau thôn bình thường cùng người trong thôn giao tiếp không nhiều lắm, lúc còn trẻ lão bà mang theo hài tử chạy đi, về sau cũng không lấy vợ mà một người sống qua ngày, không có việc gì thì đi dạo trong núi, tính tình cô độc một mình ăn no cả nhà không đói.

Chỉ là không biết sao Lục Thịnh lại đột nhiên nhắc tới người này.

Nghĩ đến đây, tầm mắt hồ nghi của Lục Kiều nhìn về phía Lục Thịnh, mở miệng hỏi: "Cậu thường qua lại với Lục gia gia sao?"

"Khụ khụ, một hai lần." Lục Thịnh bị nhìn thấu có chút ngượng ngùng, phát hiện Lục Kiều còn nhìn mình, Lục Thịnh liền mở miệng giải thích: "Chính là sau khi chị chạy, chị cũng không ở nhà hay ở trường, lúc anh em chúng tôi đói bụng đi lên núi tìm đồ ăn, gặp được Lục gia gia, ông cho chúng tôi ăn mấy bữa cơm ở chỗ ông, còn cho chúng tôi một chút lương thực."

Chuyện này trước đây Lục Thịnh vẫn không nói, chủ yếu là tính tình vốn có của Lục Kiều cũng không chịu nổi chuyện gì, bị người khi dễ chỉ biết khóc, nếu nhóc nói chuyện này, Lục Kiều thật sự muốn trả lại đồ cho Lục gia gia, vậy không phải là làm cho gia đình vốn không giàu có càng thêm sương giá sao.

Không trả lương thực, mấy người Lục Thịnh có thời gian sẽ đi qua giúp Lục gia gia làm việc, đơn giản sửa sang lại dược liệu Lục Thịnh còn học được.

"À." Lục Kiều thản nhiên đáp lại một tiếng, trong lòng như có điều suy nghĩ.

Ngược lại, Lục Thịnh nghe Lục Kiều nghe nhóc nói nhiều như vậy, cuối cùng chỉ nói một câu bình tĩnh như vậy, nhóc có chút không bình tĩnh.

"Chị không có gì hỏi sao?" Lục Thịnh thiếu kiên nhẫn.

"Tôi cần phải nói gì hoặc hỏi gì?" Lục Kiều hỏi ngược lại một câu, sau đó giả bộ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn chằm chằm ba anh em một chút, lập tức mới mở miệng nói: "Tôi hiểu ý nhóc, muốn cảm tạ người ta đúng không? Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi không? Người ta trợ giúp chính là huynh đệ mấy đứa, lương thực là mấy đứa ăn, tôi không ăn đúng không?"

"Mấy đứa ăn lương thực của người ta phải tự mình nghĩ biện pháp trả lại ân tình cho người ta, không thể trông cậy vào tôi nha, tôi lại không ăn, mấy đứa là nam nhân nhà chúng ta phải tự mình có trách nhiệm, muốn cảm tạ người ta kia phải là ý nghĩ của mấy đứa, đừng trông cậy vào tôi."

"Nhưng chị cũng giúp chú Vương mà." Lục Khải nhanh mồm nhanh miệng nói một câu.

"Ha, nhóc nói không sai a, tôi giúp chú Vương, điều kiện tiên quyết là chú Vương bọn họ giúp tôi tìm việc làm, cái này gọi là gì, là có qua có lại có hiểu không, nhân tình của tôi cũng không để huynh đệ mấy đứa giúp tôi đúng không?"

Có vẻ như.. đúng vậy!

"Cho nên, nhân tình nơi Lục gia gia, mấy đứa tự nghĩ biện pháp, hiểu không?" Lục Kiều vẻ mặt nghĩa chính ngôn ngữ nhìn chằm chằm bọn họ.

"Hiểu rồi." Ba huynh đệ cùng nhau gật đầu.


"Vậy đi thôi, cũng không biết hiệu thuốc Đông y có mở cửa không nữa." Lục Kiều nhỏ giọng nói thầm một câu xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Đợi ba huynh đệ phía sau nhìn không thấy sắc mặt mình, khóe miệng Lục Kiều mới gợi lên một tia cười trộm.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Hắc hắc hắc, tiểu tử còn muốn cô ra mặt sao, chơi trò bắt cóc đạo đức sao, trò này nàng đã sớm chơi từ lâu rồi.

(*) Bắt cóc đạo đức: Nghĩa là sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí phi thực tế để ép buộc hoặc tấn công người khác, và ảnh hưởng đến hành vi của họ nhân danh đạo đức.

Mà ba huynh đệ phía sau luôn cảm thấy vừa rồi Lục Kiều nói không sai, lại cảm giác có chỗ nào không thích hợp, có một loại cảm giác bị lừa gạt.

Đi khoảng hai mươi phút, họ đến cửa hàng thuốc Đông y.

Cách một đoạn, họ thấy cửa hàng thuốc Đông y mở cửa.

Thấy vậy làm cho mấy người thở phào nhẹ nhõm, lập tức bước qua.

Vừa mới tới gần, còn chưa đi vào đã có một mùi thuốc đông y nồng đậm xông vào mũi, ngửi thấy mùi đều cảm giác đắng, thuốc đông y làm cho người ta cảm giác đầu tiên chính là đắng.

Cảm quan của Lục Kiều lại không giống người khác, ngửi thấy mùi dược liệu quen thuộc này làm Lục Kiều có một loại cảm giác quen thuộc, giống như là cảm giác trở về địa bàn của nàng.

Nhìn lướt qua một vòng, trong phòng cũng không thấy người.

"Người đâu nha?" Lục Phóng chạy đến quầy, nhìn vào bên trong, không có ai.

Ngay lúc mấy người đang nghi hoặc, rèm cửa phía sau cửa hàng bị vén lên, một lão gia tử tóc hoa râm khập khiễng từ bên trong đi ra.

Nhìn thấy trong cửa hàng của mình xuất hiện ba bé trai một tiểu cô nương ông cũng không cảm thấy kỳ quái, nhàn nhạt liếc mắt nhìn bốn người, lập tức giọng nói trong trẻo lại khàn khàn của ông vang lên.


"Bốc thuốc gì?"

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

"Sao ông biết chúng cháu đến đây để lấy thuốc?"

Vừa nghe nói như vậy, Lục Kiều phản xạ giơ tay che mặt, cô thề lời ngu xuẩn như vậy tuyệt đối không phải cô hỏi.

Ngay cả Lục Thịnh và Lục Khải bên cạnh cũng vẻ mặt ghét bỏ liếc Lục Phóng một cái.

Ôi, đệ đệ ngu xuẩn như vậy, không nói lời nào còn có thể che dấu sự ngu xuẩn của nhóc, lại còn lộ ra làm cho người ta chê cười?

"Đến cửa hàng của tôi không bốc thuốc, chẳng lẽ là tới ăn cơm?" Lão nhân nói xong cười nhạo một tiếng.

Nghe được câu này của lão nhân, Lục Kiều không hiểu sao lại nghĩ đến một câu trên mạng, trong đầu hồi tưởng lại câu thoại đầy ma tính kia.. Xin lỗi, ngài đến đây để ị sao ^_^?

Ôi chao, vô cùng, quá ma tính.

Khụ khụ, thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.

Có lẽ là nhận thấy thần sắc Lục Kiều không thích hợp, lão gia tử bắn một cái tầm mắt sắc bén nhìn về phía nàng.

Nhận thấy tầm mắt của lão gia tử, Lục Kiều theo phản xạ thẳng lưng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu, bình tĩnh đối diện với tầm mắt sắc bén mà lão gia tử nhìn qua.

Lão gia tử đối diện với Lục Kiều một bộ dạng thần thái hào phóng, ngược lại nhìn thêm hai lần, lập tức mới mở miệng lại hỏi một câu: "Muốn lấy dược liệu gì, mang theo phương thuốc chưa?"

"Phương thuốc không có, nhưng cháu đều ghi nhớ trong đầu." Lục Kiều lễ phép mỉm cười, lập tức mở miệng báo danh một chuỗi dài dược liệu, kể cả Khắc Trọng đều nói rõ ràng.

Chính cái gọi là người trong nghề vừa ra tay liền biết có năng lực hay không, Lục Kiều vừa nói tên dược liệu, tầm mắt tò mò của lão gia tử lại nhìn qua, đánh giá cô từ trên xuống dưới trong chốc lát mới xoay người bốc thuốc.

Lập tức nhìn thấy lão gia tử bốc thuốc, Lục Kiều không khống chế được ánh mắt sáng ngời.

Động tác của lão nhân thuần thục, dường như loại dược liệu nào ở chỗ nào rõ như lòng bàn tay, động tác trơn tru như tơ, kéo tủ phía sau ra, đưa tay cầm thuốc, cân nặng, xoay người đặt trên tờ giấy màu vàng, động tác liền mạch như mây trôi nước chảy.

Thành thật mà nói, không có hành động nào dư thừa.

Hơn nữa Lục Kiều chú ý tới, lão nhân bốc thuốc vừa vặn, lúc cân không có đem dược liệu đặt trở về, cho dù một lần cũng không có.


Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ tay kia của đối phương chính là một cái cân, xuống tay đều là trong lòng biết rõ.

Có lẽ là ánh mắt Lục Kiều quá nóng rực, lão gia tử lấy dược liệu nàng vừa báo, ầm ĩ một tiếng động tác lớn hơn một chút.

Nghe được động tĩnh, Lục Kiều thu hồi tầm mắt.

Chính là có một chút tò mò mà thôi, nhìn chằm chằm người ta quả thật thất lễ.

Lão nhân gói xong thuốc, đưa tới, thanh lãnh nói một con số.

Trên khuôn mặt của ông chỉ có hai từ: Cho tiền.

Lục Kiều dứt khoát lưu loát đưa tiền, sau đó dẫn ba huynh đệ xoay người rời đi.

Đợi nghe thấy tiếng bước chân đi xa, lão nhân cửa hàng thuốc Đông y lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía mấy người rời đi, trên mặt như có điều suy nghĩ.

Bên này, sau khi Lục Kiều bọn họ mua thuốc liền trực tiếp trở về thôn.

Về đến nhà Lục Kiều bắt đầu chuẩn bị nấu thuốc mỡ, đầu tiên phải nghiền dược liệu thành bột phấn, Lục Thịnh vừa nghe vậy liền nói cái này nhóc làm được, nhưng mà phải đi mượn công cụ, chỗ Lục gia gia liền có, không đợi Lục Kiều mở miệng nhóc liền đi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi cửa thừa dịp Lục Kiều không chú ý, Lục Thịnh còn lén bỏ mấy miếng kẹo sữa vào túi.

Lục Kiều không nhìn thấy động tác nhỏ của Lục Thịnh sao?

Không, cô thấy rồi.

Nhìn thấu không nói, tới cửa mượn đồ, sao có thể đi người không.

Hơn nữa, Lục Kiều đối với đệ đệ tiện nghi từ trước đến nay đều là loại nuôi thả, cũng sẽ không quản lý quá nhiều.

Chế tác thuốc mỡ còn phải cần bình gốm, Lục Kiều từ trong phòng tạp vật tìm nửa ngày mới lấy ra một cái bình gốm.

Công việc tẩy rửa đương nhiên giao cho Lục Khải, có lực lượng lao động sẵn có không cần đó là kẻ ngốc.

Về phần Lục Phóng, vào phòng bếp đốt lửa..