Sắc trời sáng dần, thôn trang yên tĩnh đã bắt đầu có động tĩnh, khói bếp lơ đãng, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng nói chuyện của những người xung quanh..

Lục gia --

Lục Kiều vừa mới rời giường, lập tức liền nghe được cách vách cũng có động tĩnh, tiếng rì rầm không biết còn tưởng rằng chuột nhà ai làm ầm ĩ.

Một tiếng động nhẹ, cánh cửa mở ra.

Hôm nay Lục Kiều mặc áo sơ mi màu trắng phối hợp với quần dài màu đen, phối hai màu đen trắng cổ điển làm cho nàng nhìn qua càng thêm đẹp mắt, mái tóc dài đen nhánh được buộc lại, vài sợi tóc buông xuống hai má nhỏ nhắn tinh xảo, mắt hạnh má đào, nhìn khí sắc so với hôm qua tốt hơn nhiều.

Cô chân trước vừa bước ra khỏi phòng, chân sau ba thằng nhóc cũng chui ra từ phòng cách vách, trên khuôn mặt ngăm đen xuất hiện biểu cảm khá giống nhau, một đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp chớp nhìn cô, tròng mắt kia chuyển động theo bóng dáng Lục Kiều, bộ dáng thoạt nhìn thật vui vẻ.

"Nhìn tôi làm gì, mau đi làm bữa sáng." Lục Kiều ngẩng đầu nhìn qua, thảnh thơi múc nước rửa mặt.

Chuyện phân phó người làm việc Lục Kiều cũng quá quen thuộc.

Cách đó không xa, ba nhóc con nghe lục Kiều nói như vậy, ai nấy đều ngơ ngác không nhúc nhích.

Để họ nấu bữa sáng? Trước kia không phải đều là Lục Kiều nấu cơm sao?

Giống như nhận thấy được ánh mắt ba huynh đệ nhìn tới, Lục Kiều cầm lấy khăn mặt rửa mặt.

Tê, rửa mặt thế này lạnh thật.

Một giây, hai giây, ba giây..

"Đều thất thần làm gì, nhanh nấu cơm đi, còn chờ tôi hầu hạ sao? Vừa lúc mấy đứa ở đây, nói một chút nha: Quy củ nhà chúng ta phải sửa một chút, nhìn mấy đứa cái gì cũng không có ngược lại tâm nhãn rất nhiều." Liếc mắt một cái, tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi, chuyện trong nhà ngược lại tự phân phối, cái gì mà nấu cơm, dọn dẹp mấy đứa tự thương lượng, nghe hiểu không?"

Không, nghe không hiểu!

Ba huynh đệ đồng loạt lắc đầu, vì cái gì bọn họ phải làm việc a, trước kia đều là chị làm mà. Bây giờ bắt tụi nó làm, vậy cô làm gì?

Ha, tụi nhóc này định ngồi chờ cô làm rồi ăn sẵn à?

Suy nghĩ rất hay nha, coi ai là kẻ ngốc đây.


Ba người một người lại khôn khéo hơn một người, cho dù trong lòng có chủ ý nhưng trong lúc nhất thời cũng không ai mở miệng nói.

Một lát sau, là Lục Phóng còn quá trẻ người non dạ, nhịn không được mở miệng, "Chị, mấy anh em chúng em làm việc, vậy chị làm gì?"

"Tôi?" Lục Kiều đưa tay chỉ chỉ vào người mình: "Không phải tôi đi làm sao, nếu không nhà chúng ta ăn cái gì uống cái gì? Nói trước nha, nhà chúng ta sẽ không nuôi người nhàn rỗi, không làm việc thì không có cơm ăn, từ nay trở đi quy củ nhà ta cứ như vậy."

Không cần thương lượng, Lục Kiều bày tỏ: Quy củ của tôi chính là quy củ!

Ai còn không phải là từ trẻ con lớn lên, ăn ngon biếng làm là không được.

"Hơn nữa tôi có thể ăn mấy bữa ở nhà, buổi trưa tôi đều ở đơn vị sẽ không về, không phải các cậu sẽ trông cậy vào tôi trở về nấu cơm cho các cậu, sau đó lại vội vàng hoảng hốt đi làm chứ?" Này anh bạn, thật không biết xấu hổ!

Nghe Lục Kiều mở miệng nói như vậy, mấy người Lục Thịnh đều xấu hổ.

Cẩn thận nghĩ lại Lục Kiều nói cũng không sai, cô ít khi ăn ở nhà, bọn họ ba người tốt xấu gì cũng là nam tử hán, lại để cho nữ nhân chiếu cố như vậy, thật mất mặt.

Được, ngoan ngoãn nấu cơm đi.

Lục Thịnh lựa chọn việc nấu cơm, Lục Khải xuống tay hỗ trợ, Lục Phóng tuổi còn nhỏ phụ trách nhóm lửa.

Ba huynh đệ ở trong phòng bếp chỉ chốc lát sau khói lửa đã bốc lên, căn bếp đầy khói dần dần trở nên ấm áp hơn.

Cùng với tiếng dao thớt, nước trong nồi Lục Thịnh đun đã sôi lên trên bếp.

Lúc này Lục Kiều từ bên ngoài đi vào, chỉ thấy hai tay cô đút vào trong tay áo cọ cọ vài bước liền đi tới trước mặt Lục Phóng.

"Tê.." Một đôi tay trắng nõn vươn tới củi lửa đang cháy, trên mặt xuất hiện vẻ thỏa mãn, sau đó hưởng thụ cảm thán một chút: "Thật thoải mái!"

Đột nhiên xuất hiện một người, ba huynh đệ nhìn thần thái vui vẻ của nàng, khóe miệng hơi co giật một chút.

Nghĩ rằng ai đó vào để giúp đỡ, ai ngờ vào đây để tận hưởng?

Hai móng vuốt dần ấm áp lên một chút, khóe môi Lục Kiều nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhận thấy tầm mắt của ba huynh đệ bên cạnh.


À, lúc này giả ngu là đúng rồi.

Không nhìn thấy không nhìn thấy, ai còn không phải tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ sao có thể làm việc đây?

Chính cái gọi là nam nữ phối hợp làm việc không mệt mỏi, nhìn xem một nhà bọn họ phân phối hợp lý cỡ nào nha.

Một người thái rau, một người xào, một người đốt lửa, một người hơ tay.. Hoàn hảo!

Điều kiện đặt ở đây, thức ăn thừa ngày hôm qua kết hợp với củ cải xào, củ cải không có dầu chỉ thả vào nước nấu chín.

Bưng chén trốn bên cạnh bếp, Lục Kiều ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ, trong lòng suy nghĩ có phải nên kiếm chút thịt ăn không.

Là một động vật ăn thịt, Lục Kiều cô rất thích ăn thịt.

"Tôi đi làm, mấy nhóc đi ra ngoài nhớ khóa cửa."

Chào hỏi một tiếng, Lục Kiều ra cửa.

Cứ.. bỏ đi như thế à?

"Không phải, đại ca nhà chúng ta hiện tại là tình huống gì? Để Lục Kiều kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, mấy người chúng ta hầu hạ nàng?" Lục Khải đổ thêm dầu vào lửa tuyệt đối là dân chuyên nghiệp, vụng trộm nhìn sắc mặt đại ca, tiếp tục nói: "Ba người chúng ta tốt xấu gì cũng là đàn ông ^. ^, công việc trong phòng bếp sao để chúng ta làm được!"

"Vậy em đi làm kiếm tiền nuôi gia đình?" Lục Thịnh trực tiếp giơ tay lên vỗ lên đầu Lục Khải.

Đừng tưởng rằng nhóc không biết lão nhị nghĩ gì, không muốn làm việc để nhóc đụng vào họng súng của Lục Kiều, vừa rồi Lục Kiều ở nhà sao lão nhị không mở miệng nói.

"Hắc hắc, anh, em chỉ nói vậy thôi." Lục Khải thấy tình huống không đúng, vội vàng chuyển đề tài: "Chị ấy đi làm, công việc có thể giữ lại được không? Cô út và bà nội cũng không phải là đèn cạn dầu."

"Chờ một chút xem." Lục Thịnh suy nghĩ hôm nay bên bà nội sẽ có động tĩnh, nhóc chờ xem Lục Kiều sẽ đối phó thế nào.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lục Thịnh cảm thấy Lục Kiều đối đầu với Lục Phương Vân và lão thái thái, ai thắng ai thua còn chưa chắc.

Lục Phóng ngoan ngoãn ở một bên không lên tiếng, nghe nhiều nhìn cũng không sai.


* * *

Bệnh viện.

Hôm nay trong khoa ngược lại không bận lắm, khoa Ngũ quan không bận rộn như bên khoa cấp cứu, bình thường công việc cũng thoải mái bằng không buổi sáng hôm qua Lục Kiều trộm chạy về nhà cũng sẽ không chỉ bị khiển trách một trận nhẹ nhàng như vậy.

Trong phòng làm việc, Lục Kiều ngồi ở chỗ của mình xử lý danh sách ngày hôm qua.

Cùng một phòng, hai đồng nghiệp khác ở một bên len lén quan sát động tác của Lục Kiều.

Nơi nào có người thì nơi đó có mâu thuẫn, từ khi Lục Kiều đến làm việc liền không thể hòa thuận với đồng nghiệp, một phần là vấn đề tính cách của Lục Kiều, còn một phần là do cô lớn lên quá đẹp, đối với phụ nữ đẹp hơn mình, các cô luôn có chút địch ý khó hiểu.

Chuyện vắng mặt ngày hôm qua các nàng đều biết, y tá trưởng chỉ giơ cao đánh khẽ, thật sự là thiên vị, không phải cô ta do y tá trưởng tự mình đề cử tới sao, có cái gì đặc biệt chứ.

"Lục Kiều, hôm qua người tới tìm cô đó là thân thích nhà cô à? Tôi nghe nói cô sắp lấy chồng, tuổi còn rất lớn, là thật hay giả vậy?" Một trong những đồng nghiệp của cô không thể không mở miệng.

Nghe được lời nói rõ ràng nhắm vào cô, Lục Kiều ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với đôi mắt khiêu khích, đây tuyệt đối là trào phúng trắng trợn.

"Thu Vũ, tôi nhớ cô lớn tuổi hơn tôi đúng không? Đoạn thời gian trước nghe nói cô đi xem mắt phải không? Nhà trai trông có đẹp không? Khi nào cô kết hôn? Đến lúc đó nhớ mời những đồng nghiệp như chúng tôi đến uống rượu mừng."

Miệng nhỏ bá bá chính là một lời chào "ấm áp".

Nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Hoàng Thu Vũ, Lục Kiều nở nụ cười.

Hạ gục được người đầu tiên!

Như vậy còn chưa tính, đồng thời Lục Kiều lại nhìn một người xem kịch khác, mỉm cười, dời họng sung đi: "Chị Trương, hôm qua lúc tới phòng cấp cứu hỗ trợ, tôi thấy cánh tay chị có mấy vết bầm tím, ôi, nhất định là do chị không cẩn thận va chạm phải không? Không phải tôi nói chị chứ, chị Trương bình thường chính là quá hùng hùng hổ hổ, thế này cũng không được, chị bị va chạm đau như vậy về nhà chồng chị nhìn thấy đau lòng biết bao?".

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Nhìn thần sắc của chị Trương, được, hạ gục được kẻ thứ hai một cách suôn sẻ!

Hai người bị Lục Kiều nói như vậy rất tức giận, Hoàng Thu Vũ thích người đàn ông kia, nhưng người ta căn bản không coi trọng cô ta, ngược lại coi trọng Lục Kiều.

Vừa xảy ra chuyện như vậy, Hoàng Thu Vũ càng thêm không thích Lục Kiều, nhìn ôn ôn nhu nhu, không nghĩ tới lại là một hồ ly tinh thông đồng với người khác!

Sắc mặt chị Trương càng khó nhìn hơn, dù sao chuyện nhà chị ta người khác ít nhiều cũng biết một chút, ông chồng nhà chị ta thích uống rượu, uống nhiều thì thích động thủ, bất quá ai bảo nhà chồng có điều kiện, lúc còn trẻ chính là chị Trương tự mình điên cuồng đưa tới cửa, mặt dày mày dạn vào cửa.

Vừa rồi lời nói kia của Lục Kiều rõ ràng ý ở ngoài lời, âm dương quái khí tức chết người.


"Lục Kiều, chuyện của tôi và chị Trương liên quan gì đến cô, cô nói nhiều như vậy có ý gì?" Hoàng Thu Vũ nổi giận, giơ tay "phanh" một cái chụp lên bàn.

Đúng vậy, đúng vậy, vậy chuyện của Lục Kiều cô.. liên quan gì đến hai người!

Lục Kiều đang muốn trả lời, lại lơ đãng nhìn thấy y tá trưởng ở ngoài cửa.

Ồ, ngay lập tức cô đã đổi ý.

Giống như bị Hoàng Thu Vũ làm hoảng sợ, thân ảnh mảnh khảnh của Lục Kiều co rúm lại, hốc mắt ửng đỏ.

Ở cửa, Ngô Xuân Ngọc vừa vặn nhìn thấy một màn này, sắc mặt trầm xuống.

Trầm mặt đi vào, đảo qua mấy người, lạnh lùng nói: "Đều ầm ĩ cái gì, nhàn rỗi đúng không? Quá nhàn rỗi thì ra ngoài làm việc."

"Hoàng Thu Vũ cô vừa đập bàn làm gì? Đừng lúc nào cũng bắt nạt Lục Kiều, đều là đồng nghiệp, cứ như vậy cô đợi viết kiểm điểm đi, tư tưởng này của cô có vấn đề nha, giữa đồng nghiệp nên giúp đỡ lẫn nhau hiểu nhau.." Ngô Xuân Ngọc lải nhải bắt đầu răn dạy cho Hoàng Thu Vũ bài học chính trị.

Răn dạy vài phút, Ngô Xuân Ngọc nhìn hốc mắt Lục Kiều đỏ ửng, trong lòng cũng hận sắt không thành thép.

Sao không thể cứng rắn một chút, hỡ một chút liền khóc!

"Được rồi được rồi, đều làm việc đi." Ngô Xuân Ngọc khoát tay, cô cũng không thể luôn che chở Lục Kiều, nếu Lục Kiều không tự mình đứng lên, vậy cô làm bao nhiêu cũng vô dụng.

Lúc trước cũng chỉ là nhìn cô gái Lục Kiều này đáng thương, không cha không mẹ còn phải chiếu cố mấy đứa nhỏ, nếu không Ngô Xuân Ngọc cũng sẽ không đề cử cô tới bệnh viện, hơn nữa Lục Kiều tuy rằng tính tình nhát gan nhưng năng lực chuyên môn không kém, có thể vào bệnh viện cũng là Lục Kiều tự mình thông qua phỏng vấn tiến vào, đừng tưởng rằng Ngô Xuân Ngọc không biết Tiểu Trương nói sau lưng Lục Kiều người ta đi cửa sau.

Ôi, nghĩ đến Lục Kiều Ngô Xuân Ngọc liền đau đầu, đứa nhỏ này sao lại không thể cường thế một chút.

Tuy nhiên, ngô Xuân Ngọc không biết, lúc này Lục Kiều lại bị Lương Triệu Quốc gọi qua.

Sự tình còn phải bắt đầu từ sáng nay, sau khi nghe được tình huống của đồng chí Lục Kiều, Lương Triệu Quốc không khỏi nổi lên lòng yêu tài, liền thừa dịp nghỉ ngơi tìm người tới hỏi một chút.

Lục Kiều đột nhiên được thông báo bác sĩ Lương khoa cấp cứu tìm cô cũng không hiểu ra sao, dù sao từ trí nhớ mà xem cô và bác sĩ Lương này hẳn là chưa hề gặp nhau.

Đến tầng phòng cấp cứu, sau khi hỏi thăm, Lục Kiều đi tới phòng làm việc của bác sĩ Lương.

Giơ tay lên "Cốc cốc cốc" gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau, văn phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Vào đi."

Lục Kiều đưa tay đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng mặc áo blu trắng bên bàn làm việc..