Tiếng gõ cửa vang lên.

Trong phòng bệnh, hai anh em Lý Đại Phúc và Lý Ngũ Phúc nghe thấy tiếng ngẩng đầu liền nhìn thấy đoàn người đứng ở cửa, hai anh em vội vàng luống cuống đứng dậy.

"Đừng khẩn trương đừng khẩn trương, chúng tôi tới đây kiểm tra phòng." Lương Triệu Quốc nhìn thấy bộ dáng khẩn trương như vậy của người nhà bệnh nhân vội cười ha hả mở miệng trấn an một câu.

Lương Triệu Quốc với tư cách là bác sĩ điều trị đi trước, phía sau còn có các bác sĩ và y tá cùng khoa khác đi theo.

Nhiều người tiến vào như vậy, phòng bệnh nho nhỏ trong nháy mắt làm cho người ta cảm giác thật chật chội.

"Đồng chí Lý, đứa bé thế nào rồi?" Lương Triệu Quốc hỏi một câu, lập tức tiến lên một bước, đi tới một bên giường bệnh, cầm lấy ống nghe treo trên cổ bắt đầu kiểm tra thân thể cho đứa nhỏ.

"Đã hạ sốt rồi, nửa tiếng trước đo nhiệt độ cơ thể ba mươi bảy độ sáu rồi." Lý Đại Phúc vội vàng trả lời.

Trong lúc nhất thời Lương Triệu Quốc không lên tiếng, đợi kiểm tra xong mới xoay người nói với Lý Đại Phúc: "Còn có chút sốt nhẹ, bị viêm amidan, hôm nay phải chú ý quan sát, uống nhiều nước ấm, ăn thức ăn lỏng nếu không cổ họng đứa nhỏ sẽ đau."

"Vâng, tôi nhớ kỹ, bác sĩ vất vả rồi." Lý Đại Phúc nhanh chóng trả lời.

Lý Đại Phúc người này không am hiểu giao tiếp với người khác, hơn nữa Lý Đại Phúc cảm thấy bác sĩ bệnh viện cùng bọn họ không phải cùng một loại người, bác sĩ người ta là trí thức cao cấp tốt nghiệp đại học.

Ngay khi hai anh em Lý gia cho rằng bác sĩ kiểm tra phòng xong sắp rời đi, Lương Triệu Quốc lại mở miệng lần nữa.

"Vừa rồi tôi ở ngoài cửa vô tình nghe thấy hai người nhắc tới tên Lục Kiều, tôi nhớ rõ bệnh viện chúng tôi có một người tên Lục Kiều, là cùng một người sao?" Lương Triệu Quốc uyển chuyển hỏi: "Thật ngại quá, vừa rồi không cẩn thận nghe được hai người nói chuyện."

"Không có gì, không, không có, không có việc gì." Không có gì không thể nghe, Lý Đại Phúc nói tiếp: "Hẳn là vậy, Lục Kiều là người Lý gia thôn của chúng tôi, đang làm việc ở bệnh viện này."

Lương Triệu Quốc: Ồ, thật đúng là cô ấy.

"Vậy tối hôm qua là Lục Kiều làm sơ cứu cho đứa nhỏ nhà anh sao?" Lương Triệu Quốc lại hỏi.

"Đúng vậy, lúc ấy đứa bé bị co giật, tôi biết Lục Kiều ở thôn chúng tôi đi làm ở bệnh viện tôi mới ôm đứa nhỏ đi tìm cô ấy, bất quá còn phải nói đồng chí trong bệnh viện các cậu thật lợi hại, nếu không phải Lục Kiều tôi cũng không biết đứa nhỏ sẽ như thế nào nữa." Lời này của Lý Đại Phúc tuyệt đối là lời thật lòng, thật lòng cảm tạ Lục Kiều cũng thật lòng cảm tạ bác sĩ Lương cùng với các đồng chí khác trong bệnh viện.


"Quá khen." Xác định là Lục Kiều mà hắn biết, Lương Triệu Quốc tiếp tục hàn huyên hai câu liền rời khỏi phòng bệnh tiếp tục đi kiểm tra phòng bệnh khác.

Nửa giờ, sau khi kiểm tra phòng xong, các bác sĩ trở lại văn phòng.

Lương Triệu Quốc vừa mới ngồi xuống, bên cạnh bàn làm việc liền có thêm một người.

Ngẩng đầu lên nhìn, là Hồ Minh Quang.

"Lục Kiều là người thanh niên lần trước cậu bảo tôi hỏi thăm đó hả? Cô ấy chỉ là y tá, không nghĩ tới biện pháp cấp cứu học không tệ nha, hơn nữa nghe người nhà bệnh nhân miêu tả, Lục Kiều cũng không đơn giản như vậy." Hồ Minh Quang thăm dò mở miệng nói, vừa nói còn đánh giá thần sắc Lương Triệu Quốc.

"Anh muốn nói gì? Tôi có dạy hay không anh không biết sao? Khoa cấp cứu của chúng ta bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian dạy người trẻ tuổi làm sơ cứu, hơn nữa tôi cũng không biết bói toán, còn có thể biết trước loại chuyện này sau đó dạy Lục Kiều chuyện cấp cứu này sao?"

"Không phải cậu dạy? Nghĩa là Lục Kiều tự mình biết? Chẳng lẽ người trẻ tuổi này là thiên tài, tự học thành tài?" Sơ cứu thoạt nhìn đơn giản, học y lại mới chỉ học một học kỳ cũng không thể làm được như vậy chứ.

"Lăn đi, đi làm đi, buổi sáng tôi còn có phẫu thuật, bây giờ còn phải chuẩn bị." Lương Triệu Quốc đẩy Hồ Minh Quang đi, kỳ thật trong lòng đã có tính toán.

Loại hạt giống tốt như Lục Kiều, ngược lại khiến Lương Triệu Quốc có ý nghĩ dẫn học sinh.

Chuyện học vấn này không quan trọng, Lục Kiều không phải nói sau này còn có thể đi học tiếp sao.

Loại người như nhân tài này, là có thể gặp mà không thể cầu.

* * *​

Khoa Ngũ quan.

"Lục Kiều, có người tìm cô!"

Hoàng Thu Vũ cất giọng hô một tiếng, vẻ mặt không tình nguyện.

Nghe thấy tiếng, Lục Kiều từ phòng trực đi ra, cười cười vưới Hoàng Thu Vũ: "Cám ơn."


"Hừ!" Hoàng Thu Vũ hừ một tiếng, trong lòng âm thầm nói thầm: Đừng tưởng rằng cười một tiếng tôi sẽ không chán ghét cô.

Đối với thái độ của Hoàng Thu Vũ, Lục Kiều cũng không để ở trong lòng, Hoàng Thu Vũ này tính tình luôn như vậy, cũng không có cái gì xấu xa, là loại người cái gì cũng viết trên mặt.

Đợi Lục Kiều đi ra khỏi phòng trực ban, liếc mắt một cái liền thấy được Lý Đại Phúc đang chờ ở hành lang.

Cất bước đi qua, Lục Kiều không quá bất ngờ, cô đại khái đoán được Lý gia sẽ đưa đứa bé đến bệnh viện nơi cô đi làm, huyện thành tổng cộng có hai bệnh viện có điều kiện tốt hơn một chút, một là bệnh viện trung ương cô làm việc, một bệnh viện khác là bệnh viện nhân dân cách hơi xa một chút.

"Chú Lý, chú tìm cháu có việc à? Cường Tử thế nào rồi, đã hạ sốt chưa?" Lục Kiều chủ động mở miệng hỏi vài câu.

"Cường Tử không có việc gì, còn có chút sốt nhẹ, vừa rồi còn la hét muốn ăn mì." Nhắc tới con trai trên mặt Lý Đại Phúc lộ ra nụ cười, lập tức tiếp tục nói: "Chú biết cháu làm việc ở bệnh viện này nên cố ý đến cảm ơn chuyện tối hôm qua, tối hôm qua đứa nhỏ không thoải mái còn chưa kịp chính thức cảm tạ cháu."

"Chú Lý khách khí, đều là người một thôn, có thể giúp được đứa nhỏ cháu cũng rất cao hứng."

"Không phải khách khí, là thật lòng cảm tạ cháu, Cường Tử nhà chú từ khi trong bụng mẹ sinh ra thể chất cũng đã không tốt lắm, tối hôm qua nếu không phải là cháu cứu Cường tử nhà chú.." Nhắc tới tối hôm qua, ngữ khí ông cũng nghẹn ngào.

"Chú Lý, đã qua rồi, đứa nhỏ sau này sẽ lớn lên khỏe mạnh." Nhìn đối phương như vậy, Lục Kiều an ủi một câu, lập tức lại nghĩ đến tình huống tối hôm qua khi kiểm tra đứa nhỏ phát hiện, liền hảo tâm nhắc nhở: "Chú Lý, mọi người không nghĩ tới chuyện điều trị thân thể cho đứa nhỏ sao? Kỳ thật ở tuổi này của Cường Tử bây giờ có thể cắt mấy thang thuốc Đông y điều trị một chút, thân thể sẽ tốt hơn một chút so với trước kia."

"Đông y, cái này không phải chú không nghĩ tới, Lục Kiều chú nhớ đã từng nghe mẹ cháu nói Mộc gia trước kia nổi danh là Đông y, có phải cháu có phương thuốc điều trị nào đề cử không?" Lý Đại Phúc hỏi.

Nghe nói như vậy Lục Kiều sửng sốt một chút, lập tức từ trí nhớ tìm ra, ông ngoại thân thể này thật đúng là đại phu đông y, nhưng mà hiện tại lão nhân gia đã không còn.

Tuy nhiên, nhắc đến Đông y, Lục Kiều cũng vậy.

Kiếp trước Lục Kiều khi còn bé theo đại phu trong thôn học qua bảy tám năm, so với Tây y, nàng ở phương diện Đông y cũng không kém.

"Chú Lý, ngài chờ một chút."

Nói xong vội vàng xoay người trở về phòng trực ban, lấy giấy bút ra, cúi người trên bàn xoẹt xoẹt bắt đầu viết phương thuốc.


Cũng chỉ hai phút đồng hồ, Lục Kiều đã viết xong phương thuốc.

Lần thứ hai đi tới trước mặt Lý Đại Phúc, nàng đưa phương thuốc qua.

"Phương thuốc này chú cầm đi lấy thuốc, chờ Cường Tử về nhà khoảng một tuần bắt đầu uống là được, ba ngày một thang."

Lý Đại Phúc nghe Lục Kiều nói, giơ tay nhận lấy phương thuốc, cúi đầu nhìn.

Nhìn thấy phương thuốc, đầu tiên Lý Đại Phúc không phải là người có văn hóa cũng liếc mắt một cái liền cảm thấy chữ Lục Kiều rất đẹp.

Nói như thế nào đây, dùng lời văn nhã một chút mà nói chính là.. Hành vân lưu thủy (Nước chảy mây trôi).

Lần đầu tiên Lý Đại Phúc thấy chữ viết đẹp như vậy.

Bên trên phương thuốc viết một loạt tên thuốc Đông y, Lý Đại Phúc nhìn không hiểu lắm, nhưng ông tin tưởng Lục Kiều sẽ không gạt người.

"Được được được, cảm tạ cháu." Lý Đại Phúc lại bắt đầu vội vàng cảm ơn không ngừng.

"Không có việc gì không có việc gì, chú Lý, cháu còn đang đi làm, đứa nhỏ bên kia không có ai nhìn cũng không được." Dù sao cũng là giờ làm việc.

"Đúng, đúng, vậy chú không quấy rầy cháu đi làm nữa, quay đầu lại chờ Cường Tử xuất viện cháu đến nhà chú ăn cơm nha!" Lý Đại Phúc cầm phương thuốc xấu hổ nói hai câu lúc này mới chuẩn bị đi.

Đương nhiên, Lục Kiều giúp Cường tử nhà bọn họ, một bữa cơm là không đủ.

Quay đầu lại bảo người nhà bắt mấy con gà đưa qua cho Lục gia, Lý Đại Phúc biết cuộc sống nhà họ Lục cũng không dễ dàng gì, sau này việc nào có thể giúp ông chắc chắn giúp, cầm phương thuốc điều trị Lục Kiều đưa cho, Lý Đại Phúc còn cân nhắc cho Lục Kiều bao nhiêu tiền mới thích hợp.

Trên hành lang, Lý Đại Phúc cầm phương thuốc đi xuống lầu ba.

Buổi trưa, vợ Lý Đại Phúc đến bệnh viện, thừa dịp vợ đến có người chăm sóc đứa nhỏ, vì vậy ông tính toán cầm phương thuốc ra ngoài tìm hiệu thuốc Đông y bốc thuốc.

Từ lầu ba xuống lầu một, Lý Đại Phúc sợ phương thuốc bị mất, liền vừa đi vừa đưa tay duỗi vào trong túi, cảm thấy vẫn là cầm phương thuốc trên tay sẽ an toàn hơn.

Ngay lúc ông cúi đầu, Lý Đại Phúc không chú ý tới một người đàn ông đi tới trước mặt.

"Ôi.." Một tiếng, Lý Đại Phúc đụng phải người.


Không để ý, phương thuốc trong túi rơi ra.

Cuống quít ngẩng đầu, phát hiện mình đụng phải một người đàn ông, người đàn ông nhìn qua khoảng bốn năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, xương trên gương mặt đều mơ hồ nhô ra, Lý Đại Phúc luống cuống vội vàng đi qua đỡ người dậy.

"Xin lỗi, ngài không sao chứ? Vừa rồi tôi không thấy ngài, ngài có chỗ nào không thoải mái tôi đưa ngài đi khám để bác sĩ xem thử." Lý Đại Phúc vẻ mặt lo lắng hỏi thăm.

"Tìm bác sĩ làm gì, tôi là bác sĩ, đi bộ mà không nhìn đường anh nghĩ gì thế?" Lải nhải một câu sắc mặt người đàn ông không tốt lắm, nhưng mà nghĩ lại ông cũng cảm thấy vừa rồi cũng do mình đi đường phân tâm, nếu không hai người cũng sẽ không đụng một chỗ, liền mở miệng nói: "Được rồi, tôi không có việc gì, lần sau đi nhớ nhìn đường một chút."

"Vâng, thật sự là ngượng ngùng." Lý Đại Phúc lại xin lỗi, nhìn người đàn ông tựa hồ thật sự không có chuyện gì, lúc này mới yên lòng.

Bỗng dưng, người đàn ông bị đụng nhìn thấy tờ giấy trên mặt đất, liền thuận tay nhặt lên: "Cái này.. đồ vật của anh?

Lời còn chưa hỏi xong, tầm mắt ông nhìn thấy tờ giấy trên tay mình, nhìn thấy thứ quen thuộc, hơi nhướng mày.

Mở phương thuốc ra, nhìn kỹ.

Chính cái gọi là người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, là một người trong nghề, người đàn ông liếc mắt một cái đã nhìn ra đặc thù của phương thuốc này ở đâu.

Phương thuốc này vừa nhìn liền biết là dùng để điều hòa thân thể, nhưng nam nhân lại cảm thấy không thích hợp.. Trong đó có hai vị thuốc không phải là phương thuốc bình thường của bọn họ.

" Phương thuốc này ai kê cho anh? "Đột nhiên mở miệng.

Nam nhân ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Đại Phúc.

Lý Đại Phúc vẻ mặt ngây ngốc, phương thuốc này bị sao à?

" Tôi hỏi anh, phương thuốc này ai kê cho anh, trong đó hai vị thuốc không đúng, cái này cũng quá hồ nháo (*)!"

(*) Tầm bậy tầm bạ, ý chê bai không đúng.

Nhìn thần sắc nghiêm khắc của nam nhân, Lý Đại Phúc một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Phương thuốc này không đúng sao?

Không, không thể nào..